Trịnh Tạ Thiên cúp máy, quyết định đưa anh trai vào danh sách đen một tuần, chẳng phải ngay cả ông anh đây ba mươi tuổi còn chưa có vợ đấy sao, người còn chưa theo đuổi được tới tay đã đi lo chuyện cưới sinh của anh!?
Cố Mộng Điệp đánh một giấc ngủ đến sáng, mãi đến khi cậu từ trong mộng đẹp tỉnh giấc thì đã là bảy giờ rưỡi, vươn tay với lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn mở ra xem địa điểm đầu tiên mình đến rồi tắt máy đi, tiếp tục ngủ.
Dù sao cậu cũng là một con người biết nghĩ cho nhân viên làm trong đó, mới sáng sớm chỗ làm người ta còn chưa bán buôn gì mà cậu đã lao vào làm phiền thì không thích hợp cho lắm!
Chứ thực sự không phải là do cậu buồn ngủ đâu!
Địa điểm này cũng là nhờ Trịnh Tạ Thiên tìm cho, vì thế ngoài địa chỉ công ty Cố gia đang điều hành, cậu còn có thêm một vài địa điểm thú vị khác nữa cơ, điển hình như chỗ của Cố Phi Đào nè, hay Phi Thư, v.
.
v.
.
Nghĩ xong cậu cũng rơi vào mộng đẹp thêm lần nữa, mà ở bên Trịnh Tạ Thiên thì đang lật xem lại hồ sơ của Cố Mộng Diệp khi trước, sau khi củng cố tinh thần bằng việc thức nguyên một đêm, thì anh cũng đã chấp nhân được việc Cố Mộng Điệp và Cố Mộng Diệp là hai người khác nhau, đến từ thế giới khác nhau hoặc có thể là một thế giới chảy cùng chiều thời gian.
Rõ là anh chẳng có bổn phận phải can thiệp vào chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến Cố Mộng Điệp bị chịu oan mà không phải do cậu làm ra thì anh có chút không đành lòng, dù sao người tên Cố Mộng Diệp kia cũng đáng thương nên anh mới ra tay giúp giải oan cho người ta.
Trịnh Tạ Thiên đọc những thông tin về bài báo nói về ngày Cố Mộng Diệp bị tòa án phán xét, đọc những dòng chữ buộc tội hắn, Trịnh Tạ Thiên không khỏi cau mày nhận ra có rất nhiều chỗ hỏng trong những lời buộc tội của luật sư, nhưng tòa án lại chẳng để ý mà nhắm mắt nhắm mũi phán tù chung thân cho hắn.
"Quy Phục, cậu cho người tìm những kẻ có liên quan đến việc buôn bán m.
ạ.
i d.
â.
m và sử dụng chất cấm của diễn viên tuyến mười tám Cố Mộng Diệp về đây, càng sớm càng tốt".
Trịnh Tạ Thiên vừa nolí chuyện điện thoại vừa giao việc cho Tố Quy Phục.
Tố Quy Phục bên kia đầu dây cũng chẳng nói nhiều đáp lại rồi cúp máy.
Cố Mộng Điệp đánh một giấc lần nữa đến gần trưa thì rời giường, vệ sinh cá nhân một chút cậu xuống lầu tìm thức ăn, nhưng xuống lầu rồi ngồi một lúc cũng chẳng có ai mang lên cho cậu cái gì, mở tủ lạnh ra cũng chẳng có cái thứ gì để hâm lại ngoài những miếng thịt bò và những vật phẩm chưa qua chế biến.
Cố Mộng Điệp tức giận quát lên.
"Người đâu!".
Tính khí của cậu vào mỗi buổi sáng rất khó ở, đặc biệt là những khi rời giường nhưng chẳng có gì để ăn hoặc những món ăn không hợp ý cậu, dù sao cũng là một tiểu thiếu gia của Cố gia nên cậu đã được cưng chiều từ bé, mở mắt ra là có người xoay xung quanh cậu hỏi cậu muốn ăn gì, muốn làm gì, có khó chịu chỗ nào không.
Người hầu xung quanh nghe thấy tiếng quát của cậu thì vội vã ba chân bốn cẳng chạy đến, run rẩy nhìn Cố Mộng Điệp đang ngồi trên ghế nổi cơn thịnh nộ, thấy có người đến cậu quay đầu lại cau mày giọng cũng đầy vẻ khó chịu muốn đánh người.
"Dọn thức ăn lên".
Người hầu nghe vậy thì đổ mồ hôi hột, sáng nay Cố gia ăn sáng sau khi dùng bữa xong thì cũng chẳng nhắc gì đến việc chừa lại thức ăn cho cậu cả Cố, mà đầu bếp của Cố gia cũng được lão gia Cố cho về nhà đến tầm trưa thì quay lại, nên hiện tại chẳng có cái gì còn để lại để ăn sáng.
Phải biết hiện tại cũng chỉ mới mười giờ hơn, còn cách thời gian ăn trưa khá sớm, mà trong nhà này ngoài đầu bếp ra thì không được ai đụng vào thức ăn nên bọn họ cũng chẳng biết nấu nướng hay chế biến, nếu là lúc trước đại thiếu gia Cố này có lẽ đang ở trên lầu nhịn đói chờ bữa trưa, nhưng hiện tại cậu đại thiếu gia này lại như thay tính đổi nết từ khi vào tù, một hai phải có thức ăn sáng.
Rụt rè giải thích cho Cố Mộng Điệp, người hầu vô thức ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt cậu liền bắt gặp ngay nét mặt muốn giết người của cậu, kinh hãi cô đành quỳ thẳng xuống nên đất khóc nức nở giải thích, mà Cố Mộng Điệp bên kia cũng chẳng có chút nào là kiên nhẫn, cậu đứng dậy đá cái bàn một cái rồi đi ra ngoài.
Nhắn tin giải tỏa nỗi lòng với Trịnh Tạ Thiên, vì dù sao ngoài anh ra cậu cũng chẳng quen ai ở cái thế giới này.
Cố Mộng Điệp: Tôi đói.
Trịnh Tạ Thiên bên kia vẫn còn đang cầm hợp đồng đọc chăm chú trước khi kí hợp đồng, nghe thấy tiếng tin nhắn khác biệt hơn những tiếng tin nhắn khác liền biết người nhắn là ai, anh đặt hợp đồng xuống cầm điện thoại lên ấn mở xem.
Trịnh Tạ Thiên: ?