Để điện thoại về lại trên tủ giường, cậu mới đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, vùi đầu vào cái gối bắt đầu rơi vào mộng đẹp.
.
Tầm gần sáng, cậu bị đánh thức bởi cơn khát nước vì thế mà buộc phải tỉnh giấc từ trong mộng đẹp, cổ họng hơi khô một chút, cậu ngồi dậy tính rót nước ở đầu giường lại nhận ra đã hết nước từ lâu, vì thế chỉ có thể bất mãn cầm bình nước đi xuống nhà bếp rót nước.
Căn biệt thự Cố gia về đêm yên ắng đến đáng sợ, vì là nhà nằm gần sát bên phía ở vùng ngoại ô nên càng yên lặng hơn nữa, ban ngày còn có người đi đi lại lại nên không đáng sợ lắm, hiện tại thì cả căn nhà chỉ còn lại những ánh đèn treo tường được thắp lên để soi đường, những ánh sáng cũng không mạnh lắm, khá giống ánh đèn dành cho đèn ngủ.
Vì đôi mất đã dần thích nghi với bóng tối nên cậu cũng lười bật đèn lên, bước chân vào nhà bếp Cố Mộng Điệp đi thẳng đến bình nước đun siêu tốc, lúc cầm lên mới phát hiện là đã hết nước từ khi nào, mở tủ lạnh ra cũng chẳng có lấy một chai nước nào, mà cậu để ý căn nhà này hẳn là rất ít uống nước, vì thế chẳng có bình nước nào ở nhà bếp, cho nên muốn uống nước khoáng thì cũng chỉ có thể lấy nước từ vòi nước rồi đun lên uống.
Không ngoài dự đoán Cố Mộng Điệp tìm thấy trong tủ lạnh chỉ có nước ngọt và những đồ uống khác, tuy rất cổ họng rất khô nhưng cậu cũng chẳng dám cầm mấy chai nước kia lên uống, ai biết cái cơ thể này còn dị ứng với mấy cái gì nữa?
Cố Mộng Điệp chỉ có thể cắn răng đi lấy bình siêu tốc đun nước uống, trong lúc ngồi chờ nước được đun xong cậu lấy điện thoại ra ngồi chờ, mở màn hình nhìn thời gian cũng đã qua nửa đêm, hiện tại là hai giờ bốn mươi mốt phút.
Tiếng nước từ bình siêu tốc phát ra trong nhà bếp, vào ban đêm nghe có hơi rợn người một chút, nhưng cũng có thể lấn át được không gian im lặng trong cái căn nhà này, Cố Mộng Điệp lướt mạng xã hội coi những đoạn clip về hình xăm và những vụ đánh nhau gần đây.
Đột nhiên một tiếng cạch phát ra từ bên ngoài nhà bếp, nghe như có người vừa vào nhà vậy vành tai của Cố Mộng Điệp động đậy, đáng lẽ ra tiếng mở khóa này rất nhẹ, nếu không để ý sẽ chẳng nghe được tiếng động mở cửa này, nhưng thính tai của Cố Mộng Điệp nhạy vô cùng nhất là vào ban đêm thì càng nhạy hơn.
Hẳn là người vừa vào nhà này nghĩ không còn ai thức nữa, nên tiếng mở khóa cũng không kiêng dè gì, hẳn là đã quá quen với việc đi đêm như vậy, Cố Mộng Điệp cũng không vội đi ra xem là ai, nghĩ một chút thì hẳn không phải là trộm đâu, vì ở khu này bảo an canh rất nghiêm ngặt, nhất là nơi cho mấy khu nhà mới nổi giàu có này, vậy người vào hẳn là người trong cái nhà này, nhưng là ai thì cậu chưa biết được, đoán sẽ không phải là một người giúp việc nào đó nửa đêm đi chơi về muộn chứ.
Cố Mộng Điệp nghe thấy tiếng sột soạt của vải và một vài tiếng động khác, đợi một lúc cũng chẳng thấy người kia bật đèn, vì thế cậu đứng lên chậm rãi đi ra xem rốt cuộc là ai.
Thì bất ngờ là người nửa đêm mới về nhà lại là Mộng Điền Hậu, một bộ quần áo xốc xếch đang đi được nửa đường ở sảnh, Cố Mộng Điệp ngạc nhiên ồ một tiếng nếu cậu nhớ không lầm thì trong tờ giấy điều tra Mộng Điền Hậu có ghi bà ta nuôi tình nhân bên ngoài, hai người này đã gian díu nhau được một khoảng thời gian khá dài.
Mộng Điền Hậu lúc này chưa phát hiện ra việc bà ta đi ăn vụng đã bị phát hiện, còn đang bình tĩnh vừa đi vừa chỉnh lại quần áo của mình, Cố Mộng Điệp dựa người vào cửa nhà bếp khoanh tay nhìn người đàn bà kia, khẽ giương khóe môi lên mỉm cười nói nhẹ.
"Ái chà, nhìn xem là ai về này".
Mộng Điền Hậu bị giọng nói đột nhiên phát ra làm giật thót tim, kinh hãi dừng lại động tác tay quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói kia, chỉ là vì quá tối nên bà không thấy rõ lắm là ai, chỉ có thể nhìn hình dáng của người đó, và cả giọng nói mới phát ra.
Bà khựng lại một chút, sau khi xác định người đứng đằng kia không phải Cố Tam Long, hay một ai khác trong nhà thì thở phào nhẹ nhõm, Mộng Điền Hậu có thể nhận ra loáng thoáng giọng nói này là của ai.
"Mẹ sao lại ngạc nhiên như vậy, con là có tâm ý đợi mẹ đó".
Cố Mộng Điệp bật đèn nhà bếp lên mỉm cười nhìn Mộng Điền Hậu.
Mộng Điền Hậu bị ánh sáng của nhà bếp làm chói mắt, nên giơ tay lên che mắt lại, mãi đến khi đã quen với ánh sáng bà mới càng dám khẳng định không phải người đáng lo ngại, thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bị hù như vậy khiến bà có chút khó chịu, lạnh giọng nói.
"Đã đêm hôm như vậy, mày ở đây làm cái gì?".
Cố Mộng Điệp hỏi gì đáp cái khác, không thèm trả lời câu hỏi của bà ta mà hỏi.
"Sao trên người mẹ lại vương phải mùi đàn ông vậy?".
Mộng Điền Hậu nghe vì thì khựng lại, ánh mắt đầy vẻ chết chóc nhìn Cố Mộng Điệp, hệt như một con quái vật đạp trúng tim đen mà trở nên tức giận muốn giết người..