Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Bạch Tư gọi điện thoại đến, bắt máy hay không là một vấn đề rất quan trọng.

Anh đã ở cạnh hắn nhiều năm như vậy, một khi đã bắt máy, Đoàn Sâm không dám đảm bảo rằng giọng của mình sẽ không bị nhận ra.

Trong mắt Diệp Bạch Tư, hai chữ 'Đoàn Sâm' chính là một điềm xấu, ngày mai là giao thừa rồi, hắn không muốn vì mình mà tâm trạng của Diệp Bạch Tư bị phá hỏng.

Thế nhưng nếu hắn không bắt máy thì nhất định Diệp Bạch Tư sẽ lo lắng cho sự an toàn của Diệp Bạch Ngọc.

Đoàn Sâm cố nhẫn nhịn, suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó, hắn đè lên yết hầu của mình, lấy hết can đảm nhận điện thoại.

"Sao bây giờ em mới bắt máy vậy hả?" Đã rất lâu rồi không được nghe giọng của Diệp Bạch Tư, trái tim Đoàn Sâm đột nhiên dấy lên một cơn đau nhói, hắn ấn vào yết hầu, khiến cho âm thanh của mình trở nên ồm ồm khàn khàn: "Tôi nhặt được điện thoại."

Diệp Bạch Tư sửng sốt, anh vội hỏi: "Ngại quá, ý anh là anh nhặt được chiếc điện thoại này sao ạ?"

"Ừm." Đoàn Sâm đáp: "Tôi có thể gửi lại, phiền cậu đưa cho tôi địa chỉ."

Dường như đối phương không muốn nhiều lời với mình, song Diệp Bạch Tư cũng không dám tùy tiện nói địa chỉ ra, anh hơi cảnh giác nói: "Có thể gặp ở một nơi công cộng nào đó không ạ... Ý tôi là nếu điều đó tiện cho ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều, có lẽ tôi có thể mời ngài một bữa cơm hậu tạ."

"Tôi không rảnh." Đoàn Sâm vẫn duy trì âm thanh đó, giọng nói vô cùng mất kiên nhẫn: "Hay là tôi tìm người khác ném cho cậu vậy, cậu tự đến mà lấy đi."

"Xin lỗi." Diệp Bạch Tư sợ sẽ chọc giận hắn nên vội đưa địa chỉ của Kim Dược ra rồi nói: "Phiền ngài gửi đến chỗ này giúp tôi ạ."

Đối phương thẳng thừng cúp máy.

Diệp Bạch Tư cầm điện thoại ngây người một hồi.

Vị người tốt không nhặt của rơi này dữ quá.

Sau khi Đoàn-người tốt không nhặt của rơi nhưng rất dữ-Sâm cúp máy xong, mất một lúc rất lâu mới có thể hoàn hồn lại.

Có trời mới biết hắn muốn đáp ứng Diệp Bạch Tư đến đâu và khao khát gặp anh đến nhường nào.

Nhưng hắn không dám.

Một khi gặp nhau, "vị người tốt không nhặt của rơi nhưng rất dữ" Đoàn Sâm chắc chắn sẽ trở thành một tên stalker hôi thối đầy ruồi nhặng.

Diệp Bạch Tư sẽ chỉ trích hắn một cách không thương tiếc, anh sẽ mỉa mai hắn chỉ biết chờ cơ hội để tiếp cận mình.

Mà hắn thì thậm chí chẳng thể nào phản bác, bởi vì đúng là nội tâm của hắn như thế thật, không có lúc nào là không nghĩ đến anh, không có lúc nào là không nghĩ cách để đến gần anh thêm một chút.

Sau khi biết điện thoại của Diệp Bạch Ngọc đã bị mất, Diệp Bạch Tư lại gọi cho Hàn Lôi, lần này là Diệp Bạch Ngọc bắt máy, anh hỏi: "Hai đứa đang ở đâu vậy?"

"Đang ở tiệc họp lớp nè anh." Diệp Bạch Ngọc nói dối không chớp mắt: "Tụi em về liền đây."

"Em bị mất điện thoại rồi phải không?"

