"Nếu không thì..." Diệp Bạch Tư nói: "Hôm nay anh về nhà ngủ đi."
Đoàn Sâm sắp phân thân ra đến nơi, hắn tràn đầy tủi thân hỏi: "Không phải em nói là một tháng thử việc sao?"
"Nhưng anh ở đây cũng không có ý gì mà..."
Diệp Bạch Tư càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Lúc trước Đoàn Sâm cực kỳ thích động tay động chân với anh khi hai người ở bên nhau, ý nói không phải là Diệp Bạch Tư thích như vậy, nhưng mà so với bây giờ thì rõ ràng hắn có sinh lực hơn rất nhiều.
Còn bây giờ thì sao?
Đêm đầu tiên giữ Đoàn Sâm ở lại, đối phương ghé vào đầu giường anh mà ngủ.
Hai đêm tiếp theo cũng bình yên vô sự trên một chiếc giường.
Nếu Đoàn Sâm thật sự yêu anh thì hắn phải giống trước kia mới đúng chứ.
Thế nhưng rõ ràng là Đoàn Sâm không giống như không yêu anh, vậy thì chỉ còn một nguyên nhân là... thể trạng của hắn không cho phép.
Diệp Bạch Tư lại liếc nhìn vết sẹo trên cổ tay đối phương, anh càng lúc càng cảm thấy hắn không còn dáng vẻ oai hùng phấn chấn khiến cho người ta rung động giống như trước nữa.
Bàn tay của Đoàn Sâm đúng lúc đang đặt ở trên đùi, hắn lập tức phát hiện ra ánh mắt của anh, đột nhiên hiểu được câu 'không có ý gì' của anh nghĩa là gì.
Hắn đánh bạo hỏi: "Em không làm chuyện đó bao lâu rồi?"
Diệp Bạch Tư phiền muộn châm một điếu thuốc, không trả lời hắn.
Đoàn Sâm mặt dày sán lại, "Nếu không thì... em thử dùng anh xem sao?"
Lúc đầu, Diệp Bạch Tư thật sự không nghĩ đến chuyện này nhiều như vậy, cũng chẳng nghĩ đến việc thử dùng một lần hay những thứ tương tự thế. Anh có thể không cần vấn đề phần cứng này nhưng Đoàn Sâm lại không thể không có được, hai chuyện này khác nhau.
Diệp Bạch Tư suy nghĩ một chút rồi bảo: "Anh đi tắm trước đi."
Đoàn Sâm nhanh chóng vọt vào phòng tắm.
Sau khi mở vòi sen ở phía trên, bên trong nhanh chóng phủ một lớp sương mù. Đoàn Sâm nhắm mắt lại, không để ý đến cửa thủy tinh đang chậm rãi mở ra giữa tiếng nước chảy.
Đến lúc hắn mở mắt ra lần nữa thì đột nhiên giật mình.
Diệp Bạch Tư đang ngồi trên ghế dựa vào cửa, anh vắt chéo đôi chân dài, tư thế vô cùng tao nhã mà nhìn hắn.
Đoàn Sâm: "."
Hắn không né không tránh, thắt lưng lập tức duỗi thẳng.
Diệp Bạch Tư nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cố gắng cả buổi trời mới nhớ ra được dáng vẻ người bạn đời của mình vào năm năm trước kia. Vẻ mặt của anh dần dần dịu lại, đưa mắt nhìn Đoàn Sâm nói: "Nhìn vẫn giống như xưa, cơ mà không biết dùng thế nào, anh biểu diễn cho em xem đi."
Rõ ràng khuôn mặt đó vẫn ôn hòa như vậy, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy, chỉ có điều... câu nói biểu diễn kia lại bắn trượt hồng tâm, rốt cuộc vẫn có chút ức hiếp người khác.
