Thời tiết lạnh dần, những ngày hè còn lại không nhiều, Bùi Hướng Tước đối mặt với một đống bài tập, chỉ có thể đau khổ ở nhà làm bài, đừng nói là ra ngoài du ngoạn, ngay cả thời gian đưa canh đỗ canh cũng không có.
Lúc Úc về nhà thường an ủi, nhưng không hề khuyên cậu từ bỏ việc học hành.
Khoảng thời gian khổ cực cứ thế trôi qua, kỳ nghỉ cũng gần hết, đã đến ngày khai giảng. Khác với năm trước, cơ chế quản lý học sinh lớp nghiêm khắc hơn nhiều, không chỉ có thứ bảy phải ở lại trường học bổ túc, mà buổi tối mối ngày trong tuần đều phải tự học đến mười giờ mới tan.
Bùi Hướng Tước không sợ khổ, chỉ là không thể ở nhà ăn cơm tối với Lục thúc thúc khiến cậu buồn bã.
Cậu ủ rũ mất mấy ngày, Lục Úc mới nhận ra tâm tình của cậu. Chạng vạng ngày thứ tư sau khi khai giảng, Bùi Hướng Tước dọn dẹp sách vở, đang chuẩn bị cùng An Tri Châu đến căn tin ăn bánh bao dưa muối như mọi ngày, thì nhận được điện thoại của Lục Úc.
Thanh âm của Lục Úc từ đầu bên kia truyền tới, trầm thấp mà dịu dàng, Bùi Hướng Tước cảm thấy lỗ tai mình ngưa ngứa.
"A Bùi, tôi ở trước cổng trường, mau ra đây đi."
Bùi Hướng Tước cúp điện thoại, khẩn trương đến mức quên cả việc nhắn tin, lấy một quyển sách giáo khoa, viết lên trang đầu tiên: "Lục thúc thúc đến tìm tớ, xin lỗi, tớ muốn phải ra ngoài gặp anh ấy."
An Tri Châu mím môi khẽ cười, ra hiệu mình không sao.
Trong lòng cậu ta không nhịn được nghĩ, Bùi Hướng Tước rốt cuộc là yêu thích Lục Úc hay đơn thuần chỉ là biết ơn.
Trước khi chưa có lời giải đáp chắn chắn, An Tri Châu không dám đề cập đến vấn đề yêu thích trước mặt Bùi Hướng Tước, sợ mình khiến đứa ngốc mơ mơ hồ hồ kia rẽ chệch hướng.
Lúc tan học, trời đã khuya, cầu tháng vắng vẻ, không một bóng người, Bùi Hướng Tước chạy vội xuống, giống như cơn gió lẻn qua cổng trường.
Cách đó không xa đỗ một chiếc xe xám bạc, bên cạnh là gốc cây hòe xanh tốt, bóng cây rậm rạp, Lục Úc dựa lên thân cây, ánh sáng loang lổ chiếu lên gương mặt anh. Một cơn gió thu thổ qua, làm phiến lá ố vàng rụng xuống, rơi trên đầu anh.
Lục thúc thúc của cậu thật anh tuấn.
Bùi Hướng Tước không nhịn được nghĩ, bước chân nhanh hơn, giống như chú chim sẻ nhỏ bay đến trước mặt Lục Úc, ánh mắt sáng ngời, trên trán lấm tấm mồ hôi, tinh thần phấn chấn, mang theo sức sống chẳng bao giờ cạn. Chim sẻ nhỏ kiễng chân, giơ tay phải lên, lấy phiến lá vương trên tóc Lục Úc xuống, nhưng không ném đi, mà nắm trong lòng bàn tay, tay kia đặt sau lưng, thở dốc nhỏ giọng: "Lục thúc thúc, sao anh đến đây?"
Lục Úc đứng thẳng dậy, với tay qua cửa xe lấy khăn tay, khon lưng lau trán Bùi Hướng Tước: "Vội thế làm gì? Tôi có thể chạy đi đâu được? Em mấy ngày nay buồn phiền, không phải do không thể về nhà ăn tối sao?"
Anh dừng lại đôi chút nói thêm: "Cho nên tôi đến đây đưa cơm cho em."
Bùi Hướng Tước trợn tròn mắt, Lục Úc mở cửa xe, kéo cậu ngồi xuống ghế sau, ghế trước có đặt một hộp cơm.
Hộp cơm mở ra, mùi hương tràn ra khoang xe, Bùi Hướng Tước không cần phải nếm, cũng cảm nhận được hương vị quen thuộc, đây là thức ăn Lục Úc tự làm. Cậu rất vui, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, lắp bắp nói: "Lục thúc thúc, quá, quá tốt rồi..."
Lục Úc ngắt lời, cầm khay cơm đưa cho cậu: "Nếu đã tốt như vậy, thì ăn nhiều một chút."
Quả nhiên là cơm do Lục Úc nấu, nhưng xe không lái về nhà như Bùi Hướng Tước vẫn tưởng mà đến thẳng công ty. Lục Úc dặn dò Lí Trình Quang để chỗ trống trong bếp căn tin cho anh, sắp xếp ổn thỏa là có thể nấu ăn.
Lí Trình Quang cảm thấy có chút vi diệu, nghĩ đến việc dạo gần đây Lục Úc không về nhà ăn cơm, Bùi Hướng Tước phải ở trường tham gia lớp tự học tối, tựa hồ có thể tìm ra câu trả lời.
