Thiên lao âm lãnh, giờ khắc này lại lộ một màn hương diễm hỏa nhiệt.
“A….” Tần Tố cố gắng áp thấp thanh âm, trầm thấp rên rỉ, trong mắt đã sớm một mảnh mơ hồ.
“Tố Nhi, Tố Nhi.” Giọng y trầm khàn quanh quẩn bên tai hắn, từng tiếng từng tiếng một đi vào trong đầu, bởi thế thật lâu sau đó hắn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng y gọi trong mỗi giấc mơ.
“Ngươi là của ta, ai ta cũng không cho.”
“Ô….Đau..” Tần Tố nhịn đau, mười ngón tay dùng sứng cào lên giường đá cứng rắn, thở nhẹ.
“Ngoan, thả lỏng, lâu quá không làm sẽ tổn thương ngươi.” Vương Tông Viêm một bên tinh tế hôn hai nơi mẫn cảm trên ngực Tần Tố, một bên cẩn thận khai thác tiểu huyệt nhanh trất.
Tần Tố hít sâu một hơi, nhìn người phía trên cố nén dục vọng.
“Không sao, đau thì đau a….Ân…Ít nhất, cũng có thể khiến ta, nhớ kỹ ngươi.” Tần Tố rưng rưng ôm lấy Vương Tông Viêm, nhẹ nói.
Vương Tông Viêm sao có thể chịu được lời nói yêu thương của tình nhân đã lâu không nghe thấy, phút chốc ánh mắt buồn bã: “Tố Nhi, đây chính là ngươi nói.”
“Tông Viêm….A!” Thanh âm Tần Tố đột ngột vút cao, mang theo vài phần khóc âm, chọc người càng thêm điên cuồng.
Đã muốn quý trọng, lại muốn hủy diệt. Trân bảo như vậy, thật sự không nỡ lưu cho người khác.
Tần Tố do chính tay y điều giáo ra. Thông tuệ, chân khiết, ôn nhu, đa tình….Y sao có thể cam lòng để lại cho Lý Ký?!
Yêu thương điên cuồng tràn đầy trong lòng, biến thành cuồng dã dùng lực, rốt cục bất chấp sẽ làm hắn đau đớn.
Chết dưới vui sướng cực hạn này, mang theo Tần Tố cùng chết đi…Thì tốt biết bao nhiêu?
“Không được….Ô…A…chậm..chậm một chút..A….” Tần Tố đứt quãng rên rỉ chui vào tai Vương Tông Viêm quả thực mị hoặc đến cực điểm, còn có đôi mắt ngấn lệ của hắn, mang theo mấy phần cầu khẩn, mấy phần quyến luyến, mấy phần yêu thương.
Ta không tin ngươi không đối Lý Ký động tâm, nam nhân kia thực quá biết cách đầu độc nhân tâm. Tần Tố a, ngươi thật sự không đấu lại hắn.
Thừa dịp nhảy vào, châm ngòi ly gián, bỏ đá xuống giếng….Cái gì hắn cũng đã làm. Tự nhiên cũng có thể làm được, tự tay đưa ngươi tới chỗ ta, cho dù hắn biết rõ ta muốn ngươi.
Tựa như chiếm hữu mà liên tiếp in dấu hôn lên làn da trắng nõn mềm mại của hắn, như đánh dấu vật sỡ hữu của chính mình. Không thể phủ nhận, thân thể Tần Tố được in thêm dấu ấn lại càng trở nên mỹ lệ dụ hoặc.
Tần Tố đã chống đỡ không nổi, cong người hét một tiếng rồi mềm hẳn xuống, người phía trên lại vẫn chưa thấy đủ, càng thêm không ngừng dùng lực.
“Tố Nhi, ngươi là của ta, ai ta cũng không cho!” Dùng sức xâm nhập thân thể Tần Tố, khác hẳn với động tác thô bạo, đôi mắt y lại tràn đầy ôn nhu, cả nụ hôn lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn cũng dịu dàng không kể xiết.
“Ô….A…” Rên rỉ thở dốc yêu kiều, thân thể đã đến cực hạn, nhưng lòng lại vẫn kêu gào chưa đủ.