Trên sân huấn luyện không mục tiêu, người đàn ông trầm mặc nhìn huấn luyện viên một lúc, đôi mắt xám dưới ánh sáng trông tối tăm và sâu thẳm. Hắn liếm khóe miệng, bình tĩnh giơ lên chiếc súng bị người ta nghi ngờ, giống như vô số cựu chiến binh trong trại huấn luyện, bắt đầu bóp cò súng.
...
Nửa tiếng sau, Diệp Bạch Tư lẳng lặng đẩy cửa bước ra ngoài. Anh trở về phòng, lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó nhào lên giường rồi nhẹ nhàng vùi mặt vào gối.
Đoàn Sâm nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Hơi nóng làm bốc hơi rất nhiều nước trong cơ thể, cổ họng của hắn khát khô, ánh mắt rơi vào Diệp Bạch Tư đang nằm trên giường, lại đột nhiên phát hiện vành tai anh đỏ bừng dưới mái tóc.
Trái tim của Đoàn Sâm nhảy lên loạn xạ.
Hắn bước đến, không cầm lòng được mà đưa tay nhéo nhéo vành tai của anh.
Diệp Bạch Tư đột nhiên hất tay hắn ra, anh lật người ngồi dậy, phụng phịu hỏi: "Anh làm gì đó?"
"Biểu diễn cũng đã biểu diễn rồi." Dù sao cũng đã là người yêu chung sống với nhau tám năm, Đoàn Sâm không hề cảm thấy xấu hổ, hắn chỉ quan tâm xem Diệp Bạch Tư có hài lòng hay không: "Em thấy thích chưa?"
Diệp Bạch Tư bình tĩnh nhìn Đoàn Sâm.
Mặc dù hai bên má càng lúc càng hồng.
"Cũng tàm tạm."
Đoàn Sâm kiềm chế khóe miệng cong lên, hắn hỏi: "Vậy bây giờ em sợ hay hài lòng?".
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Phải nói rằng nó giống một cái máy tính, tuy cùng một bao bì nhãn hiệu nhưng sự phù hợp trên dưới lại khiến cho trái tim người ta rung lên.
Đoàn Sâm bỗng đẹp trai trở lại.
Đẹp trai hơn cả năm năm trước.
Diệp Bạch Tư nghĩ, thì ra mình nông cạn thật.
Chỉ cần nhìn sự vừa vặn của 'hiệu suất máy tính Master Lu' là đã thấy khủng khiếp lắm rồi, nếu sử dụng cái này thì có khi chẳng thoải mái gì cho cam.
[鲁大师跑分]: Master Lu là phần mềm công cụ hệ thống miễn phí nổi tiếng ở Trung Quốc. Phần mềm này cung cấp tính năng nhận dạng xác thực phần cứng, đảm bảo độ ổn định của máy tính (điện thoại di động) và cải thiện hiệu suất hệ thống miễn phí. (khái niệm trừu tượng quá nên ai hiểu được thì hiểu không thì thôi không sao đâu OTL)
Anh bình tĩnh đáp: "Hài lòng."
"Vậy..." Đoàn Sâm hỏi: "Em có muốn tự trải nghiệm không?"
"Được." Diệp Bạch Tư nói: "Chờ em một chút."
Đoàn Sâm: "!"
Hắn ngồi trên giường Diệp Bạch Tư, trong lòng lại là một trận đánh trống. Khao khát, chờ mong, còn có cả sự cảm động.
Khi Diệp Bạch Tư trở về, Đoàn Sâm lập tức đứng dậy, Diệp Bạch Tư bước vòng qua hắn rồi leo lên giường, mở chăn ra nằm xuống. Anh tiện tay vén mái tóc dài ẩm ướt qua, vài giọt nước trượt trên cần cổ trắng ngần xuống xương quai xanh, ẩn vào trong chiếc áo choàng tắm màu vàng nhạt.
Đoàn Sâm cũng mở chăn ra ngồi bên cạnh anh.
Cả hai đều ngồi im không nhúc nhích.