Tiếp xúc với Bùi Hướng Tước, còn phụ trách chuyện Chu Trữ, Lí Trình Quang cảm thấy việc mình lén lút nói với Bùi Hướng Tước, Lục Úc đi xem mắt là một hành vi ngu xuẩn cơ nào.
Còn bị trừ hai tháng tiền lương.
Nấu cơm ở công ty nhanh chóng thuận tiện hơn, rau dưa thịt cá đều đã được xử lý, nấu xong cũng có người dọn dẹp, năng suất rất cao, chỉ cần đi đưa cơm, cùng Bùi Hướng Tước ăn trong xe là được.
Bùi Hướng Tước ăn xong, bưng canh lên chậm rãi thổi, giống như đang suy nghĩ, do dự một lúc lâu, mới quyết tâm: "Lục thúc thúc, về sau, đừng, đưa cơm, cho tôi nữa. Anh sẽ mật."
Lục Úc không trả lời, Bùi Hướng Tước cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, tay bưng canh không chắc, lắc lắc lư lư, đành phải một ngụm uống hết, đầu lưỡi bị bỏng, không kiềm chế được thè ra.
Lục Úc ung dung hỏi: "Em không tiếc sao?"
Em không tiếc sao? Nếu không thể ăn cơm cùng Lục thúc thúc, bữa tối dường như chẳng có gì đáng chờ mong, chỉ để đầy bụng thôi. Nghĩ đến việc còn phải sinh hoạt như vậy một thời gian gian, câu "không tiếc" cứ mắc kẹt trong cổ họng, không nói nên lời.
Lục Úc giơ ngón tay ra, gõ vào trán Bùi Hướng Tước: "Nếu đã tiếc thì đừng nói vậy nữa. Huống hồ tôi làm không phải hoàn toàn vì em. Nếu trời tối không được cùng ăn cơm với chim sẻ nhỏ của tôi, tôi chẳng làm tốt được việc gì cả."
Bùi Hướng Tước vẫn không chịu nói gì, cố gắng kiềm chế nội tâm rung động, có thể nói là vô cùng cưỡng quyết.
Lục Úc biết lời tâm tình không thể đả động được cậu, đành phải lôi lý lẽ ra thuyết phục: "Hơn nữa, nấu cơm ở công ty nhanh hơn nấu cơm ở nhà, đâu có lỡ dở chuyện gì? Trước đây có thể ăn cơm cùng nhau, bây giờ lại không không được sao?
Cuối cùng, Bùi Hướng Tước đã bị Lục Úc thuyết phục, hài lòng nghe theo ý muốn trong nội tâm.
Về sau, mỗi ngày vẫn có thể ăn cơm với Lục thúc thúc, cho dù thời gian ở cạnh nhau ít đi rất nhiều, nhưng đây là khoảng thời gian đáng trân trọng nhất.
Lục Úc lái xe rời đi, trước khi đi còn dặn Bùi Hướng Tước tan học đứng chờ dưới đèn đường, đợi anh đến đón.
Bởi vì Bùi Hướng Tước không ở nhà, Lục Úc cũng không cần tan làm sớm về với cậu, làm việc nhà, có nhiều thời gian ở văn phòng hơn. Dù sao anh cũng phải cân gấp đôi công việc.
Trở về công ty, Lí Trình Quang lập tức đi đến nói quản lý Dương đã ở phòng họp chờ để báo cáo tình hình gần đây. Bởi vì đúng lúc hạng mục Nhạc Vượng khởi công nửa năm, cho nên mới sắp xếp lại công tác nửa năm quá cùng kế hoạch phát triển sau này đến báo cáo.
Quản lý Dương từ khi tiếp nhận hạng mực này, ngày nào cũng ở công trường, phơi gió phơi nắng, không giống nửa năm trước, đã không còn là ông chú phúc hậu nữa, làn da ngăm đen, nhưng trông khỏe khoắn hơn nhiều.
Quản lý Dương mang theo máy tính, mở chiếu PPT và mô hình đã làm lên, toàn bộ tiến độ hiện tại và kế hoạch phát triển công trình Nhạc Vượng hiện lên. Ông nói không ngừng nghỉ, Lục Úc ngồi dưới nghe, không nói một lời.
Điều này khiến ông thấp thỏm không yên. Dù sao cũng đã hiểu tính cách của Lục Úc, vẫn còn sợ hãi chuyện với La gia trước đây, không hy vọng vị Lục tiên sinh trẻ tuổi nhưng làm việc quyết đoán này có điều không hài lòng.
Chờ ông ta nói xong, ngừng một lúc lâu, Lục Úc mới hỏi vài vấn đề, quản lý Dương đều đã nghĩ câu trả lời, nếu không trả lời được liền ghi lại, nói sáng mai nhất định sẽ gửi lại.
Lục Úc rất hài lòng với thái độ của ông, gật đầu cười: "Hiện tại cách ông hãy đem kế hoạch này triển khai càng chi tiết càng tốt, qua nửa năm tôi sẽ quy về Hoài Thành, không có thời gian đốc thúc nhiều."
Không chỉ quản lý Dương mà ngay cả Lí Trình Quang cũng ngẩn người, trước nay Lục Úc chưa từng đề cập đến chuyện này.
Extra
Tiểu Tước: Alo, Lục thúc thúc sao? Đúng, là tôi, tôi là Tiểu Tước, các bạn khác đều được đón về nhà rồi, sao anh vẫn chưa đến đón tôi?
A Bùi: Đừng diễn trò nữa, còn đang giờ tự học, giáo viên sắp qua đây rồi, ngừng diễn đi!