Diệp Bạch Ngọc ấp úng, nghe thấy anh trai tức giận nói: "May mà đối phương tốt bụng chịu trả lại cho chúng ta đấy, sao em bất cẩn vậy hả?"

Trái tim của Diệp Bạch Ngọc thắt lại, cậu hỏi: "Anh ta có nói là nhặt được ở đâu không anh?"

"Không nói, nhưng mà tính tình của anh ta rất khó chịu, hỏi được địa chỉ của anh xong thì cúp máy ngay." Diệp Bạch Tư đột nhiên hiểu ra: "Em lén đến chỗ nào sợ anh biết à?"

"Không có không có, không có mà." Diệp Bạch Ngọc vội vàng nói: "Em với Hàn Lôi về ngay đây."

Diệp Bạch Tư cũng không muốn hỏi tội cậu thật, anh hạ giọng bảo: "Được rồi, về sớm một chút."

Cúp điện thoại, Diệp Bạch Ngọc phồng má thở dài một hơi, cậu nói: "Cũng may là người nhặt được điện thoại của tôi không nói là nhặt ở chỗ nào, nếu không anh tôi hỏi cái là lòi ra ngay."

Hàn Lôi nói: "Kể cũng lạ, chẳng phải bình thường nếu người ta nhặt được điện thoại thì sẽ gọi chủ nhân của nó đến nhận sao? Sao lại có người tốt bụng đến mức trực tiếp gửi qua như vậy thế?"

Diệp Bạch Ngọc dừng lại động tác, cậu vội vàng dùng điện thoại của Hàn Lôi gọi vào số máy của mình, bên kia kết nối rất nhanh chóng.

Cả hai cùng trầm mặc, Diệp Bạch Ngọc lên tiếng trước: "Anh đang giữ điện thoại của tôi à?"

"Là tôi." Diệp Bạch Ngọc và Hàn Lôi đưa mắt nhìn nhau, cậu nói tiếp: "Sao anh không nhân cơ hội này để gặp anh tôi luôn?"

"Con nít không cần quan tâm nhiều chuyện như vậy." Đoàn Sâm nói: "Ngày mai điện thoại sẽ về đến tay cậu, yên tâm đi."

Diệp Bạch Ngọc cúp máy, tâm trạng vốn đã phức tạp nay càng thêm rối bời.

Hàn Lôi cắn đũa hỏi: "Rốt cuộc giữa anh Diệp và anh Đoàn có chuyện gì vậy?"

Diệp Bạch Ngọc nhét một ngụm thịt nướng vào miệng, vành mắt của cậu đỏ lên, tức giận nói: "Anh ta chính là một tên ngu ngốc."

Nếu đặt ở vài tiếng trước, cậu sẽ sẵn lòng miêu tả Đoàn Anh Anh như một thứ rác rưởi, thế nhưng bây giờ Diệp Bạch Ngọc lại đột nhiên cảm thấy hắn có vài phần đáng thương.

Người đáng thương ắt phải có chỗ đáng trách, Diệp Bạch Ngọc không thể vì một lần giúp đỡ này mà khiến cho anh trai mình nghĩ tốt về hắn được.

Cậu nói: "Anh ta nghĩ chuyện này có thể làm tôi cảm động à, nằm mơ đi."

...

Diệp Bạch Tư học cách chơi bài để phục vụ cho sở thích của Nhạc Lan, thế nhưng anh cũng biết rõ rằng y sẽ không dễ dàng đồng ý hợp tác như vậy. Anh chỉ muốn cố hết sức thử một lần xem thế nào, kế hoạch bên kia của Kế Sách tạm thời chỉ xem như là phương án B.

Tên Nhạc Lan này cực kỳ kén chọn đối tác, lợi ích đối với y không hề quan trọng, muốn lôi kéo được y thì trước hết phải khiến cho y công nhận mới được, nếu không y cũng chẳng thèm để tâm kể cả khi đã chuẩn bị phương án tốt nhất.

Điểm tranh chấp giữa anh và Kế Sách chính là Kế Sách trực tiếp chọn cách từ bỏ khả năng hợp tác với Nhạc Lan, còn Diệp Bạch Tư thì vẫn muốn thử sức một lần.