Đã năm năm rồi, hôm nay chưa chắc sẽ trở thành hiện thực.
Đoàn Sâm cầm ly ở đầu giường lên uống một ngụm nước lớn, giọng của hắn khàn khàn: "Vậy anh bắt đầu nhé."
Diệp Bạch Tư không nói gì.
Đoàn Sâm bất chợt nghiêng người sang một bên, nhìn thấy sườn mặt đẹp đẽ của anh thì dừng lại, hắn ngập ngừng duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay của Diệp Bạch Tư một cách nhẹ nhàng.
Năm ngón tay tụ lại một chỗ, hắn đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay anh, sau đó lại lấn đến, vô cùng cẩn thận hôn lên hai má của người nọ.
Lông mi Diệp Bạch Tư khẽ run rẩy, anh cảm giác bờ môi của hắn đang hướng đến khóe miệng mình, đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp nên khẽ nhấc mi mắt lên.
... Tên này, lại khóc.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, thành kính như vậy làm gì không biết.
Anh không nhịn được cười: "Đoàn Anh Anh, bộ anh... không được thật hả?"
...
Sự thật đã chứng minh, ngoại trừ thích khóc lóc một chút thì những phương diện khác của Đoàn Sâm vẫn không hề thay đổi.
Trước khi ngất đi, Diệp Bạch Tư đã nghĩ như vậy.
Rất lâu rồi anh mới có cảm giác này, cả người như bị xe nghiền qua, thắt lưng đau đến độ không muốn cử động. Thế nhưng so với năm năm trước thì có một điều khiến anh cảm thấy rất an tâm. Thân thể sạch sẽ và thoải mái, hiển nhiên là có người đã giúp anh rửa sạch.
Diệp Bạch Tư lẳng lặng nhắm mắt, cánh tay mò mẫm dưới chăn, bên trong hơi lạnh, rõ ràng là người bên cạnh anh đã sớm rời khỏi.
Anh ngửi thấy mùi của bữa sáng, trong lòng đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Đại khái đây chính là cuộc sống mà anh mong muốn.
Bên tai đột nhiên có động tĩnh, là Đoàn Sâm trở lại. Người đàn ông rón rén trèo lên giường, thân thể của Diệp Bạch Tư ngay lập tức được ôm lấy bởi một đôi tay ấm áp nhưng không hề nóng bỏng.
Anh cho phép mình dựa vào vòng tay vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong phút chốc cảm thấy mình đã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống như chẳng suy nghĩ được gì cả.
Cằm Đoàn Sâm cọ cọ vào đỉnh tóc của anh, hô hấp vững vàng đều đặn. Diệp Bạch Tư khẽ hừ một tiếng, người đàn ông lập tức cúi đầu nhìn anh: "Em tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
Không khó chịu, chỉ cảm thấy lười kinh khủng.
Nhưng Diệp Bạch Tư cũng lười nói những lời này.
Anh lại lười biếng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời đã lên cao rồi.
Đoàn Sâm vẫn lẳng lặng ôm anh như cũ, không hề rời một bước.
Diệp Bạch Tư híp mắt ngẩng mặt lên, giọng nói có chút khàn: "Chào buổi sáng."
"Chào em." Đoàn Sâm hôn lên môi anh một chút: "Em còn ngủ nữa không?"
"Đói bụng."
"Vậy rời giường ăn gì đó nhé."
"Không muốn động đậy." Diệp Bạch Tư mềm giọng nói: "Anh bưng qua cho em đi."
Diệp Bạch Tư... đang làm nũng với hắn.
Đây là làm nũng sao? Đúng vậy, chắc chắn là làm nũng rồi!!
Trong đầu Đoàn Sâm rối loạn thành một cục, vừa kinh ngạc vừa cảm động, hắn trầm giọng nói: "Được, để anh bưng qua cho em."
