Y dù sao cũng không dám khai tên của Cố Mộng Điệp ra nên gom chung vào hai từ có người cho lẹ, mà tin nhắn của y vừa gửi lên group nhóm thì nhận được một loạt phản hồi kinh thiên động địa, tin nhắn group một phát bùng nổ.
Nhân viên A: Quãi đạn, sếp có người thương rồi!?
Nhân viên B: Chờ chút, cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi, tôi chưa get được trọng điểm!
Nhân viên C: Anh chờ tôi một chút, tôi giải thích mọi chuyện cho nghe.
Nhân viên D: Đừng nói là sếp thầm mến người kia nha, uầy hôm nay là cái ngày gì thế này, liệu có gặp bão hay không a?
Nhân viên E: Mau get trọng điểm đi, chính là crush của sếp thích người khác kia kia, trời ơi ai lại không thích sếp cơ chứ!!!
Nhân viên C: Tui tóm tắt lại cho nè, ban nãy đang họp, sếp nhận được tin nhắn của người thương, còn cười cười vui vẻ hạnh phúc như nắng mùa xuân, cái ấm mùa đông kia kìa, xong người kia nhắn gặp được người khác tim đập thì là gì thì cảm xúc tuột luôn, cảm xúc lạnh đến âm độ nha, hiện tại như cơn mưa đầu tháng, như cơn lạnh thấu sương đầu tháng mười hai! Trời ơi giờ tui không dám nhìn mặt sếp luôn á, sợ bị chửi quá!
Nhân viên A: Cuộc đời đưa đẩy cho ông vào làm ngành tài chính à, sao không đi viết lách kiếm tiền luôn đi, nếu không phải tui còn đang ngồi trong phòng họp cũng bị lời nói của ông làm cho tin đến sái cổ!
Nhân viên C: Còn không phải à?
Nhân viên D: Rồi sao nữa!
Tố Quy Phục: Mau tan họp, sếp tắt điện thoại rồi!
Trịnh Tạ Thiên không biết chuyện của mình đang bị bàn tán, còn bị đồng đội anh em bên cạnh bán đứng, anh đứng dậy đen mặt bảo tan họp sớm lần sau nói tiếp, sau đó thì bước chân ra khỏi phòng phòng, Tố Quy Phục vội chạy theo sau, đi được một lúc thì nghe anh bảo.
"Tìm hiểu câu lạc bộ Thượng Đẳng ngay".
Tố Quy Phục nhận mệnh liền rời đi, tránh để bị anh giận chó đánh mèo nha, Trịnh Tạ Thiên đi đằng trước không nhận ra mình lại mà bị gắn cái mác mối tình đơn phương sắp úng nước, chỉ là khi anh nhận ra được tin nhắn của thằng nhóc con kia thì tâm trạng có hơi khó chịu, cảm xúc không nói rõ được nhưng có một điều anh chắc chắn, đó chính là anh nhất định phải tìm ra cái người làm thằng nhóc trời đánh cũng không sợ đó rung động!
Vì sao người ta lại có thể hút hồn được nó, còn anh thì không? Chờ một chút, hình như trọng điểm hơi sai, à mà thôi kệ đi.
Mà Cố Mộng Điệp bên kia chưa biết được tình hình bên kia, sau khi không nhận được hồi âm của Trịnh Tạ Thiên thì cũng chẳng hỏi nữa, cậu tắt màn hình điện thoại đi vào hành lang bên trong tiếp tục công việc phá làng phá xóm của mình.
Bước đi trên hành lang dài mãi mới thấy được phía cuối, đằng trước là ngõ cụt hai bên trái phải là toilet và một cánh cửa bằng gỗ mở ra được hai bên, Cố Mộng Điệp quẹo phải đi vài bước rồi vươn tay đẩy cánh cửa bằng gỗ ra.
Phải nói nơi đây cách âm vô cùng tốt, ở bên ngoài chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh gì, ngoài sự im lặng tĩnh mịch đến kì lạ thì chẳng còn tiếng gì khác, chỉ khi đứng gần cửa mới có thể loáng thoáng nghe bên trong phát ra tiếng động.
Cố Mộng Điệp vừa đẩy cửa vào thì đã bị một trận âm thanh ồn ào chói tai đập vào màn nhĩ, cậu hơi cau mày lại, quả thật là nơi này chẳng còn xa lạ gì với cậu cả, nhưng quả thật cậu chẳng thích những chỗ quá mức ồn ào như vậy, cứ như nếu ở đây thì uy lực và giọng điệu của cậu đều bị tiếng nhạc lấn át, khiến sự đáng sợ của cậu bị giảm gần một nửa.
Bước chân xuống bậc thang Cố Mộng Điệp gọi cho mình một ly rượu cồn nhẹ, rồi đi ra bàn đã được cậu tìm hiểu trước đó, nơi mà Cố Phi Đào thường hay ngồi tụ tập với đám bạn, cậu cầm ly rượu mới mua chưa uống đi đến một cái bàn nằm ở phía ngoài cùng.
Câu lạc bộ này là một sàn quẩy chính hiệu, nơi đây chẳng có cái gọi là phòng riêng mà chỉ có một cái phòng lớn chứa các bộ bàn ghế sopha cho khách ngồi nghỉ ngơi uống rượu, và một sàn nhảy lớn với ánh đèn mờ ảo, trên bục là người chơi DJ và người làm nóng bầu không khí.
Cố Mộng Điệp đi đến bàn số mười thì dừng lại bước chân, bàn số mười đã có người ngồi, là ba nam hai nữ đang uống rượu cười đùa rất chi là vui vẻ, đôi khi còn cười ngả ngớn chỉ tay về phía sàn nhảy chỉ ai đó đang nhảy ở đó mà cười ẩn ý.
Thấy Cố Mộng Điệp đi đến, hai cô gái ngồi trên sopha mới nãy còn cười đùa thì giờ đã bị vẻ đẹp trai của cậu thu hút, sắc mặt hai cô hơi ửng đỏ, người này kéo tay người kia nói thầm gì đó với nhau, mà Cố Mộng Điệp cũng chẳng muốn quan tâm, bởi ý định của cậu đã thành công chính là thu hút sự chú ý của đám người đó.
Thế là một cô gái có mái tóc ngắn, khuôn mặt sắc bén do trang điểm tạo thành lên tiếng.
"Này anh đẹp trai".
Cố Mộng Điệp biết rõ bị gọi nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác chỉ chỉ ngón tay về phía mình, ý hỏi cô đang gọi cậu hở?