Vòng tay ôm lấy người trước mắt, cố gắng thở dốc, tựa như sau một khắc sẽ bởi vì quá mức kịch liệt mà đình chỉ hô hấp.
Tông Viêm….Thực xin lỗi….Thực xin lỗi….
Ta hại ngươi…Ta phụ ngươi…Ta nợ ngươi….
Đến cuối cùng….Ta đúng là vẫn không kìm nổi lòng…
Tần Tố không biết mình như thế nào ngây ngốc đi ra thiên lao, ngồi lên xe ngựa về nhà. Đầu óc ong ong vang lên, giống như có vô số châm nhỏ đâm vào, đau.
Lại càng không nói đến đau đớn trên người, đi một bước đều muốn ngất đi.
“Đem cái này giao cho Hoàng thượng.” Tần Tố mờ mịt giao danh sách cho ám vệ đánh xe. Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Vẫn là Di Nhi đánh thức hắn.
“Ngài nếu không đi, thật sự sẽ bỏ lỡ.” Di Nhi giúp hắn thay y phục nói.
Tần Tố ngồi trên giường, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có. Thân thể mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi.
Hắn đột nhiên không muốn nhìn, có gì để nhìn, nhìn xem y chết trong tiếng thóa mạ của thế nhân sao…Y cũng sẽ không muốn hắn trông thấy cảnh ấy a.
“Hoàng thượng phái xe ngựa tới đón ngài.” Di Nhi nhìn ngoài cửa sổ, nói.
Tần Tố lãnh đạm nhìn ra bên ngoài, nhắm mắt lại nói: “Vậy nhanh chút đi.”
Thế nhưng Lý Ký lại muốn hắn nhìn, nhìn người hắn yêu chết đi….
Vậy nhìn đi.
Tần Tố lạnh lùng nhìn, một thân đồ tang trắng đến chói mắt, thần sắc lãnh đạm đến cực điểm, thật giống như người bị chém đầu cùng hắn bình sinh không quen biết.
Người đời nói hắn vì Tần gia mà mặc đồ tang, chỉ có hắn mới biết, hắn là vì người bị chém đầu hôm nay mà mặc.
Chung quanh ồn ào tiếng chửi rủa cùng tán thưởng truyền vào tai hắn, nhưng tựa hồ như căn bản không thể đả động đến người đang quỳ gối trên pháp trường kia.
Y một mực cười, cười thực cuồng ngạo, cũng thực thê lương. Dù cho chửi rủa, dù cho dơ bẩn, dù cho…máu tươi lênh láng.
Y chính là người như thế, ngang tàng, ích kỷ, thâm tình, tiểu nhân.
Thế nhưng những điểm tốt của y, lại không có mấy người hiểu rõ.
Chẳng trách y chưa bao giờ để ý đến lời đồn đãi, thẳng đến hôm nay vẫn là như vậy.
Người này, cho tới bây giờ vẫn là bậc can đảm kiêu hùng.
Tiếng pháo truy hồn vang lên, ba tiếng.
Đầu người rơi xuống đất.
Hết thảy đều kết thúc.
Ánh mắt Tần Tố lãnh đến mức khiến người kinh hãi, một người đẹp như vậy, lại lạnh lùng tới mức này.
Một thân tang phục trắng đến tê tái, thình lình đứng trên đài cao.
Đón gió mà đứng, phong tư tuyệt mỹ.
Sau đó, chậm rãi quỳ xuống, hướng về phía pháp trường, mạnh dập đầu một cái.
Đây là món nợ hắn thiếu.
Tông Viêm, kiếp này đã qua. Ta nợ ngươi, Lý Ký cũng nợ ngươi, và cả người trong thiên hạ, tất thảy đều nợ ngươi, cho dù bọn họ, vĩnh viễn không thể biết mình nợ ngươi.
Bọn họ không hiểu, vẫn là không hiểu.
[Miểu miểu tam thiên thượng, nguy nguy bạch ngọc kinh.
Nguyên thủy ngự minh cảnh, lập thử đại hóa căn.
Âm sinh kết hoàng hoa, dương quang phu xích luân.