"Em phải đánh răng trước đã." Diệp Bạch Tư rầm rì: "Anh lấy cốc đánh răng lại đây giúp em."
Đoàn Sâm cầm chậu và cốc đến, hắn ngồi xổm bên giường hầu hạ anh đánh răng súc miệng rửa mặt, sau đó nhanh chóng bưng đồ ăn qua.
Mái tóc dài rối tung trên gối, khuôn mặt của Diệp Bạch Tư càng có vẻ trắng hơn giữa làn tóc đen, anh nhắm mắt lại, nửa người dựa vào đầu giường, được hắn đút cho mấy miếng thì bất chợt cười khẽ.
"?" Đoàn Sâm nói: "Em lại vui vẻ chuyện gì vậy?"
"Em muốn hỏi anh một câu."
"Làm sao thế?" Đoàn Sâm thổi thổi cái muỗng, sau đó đưa đến bên miệng anh. Diệp Bạch Tư ngậm lấy, anh suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Anh thật sự sẽ nhân nhượng em cả đời sao?"
Bàn tay cầm chén của Đoàn Sâm không nhúc nhích, hắn trả lời: "Tất nhiên là không."
Ánh mắt Diệp Bạch Tư đảo qua, bên trong lộ vẻ nghi hoặc.
Lại thêm một muỗng cháo ngũ cốc đưa đến bên môi, Đoàn Sâm nói: "Nếu là nhân nhượng thì sẽ không kéo dài cả đời."
Diệp Bạch Tư sửng sốt trong chốc lát.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra, có lẽ Đoàn Sâm thật sự hiểu được tình yêu là gì.
"Nhân nhượng nghĩa là khiến mình tủi thân để thành toàn cho người khác, nếu giữa hai bên luôn có người nhân nhượng thì sự tủi thân sẽ tích tụ từng ngày, cán cân cảm xúc nhất định sẽ mất cân bằng theo thời gian. Nếu ai đó nói sẽ nhân nhượng em, kể cả khi anh ta thề thốt sẽ nhân nhượng bao lâu đi nữa, điều đó có nghĩa là anh ta đang nghĩ khiêm nhường cho đi. Đó có thể là thích, song đó không phải là tình yêu." Đoàn Sâm cụp mắt khuấy cháo, thoạt nhìn thâm ý vô cùng: "Anh biết, có lẽ em cảm thấy anh càng lúc càng không giống anh, em cảm thấy Đoàn Sâm của trước kia hếch mũi lên trời, đột nhiên bây giờ lại biến thành như vậy thì có vẻ nực cười lắm... chẳng ngầu chút nào cả."
"Thế nhưng, khi thật sự yêu một ai đó thì làm sao có thể ngầu cho được."
"Sao anh có thể nhân nhượng em đây?" Đoàn Sâm nói: "Anh yêu em, nhưng anh đã phạm nhiều sai lầm, cũng bỏ lỡ rất nhiều thứ, bây giờ anh không biết phải yêu em như thế nào mới phải, vì vậy anh chỉ có thể đối xử với em tốt hơn một chút, cầu nguyện rằng mình sẽ không bị loại vào tháng sau."
"Tất cả những điều này đều là do anh tự nguyện."
Muỗng được đưa đến môi Diệp Bạch Tư, anh ngoan ngoãn há mồm, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vào hai má của người đàn ông.
Anh đột nhiên cảm thấy có lẽ Đoàn Sâm hiểu rõ từ đó hơn anh nhiều. Hơn nữa, lúc đầu anh thích Đoàn Sâm cũng chưa từng cảm thấy mình nhân nhượng, anh chỉ nghĩ mình yêu đối phương, vì vậy anh phải khiến cho hắn cảm nhận được điều đó.
Chỉ là sau đó tình hình đã thay đổi.
Đoàn Sâm đặt chén xuống, rút khăn giấy ra cho anh lau miệng, Diệp Bạch Tư đột nhiên khẽ cúi người ôm lấy hắn.
