Cố Mộng Điệp vừa ăn vừa cảm thấy có chút buồn cười với thái độ lật mặt này của Cố gia, nhìn đi người cha ruột ban đầu nhìn cậu bằng vẻ chán ghét thì hiện tại chỉ còn là hận ý, người phụ nữ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra Cố Mộng Diệp ban đầu còn kinh ngạc thì hiện giờ đã chuyển sang đôi mắt muốn giết người.
Còn đang bận cảm khái thái độ này của hai người họ, lại có cảm xúc tiếc khi đám nhà này không đi làm nghề diễn viên, thì cậu bị tiếng mắng chửi tức giận của Cố Phi Đào làm cho giật mình, đúng chính là giật mình đó, phải biết âm giọng đủ để làm cho cậu giật mình cũng phải tin rằng người phát ra âm thanh này, tone giọng phải ở quãng tám trở lên.
Cố Phi Đào tức giận lao đến, cô ta đã chẳng thể nhịn nổi rồi, nhìn cái thái độ hống hách coi người chẳng ra gì này thì hét lên, cô ta lại gần chỗ Cố Mộng Điệp đang ngồi muốn giơ tay lên nắm tóc cậu kéo xuống, nhưng chỉ vừa giơ ra còn chưa kịp nắm thì đã nắm hụt, Cố Mộng Điệp quăng cái nĩa đi nghiêng người rời khỏi ghế, quay đầu lại nhìn con ruồi ngu dốt nộp mạng này.
Cố Phi Đào còn chưa kịp giơ tay lần nữa để đánh người thì đã bị ăn ngay một cái tát chát cực mạnh và nhanh, khiến cô ta phải ngã phịch xuống nền đất, khóe môi cứa vào răng ứa máu có thể cảm nhận được mùi vị gỉ sét của máu trong đó, mà Phi Thư bên kia thấy con gái bị đánh như vậy thì tức giận lao lên muốn đánh Cố Mộng Điệp, chỉ là ở khoảng cách hai bước với cậu liền bị cậu không nể tình mà giơ chân đạp một cái ngay bụng, làm ả ta văng ra ngoài đụng mạnh vào tủ lạnh, tiếng động bị va chạm vang lên cực lớn, cũng may là lực đạo không mạnh nên tủ lạnh lớn mắc tiền kia mới không rớt xuống đè ả ta.
Phi Thư bị ăn cái đạp đau liền ôm bụng nôn ra mật đau đớn mà ho khan nước mắt rơi lả chả, uất ức thều thào nói với Cố Tam Long bị cảnh tượng diễn ra quá nhanh kia làm cho đứng hình.
"Lão gia, ông...ông còn...còn đứng đó, mau đánh nó, tôi bị đánh thành cái dạng này ông còn không cho bảo vệ đuổi nó đi?".
Cố Tam Long như bừng tỉnh vội lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát và bảo vệ đến thì bị Cố Mộng Điệp trên tay cầm ly nước ép từ lúc nào không hay ném về phía ông ta, chỉ là cố tình ném lệch đi nên ly thủy tinh chỉ sượt qua mặt lão, rồi đập mạnh vào bức tưởng đằng sau làm vang lên tiếng choang chói tai, ngón tay đang ấn phím cũng bị hành động mới nãy làm cho run rẩy bấm không được.
Cố Mộng Điệp nâng đôi mắt nhìn Cố Tam Long một chút rồi lại nhìn quay đầu nhìn Cố Mộng Phi đằng kia đang đứng như trời trồng, nhẹ giương khóe môi mỉm cười nhìn người em ruột cùng mẹ này, giọng nói thản nhiên bình tĩnh không chút hụt hơi, ánh mắt nhìn hắn ta nhưng lời nói lại chỉ Cố Tam Long đằng sau.
"Để tôi biết được tiếng của ai đó đầu dây bên kia thì ông sẽ như ly thủy tinh sau lưng mình vậy, rõ chưa Cố Tam Long, đây là lời cuối cùng tôi nói với ông đấy".
Bàn chân trái thì giơ lên đạp Cố Phi Đào dưới đất đang muốn đứng dậy, nhưng vì bị cái chân trái của cậu nhấn mạnh mà nằm xuống đất, dù có muốn thoát ra cũng không thể được, hệt như cô ta bị một tảng đá lớn ngàn kg đè lên người trấn trụ vậy.
Cố Mộng Điệp nhìn thời gian gần sắp bảy giờ tối, cũng muốn xem xem khách mời hôm nay đến Cố gia là ai, Phương tổng gì đó trong miệng Cố Phi Đào có lai lịch gì nên cũng chẳng muốn ở đây làm oai nữa, giơ chân đá Cố Phi Đào sang một bên, thu lại sát khí nhìn Cố Mộng Phi, lại phủi bụi không tồn tại trên người lạnh lùng bảo.
"Lần này trở về tôi chỉ muốn nhắc nhở thân thiện một câu, Cố gia này sống không yên ổn dù chỉ một giây đâu, nhớ lấy quá khứ và hiện tại đám chó mấy người đã làm gì, và tương lai sẽ gặt hái được cái đó".
Người cha ruột coi Cố Mộng Diệp như tác phẩm lỗi thời trẻ bồng bột ngu dốt.
Người mẹ ruột coi Cố Mộng Diệp như vết nhơ thời trẻ vì địa vị mà sinh ra hắn.
Người phụ nữ mang danh là tiểu tam lại lên mặt đánh đập Cố Mộng Diệp.
Người em trai coi anh trai mình như kẻ thù mà hãm hại không thương tiếc, chỉ sợ tranh giành cái ghế CEO của mình.
Người em gái do tiểu tam sinh ra, không biết tôn ti trật tự hãm hại hắn.
Và cuối cùng là Cố Mộng Diệp một con người ngu dốt hèn nhát, chỉ ao ước một lần được yêu thương mà ngược đãi bản thân, mất hết mọi thứ từ sự nghiệp đến ngay cả cơ thể cũng chẳng còn thuộc về bản thân.
Cố gia này khiến Cố Mộng Điệp là cậu đây phải nhìn bằng ánh mắt khác đấy, cảm thấy đây mới chính là thế giới mà cậu nên thuộc về, nói xong lời nhắc nhở kia Cố Mộng Điệp thản nhiên bước ra khỏi nhà ăn ra cửa lớn lấy vali, rồi túm lấy một người hầu bắt dẫn cậu lên phòng của Cố Mộng Diệp thường ở.