Nhị khí tương triền la, thái không lưu ngũ hành.
Thất cảnh hốt đằng biến, vạn hối tòng thử sinh.
Ngũ hành hỗ thiên cải, thùy trắc bại dữ thành.
Thần tiêu chấp huyền kỷ, tổng giáo chư thiên nhân.
Tả nhiếp tam giới ma, hữu chế lục thiên binh.
Bảo chương triệu hòa khí, ngọc phù tập bách linh.
Thiên đinh bỉnh quỳnh việt, xích đế trịch lưu kim.
Thu bộ quần ma sửu, cảnh thổ giai rừng thanh.
Phổ thiên bị chân ấm, ức kiếp bảo vô khuynh.]
(Ba tầng trời cao mây giăng kín, sừng sững Bạch Ngọc Kinh().
Nguyên thủy() ngự minh cảnh, lập nên đại hóa căn.
Trăng() sáng tầng tầng kết, xích luân() rực nắng vàng.
Nhật nguyệt() tương triền, ngũ hành vận chuyển vũ trụ.
Thất cảnh đột biến, vạn hợp thành sinh.
Ngũ hành tương hỗ chuyển dời, ai đoán được thành bại.
Thượng thiên chấp chưởng luật trời, hiệu triệu chư vị thiên nhân.
Trái chấn nhiếp yêu ma tam giới, phải chế lục thiên binh().
Bảo tỉ() triệu hòa khí, ngọc phù() tập bách linh.
Thiên tướng cầm quỳnh việt(), Xích đế vung lưu kim().
Thu phục quần ma, bốn phương một mảnh thanh bình.
Phúc trời độ khắp chúng sinh, muôn kiếp được an lành.)
Tần Tố đứng trên đài cao, chậm rãi ca xướng. Tiếng ca mờ mịt xa xôi.
Để cho “Ngũ hành âm dương ca” này dẫn hồn phách ngươi rời đi, đến địa phủ. Sau đó, để diêm vương trả lại trong sạch cho ngươi.
Kiếp sau, xin nguyện kiếp sau, không cần phải sống cô độc thêm lần nữa.
Tất cả mọi người nhìn dáng hình hắn, nghe tiếng ca thê thiết mỹ lệ của hắn. Tần gia di tử bị Vương Tông Viêm diệt cả nhà trong đồn đãi, tuyệt sắc thiếu niên được Vương Tông Viêm vô cùng sủng nịch trong đồn đãi, Tần Tố – kẻ dĩ sắc thị nhân, cuối cùng một tờ ngự trạng lật ngược Vương gia trong đồn đãi.
Bạc tình bạc nghĩa, lãnh mạc yêu dị, hại nước hại dân, tâm cơ thâm trầm….
Đây là hình ành Tần Tố trong mắt người đời.
Thế nhưng….thế nhưng hắn lại hoàn toàn không phải như vậy.
Tần Tố, chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi.
Một thiếu niên bình thường bạc mệnh mà thôi.
Tất thảy gian truân, tất thảy khổ sở, tất thảy chua xót, thế nhân không hiểu.
Thế nhân, vĩnh viễn không thể hiểu rõ sự thật.
Về hắn, về Vương Tông Viêm, về Lý Ký.
Chưa bao giờ hiểu rõ.
Bi ai.
Chú giải
() Bạch Ngọc Kinh: tương truyền là tòa điện lớn làm bằng bạch ngọc, nằm tại trung tâm của Càn khôn vũ trụ, là nơi thường ngự của Đức chí tôn Ngọc hoàng thượng đế.
() Hà đồ là bức vẽ do vua Phục Hy ghi lại khi thấy các vết chấm đen trắng trên lưng của con Long Mã xuất hiện trên sông Hoàng Hà. Từ Hà đồ biến ra Ngũ Hành được giải thích như sau: Số là căn bản của muôn sự biến hóa, nên số Trời là biến sinh Thủy (Nước). Tại sao? –> Phàm vật chi, khi sơ sinh, hình thể là Nước. Nước là thể chất có trước nhất của mọi vật hữu sinh. Nước sinh ở Dương và thành ở Âm. Khi Khí động thì Dương sinh, khi Khí tụ và tĩnh thì biến thành Nước. Cho nên, Trời biến sinh Thủy; Đất hóa thành Nước. Đó là lấy lúc đầu sinh Thủy thì , đến khi thành Thủy thì . Thủy (Nước) được Trời Đất Âm Dương sinh thành trước tiên, rồi sau mới có: Hỏa, Mộc, Kim, Thổ.