Nhưng ngay cả khi anh có thể phục vụ cho sở thích cá nhân của y và có một phương án hoàn hảo đi nữa thì vẫn thiếu một cái cơ hội. Làm thế nào để gặp được Nhạc Lan mới là chuyện quan trọng nhất, thật ra Kế Sách nói y (Nhạc Lan) rất cao ngạo cũng không sai, dù Diệp Bạch Tư cho rằng mình có khả năng thuyết phục Nhạc Lan nhưng anh vẫn còn thiếu một nước cờ đầu.

Nhân mạch là thứ rất trọng yếu trong vòng tròn quan hệ này, song Diệp Bạch Tư lại không có.

Lúc Diệp Bạch Ngọc về đến nhà thì Diệp Bạch Tư vẫn đang sửa lại phương án, cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị trước, anh vẫn luôn tin vào câu nói này, bất kể có thành công hay không thì anh đều muốn thử.

"Anh hai."

Diệp Bạch Tư nhìn có vẻ mệt mỏi, anh nói: "Em tắm rồi ngủ sớm đi, ngày mai là giao thừa rồi, chúng ta còn phải làm há cảo nữa."

"Anh cũng vậy." Diệp Bạch Ngọc muốn nói gì đó, rốt cuộc cậu vẫn nuốt xuống, bảo: "Dù có chuyện gì đi nữa thì sang năm mới chúng ta hẵng nói sau."

Ngày hôm sau, Diệp Bạch Ngọc nhận lại được điện thoại của mình.

Trong suốt toàn bộ quá trình, Đoàn Sâm thật sự không hề xuất hiện.

Hai anh em có một năm mới yên tĩnh như mọi khi, Diệp Bạch Tư vẫn không ngừng học cách chơi bài cũng như sửa lại phương án, đồng thời thảo luận với Kế Sách tiến độ của phương án B.

Về phương án của Nhạc Lan, Kế Sách chưa từng giúp anh dù chỉ một lần.

Sau Tết Nguyên Đán, Diệp Bạch Tư lấy phương án mà mình đã sửa xong đi trưng cầu ý kiến của y.

Kế Sách trả lời anh sau một lúc rất lâu: "Cậu thật sự phải làm thế này sao, không phải anh ta thì không được à?"

"Tôi chưa từng nói không phải anh ta thì không được." Diệp Bạch Tư đính chính: "Tôi chỉ muốn cố hết sức một lần thôi."

Lại qua một lúc rất lâu, Kế Sách mới gửi cho anh một cái địa chỉ: "Nước cờ đầu của cậu đây."

Diệp Bạch Tư lập tức ghi nhớ trong đầu, anh vui mừng gõ tin nhắn: "Cảm ơn anh!"

Ngón tay của Kế Sách di chuyển trên bàn phím: "Chỉ là nước cờ đầu thôi, còn việc Nhạc Lan có mở cửa hay không thì vẫn tùy thuộc vào cậu."

"Tôi chỉ cần nước cờ đầu này thôi."

Nói là làm, Diệp Bạch Tư nhìn xuống chân mình. Cảm ơn trời, lúc trước gân cốt không bị thương tổn, tuy đụng vào vẫn còn hơi đau nhưng ít nhất có thể bước đi được, anh gọi tài xế tới, trước tiên đến địa chỉ của Nhạc Lan đã.

Tuy đã qua năm mới nhưng nhiệt độ vẫn không hề thuyên giảm, Diệp Bạch Tư đến trước cửa nhà Nhạc Lan, anh ấn chuông cửa rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Ấn chuông gần một tiếng vẫn không có ai phản hồi, như thể đây là một căn nhà hoang.

Quả nhiên, cho dù có cái gọi là nước cờ đầu đi nữa, anh vẫn không thể mở cửa nhà của Nhạc Lan được.

Rốt cuộc không khí cũng ấm dần lên, Nhạc Lan đứng trước ban công lầu hai nhìn xuống ô cửa kính trong suốt, y vừa ngậm điếu thuốc vừa lấy điện thoại gọi cho Đoàn Sâm: "Vợ cậu lại đến gõ cửa nhà tôi kìa, gõ vài ngày liên tiếp rồi đấy, có khi nào cậu ta có ý gì với tôi không?"