Đôi mắt của Đoàn Sâm sáng lên vài phần, hắn hỏi: "Em có muốn đi phơi nắng không?"
"Ừm."
Đoàn Sâm lấy quần áo cho anh, Diệp Bạch Tư nói: "Để em tự làm."
"Không sao." Đoàn Sâm mặc quần áo cho anh, bảo: "Bây giờ anh muốn tiếp xúc với em nhiều hơn, nếu một tháng sau... anh bị loại thì những ký ức này sẽ rất quý giá."
Giọng của hắn nghe rất tội nghiệp, Diệp Bạch Tư không nhịn được cười, anh vừa định bước xuống giường thì đã bị hắn ôm lên.
"Anh không cần phải..."
"Anh thích ôm em." Đoàn Sâm nói: "Phải khiến em tủi thân một chút rồi."
Diệp Bạch Tư nghiêng đầu, chớp mắt nhìn người nọ.
Ôi.
Anh nghĩ, Đoàn Sâm của bây giờ lại có thể nói những lời dễ nghe như vậy cơ đấy.
Đoàn Sâm vừa đặt anh xuống chiếc ghế xích đu trước ban công thì Diệp Bạch Tư giật bắn mình, đột nhiên nghe thấy điện thoại của hắn đổ chuông.
Đoàn Sâm cầm lên liếc nhìn một cái, hắn không hề kiêng dè gì anh, thẳng thừng bắt máy gọi: "Tề Kiệt?"
"Đại công tử Đoàn, tôi còn tưởng cậu đãng trí quá nên quên tôi luôn rồi đấy chứ."
"Có việc gì?"
"Bên cạnh cậu có ai không."
Đoàn Sâm nhìn thoáng qua Diệp Bạch Tư, hắn vô thức kéo tay anh bảo: "Có Diệp Diệp."
"Vãi! Cậu thật sự ôm được mỹ nhân về à?!"
Hồi ức đêm qua vẫn rõ ràng vô cùng, Đoàn Sâm khống chế vẻ mặt vô cùng hăng hái của bản thân, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Để tôi chào hỏi Diệp Diệp cái đã, hello người đẹp, cậu còn nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ." Diệp Bạch Tư mở miệng, Đoàn Sâm bất mãn: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng có mà giở trò lưu manh."
"Cậu nhìn xem mình kiêu ngạo thành cái dạng gì rồi kìa." Tề Kiệt cười hì hì nói: "Là thế này, hai ngày nữa là sinh nhật ba tuần tuổi của con trai tôi, cậu nhớ mang Diệp Diệp đến chung nhé."
"Biết rồi." Đoàn Sâm trực tiếp cúp điện thoại.
Diệp Bạch Tư im lặng nhìn hắn.
Đoàn Sâm thầm nghĩ, không hay rồi.
Quả nhiên nghe thấy anh buồn bã nói: "Anh vẫn thích cúp máy ngang như vậy."
"... Anh chắc chắn sẽ đối với em khác mà." Đoàn Sâm cầm tay anh đặt ở dưới cằm mình, quả nhiên cảm giác được ngón tay của anh khẽ nhúc nhích.
Diệp Bạch Tư rất thích sờ cằm và yết hầu của Đoàn Sâm. Dạo này hắn rất tự hào với kinh nghiệm của mình.
Ngón tay của Diệp Bạch Tư rất mềm mại, khi lướt qua yết hầu, anh có thể rõ ràng cảm nhận được dây thanh quản rung lên: "Em cũng không hy vọng anh đối xử với tất cả mọi người giống như em chứ?"
Cũng đúng nhỉ.
Diệp Bạch Tư lại vẽ lên yết hầu của hắn, anh véo véo cằm của đối phương, hỏi: "Vậy thì trừ em ra, có ai được sờ cằm của anh nữa không?"
"Chỉ cho em sờ thôi."
Đoàn Sâm cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay của anh một cái.