–> ‘nguyên thủy ngự minh cảnh, lập nên đại hóa căn’: ý chỉ thủy đứng đầu, từ đó mới lập nên các căn khác của Âm dương Ngũ hành.
()Nguyên văn là “Âm sinh kết hoàng hoa”: ‘hoàng hoa’ có nghĩa là vầng sáng rực rỡ, cho nên ‘âm’ sẽ được hiểu theo nghĩa thứ là [mặt trăng] chứ không phải theo nghĩa thứ nhất là [âm] (triết học cổ đại Trung Quốc cho rằng mọi vật tồn tại trong vũ trụ đều có hai mặt đối lập âm và dương) –> nghĩa cả câu có thể hiểu là: “Ánh trăng kết thành vầng sáng rực rỡ” nhưng vì hợp nhịp với vế sau nên ta đổi thành: “Trăng sáng tầng tầng kết.”
() xích luân: xích = đỏ, luân = bánh xe, vật hình bánh xe, hay hình tròn; dương quang = ánh mặt trời –> Xích luân rực nắng vàng.
()Nguyên văn là “Nhị khí”
Thuyết Âm Dương giải thích về nguồn gốc của Càn khôn vũ trụ, thuyết Ngũ Hành thì giải thích cơ cấu của vũ trụ. Trời có Ngũ Khí, Đất có Ngũ Hành. Ngũ Khí của Trời ngưng kết tạo ra Ngũ Hành:
Khí đen tụ trên không sinh ra Nước (Thủy),
Khí đỏ rực ở trên không, sinh ra Lửa (Hỏa),
Khí xanh ở trên không sinh ra Cây cỏ (Mộc),
Khí trắng ngưng ở trên không sinh ra loài Kim (Kim),
Khí vàng sẫm ở trên không sinh ra Đất (Thổ).
Ngũ Khí là năm sắc khí: Đen, Đỏ, Xanh, Trắng, Vàng.
Ngũ Hành là: Thủy, Hỏa, Mộc, Kim, Thổ. Đây là năm yếu tố căn bản tạo thành vạn vật.
–> “Nhị khí” có thể hiểu là khí âm và khí dương; nhưng theo nghĩa của hai câu trên và dựa vào Ngũ khí thì là khí trắng và khí vàng, hiểu nôm na là “Nhật Nguyệt”.
()lục thiên binh: nôm na theo ý ta hiểu thì là sáu món thần binh.
() Bảo tỉ: con ấn, con dấu (thời xưa các vua thường dùng ngọc làm ngự tỉ) –> “Bảo tỉ triệu hòa khí”: bảo tỉ hiệu triệu hòa khí.
() Ngọc phù: giống như binh phù của các tướng lĩnh ngày xưa. “Ngọc phù tập bách linh”: Ngọc phù triệu tập trăm loài.
() quỳnh việt: việt = búa lớn: là một loại binh khí thời xưa; quỳnh = ngọc đẹp (thường dùng chỉ đồ vật đẹp đẽ tinh xảo) –> búa bằng ngọc.
()Xích Màu đỏ. Đế vua. Ngũ phương, mỗi phương có một Hành (trong Ngũ Hành) và một vị Đế cai quản, tên của vị Đế được gọi theo màu sắc của Ngũ Hành.
Phương Tây, hành Kim, màu trắng, có Bạch Đế cai quản.
Phương Bắc, hành Thủy, màu đen, có Hắc Đế cai quản.
Phương Đông, hành Mộc, màu xanh, có Thanh đế cai quản.
Phương Nam, hành Hỏa, màu đỏ, có Xích Đế cai quản.
Trung ương, hành Thổ, màu vàng, có Huỳnh Đế cai quản.
Lưu kim = dây xích sắt bằng vàng.