"Cậu đừng có quá đáng, hạng mục của em ấy sẽ chính thức bắt đầu vào khâu chuẩn bị tầm giữa tháng Ba, tôi cho phép cậu gây khó dễ một chút nhưng không phải để cậu được đằng chân lân đằng đầu."

"Tôi thật sự bị thuyết phục bởi sự bền bỉ này đấy." Nhạc Lan vừa dứt lời thì lập tức đổi giọng, y xấu xa nói: "Nhưng mà hôm nay tôi vẫn không muốn mở cửa cho cậu ta, làm sao bây giờ?"

Đoàn Sâm trầm mặc một lúc, sau đó hắn bảo: "Vậy thì giao dịch chấm dứt tại đây."

Hắn trực tiếp cúp điện thoại.

Sắc mặt Nhạc Lan tối sầm, y hít một hơi thật sâu, gọi cho Đoàn Sâm một lần nữa rồi nói: "Xin lỗi, tôi đích thân mời cậu ta lên được chưa."

"Nói được thì làm liền bây giờ luôn đi."

"..."

Nhạc Lan cúp máy, y hừ hừ xuống lầu, đến trước cầu thang thì dừng bước.

Một chiếc xe dừng lại bên người Diệp Bạch Tư, sau đó có một người bước xuống, đối phương khoác một chiếc áo lông màu trắng trên người, mái tóc xoăn màu lông dê bao bọc khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, trông khá vô hại. Đôi mắt của cậu cũng có màu nâu đen, cậu nhìn Diệp Bạch Tư không chớp mắt, lễ phép gật đầu hỏi: "Anh đến tìm Nhạc Lan sao?"

"Đúng vậy." Diệp Bạch Tư xoay người, thấy tài xế lấy một ít rau tươi từ trong cốp xe ra, anh nói: "Xin hỏi..."

"Chúng tôi là quan hệ bao dưỡng." Nam sinh tóc xoăn dịu dàng nói: "Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi thì phải."

"Tôi tên là Diệp Bạch Tư." Anh vô thức duỗi tay ra, đối phương liếc nhìn anh một cái khó hiểu, "Anh định bắt tay với tôi à?"

Diệp Bạch Tư: "... Bộ lạ lắm sao?"

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy rất kỳ diệu." Cậu nở nụ cười, sau đó nắm lấy bàn tay của Diệp Bạch Tư, nói: "Rất ít người muốn bắt tay với tôi."

Diệp Bạch Tư cũng mỉm cười, đối phương nói: "Tôi tên là Thất Nguyệt, mẹ tôi sinh tôi vào tháng Bảy, tôi không biết bố tôi là ai nên chỉ lấy tên Thất Nguyệt, không có họ."

Nghĩa là tháng Bảy nhưng mình để Thất Nguyệt cho hay nha ^q^

"..." Diệp Bạch Tư chưa từng thấy người nào vừa gặp đã tự giới thiệu như vậy, song đối phương đã mở cửa ra nói: "Vào đi, tôi đưa anh đến gặp Nhạc Lan."

Bận rộn nhiều ngày như vậy, Diệp Bạch Tư tự nhiên không có lý do gì để từ chối, anh theo Thất Nguyệt vào cửa, nhìn thấy Nhạc Lan đang chậm rãi bước xuống, đối phương liếc anh một cái, sau đó nói với Thất Nguyệt: "Em đừng có nhặt chó mèo hoang về nhà chứ."

"Nhưng anh ấy đến đây để nuôi sống anh mà."

Nhạc Lan: "... Cái gì cơ?"

"Anh ấy không phải chó hoang hay mèo hoang, anh ấy mang theo hạng mục đến nói chuyện hợp tác với anh đó." Thất Nguyệt đặt dép lê bên chân Diệp Bạch Tư, cậu nói: "Lâu lắm rồi không có ai tìm anh nói chuyện hợp tác, nếu anh không nhanh kiếm tiền thì anh sẽ không nuôi nổi em đâu."

Nhạc Lan cắn điếu thuốc nói: "Em bước lại đây cho tôi."

Thất Nguyệt ngoan ngoãn bước qua, nghe y quát khẽ một tiếng: "Dạo này em càng lúc càng lộng hành rồi đấy."

"Xin lỗi." Thất Nguyệt nhận sai, sau đó cậu quay mặt lại nhìn Diệp Bạch Tư, hỏi: "Anh muốn uống gì?"

Diệp Bạch Tư nói: "Nước sôi để nguội là được rồi, cảm ơn Thất Nguyệt."

"Không cần khách sáo." Thất Nguyệt tung tăng bước vào phòng bếp.

Nhạc Lan đen mặt ngồi trước bàn, hơi mất thể diện nhìn Diệp Bạch Tư: "Cậu đừng tưởng rằng chỉ cần lôi kéo được Thất Nguyệt thì tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác."

"Anh không cần phải nhìn tôi bằng con mắt khác đâu, tôi chỉ hy vọng anh có thể xem qua phương án của tôi thôi." Diệp Bạch Tư lấy văn kiện từ trong cặp ra, vừa đưa tới đã bị y thẳng thừng ném vào thùng rác, ngón tay anh dừng lại một chút, Nhạc Lan mở miệng: "Cậu thật sự là một người vừa tẻ nhạt vừa nhàm chán, muốn nói chuyện hợp tác với tôi thì phải khiến cho tôi hứng thú trước đã, xin lỗi, cậu lại chẳng thể làm được điều đó."

Diệp Bạch Tư thu hồi ngón tay lại, hàng mi dài khẽ nhấc lên, bình tĩnh nói: "Tôi không biết anh thích loại người thế nào, nhưng tôi tin rằng phương án của tôi thật sự rất đáng xem."

"Tôi cóc quan tâm."

Thất Nguyệt mang nước sôi đến cho hai người, Nhạc Lan nhìn một cái, y nói: "Tôi không uống nước sôi, tôi muốn uống nước trái cây cơ."

"Nhưng khách uống nước sôi mà."

"Đó là tự cậu ta muốn uống, tôi chỉ uống nước trái cây thôi."

"Em thấy anh chẳng có lễ độ chút nào cả."

"Sao, nghe chuyện của Diệp Bạch Tư nhiều quá rồi nên em nghĩ mình cũng bay được à?" Nhạc Lan không vui nói: "Đi lấy nước trái cây cho tôi, nhanh lên."

Thất Nguyệt bực bội đứng lên rời đi.

Diệp Bạch Tư im lặng, Nhạc Lan lại đưa mắt nhìn về phía anh, y nói: "Nể mặt Thất Nguyệt, tôi có thể cho cậu một cơ hội để chơi một trò chơi."

Diệp Bạch Tư đã biết chuyện y thích làm khó dễ người khác bằng cách chơi bài từ lâu, cho nên anh vừa nghe xong thì cau mày: "Trò gì?"

"Chắc là cậu cũng thấy qua rồi." Nhạc Lan lấy một bộ bài trong ngăn kéo ra, cong môi nói: "Nhưng mà đối với người ngu ngốc như cậu thì chúng ta chơi đơn giản thôi, đoán bài hai mươi sáu lá."

"Anh ấy không phải đồ ngốc." Thất Nguyệt mang nước trái cây trở lại, "Anh đừng có xem thường anh ấy như vậy."

"Ngậm miệng." Nhạc Lan trải bài lên bàn nói: "Không phải chuyện của em."

Tầm mắt của Thất Nguyệt rơi vào trên mặt Diệp Bạch Tư, cậu nghiêng đầu nói: "Diệp Bạch Tư, anh chơi Đoàn Sâm một vố được thì cứ chơi anh ấy một vố đi, đừng sợ."

"Rốt cuộc em là người của ai hả?" Nhạc Lan xua cậu đi: "Tránh qua một bên."

Y nói với Diệp Bạch Tư: "Sao, dám chơi không? Nếu cậu thắng thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội."

"Tôi cũng có một điều kiện."

"Hử?"

Diệp Bạch Tư nhẹ giọng nói: "Nếu tôi thắng, anh phải nhặt phương án của tôi từ trong thùng rác."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio