"Sao có thể là làm khó bản thân được!" Từ Húc lập tức nhỏ giọng cãi lại, nghĩ thầm lớp trường đúng là chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, lại viết lên giấy: "Yêu là vì đối phương cho dù tự làm khó bản thân, cũng thấy vui vẻ."
Lông mi của An Tri Châu nhẹ nhàng run rẩy, giống như mơ hồ, cậu ấy không hề biết điều này.
Nhưng dù có nhỏ giọng cũng không qua được thính giác cực nhạy của quản lý thư viện, anh ta đi qua nhìn vài lần, ho lên một tiếng, ba người đồng loại rụt cổ lại, không hàn huyên thêm.
Ở trong thư viện không lâu, Bùi Hướng Tước nhận được hai tin nhắn, cái thứ hai là của Lục Úc nhắn đã ra khỏi phòng học. Bùi Hướng Tước lập tức vui vẻ thu dọn cặp sách, viết lên giấy lời tạm biệt với Từ Húc rồi rời đi. Mà Từ Húc lần này thi không tốt, khó khăn lắm mới hẹn được lớp trưởng ra ôn bài, phải làm hết mấy câu hỏi khó. An Tri Châu cho cậu về, Từ Húc chỉ biết cười khổ chào tạm biệt.
Tuyết rơi lả tả khắp nơi, nhìn ra xa, trời và đất một màu trắng xóa. Bùi Hướng Tước đứng ngoài mái hiên của thư viện chờ Lục Úc, trông thấy một đóm đen từ xa bước tới, rất giống Lục thúc thúc của cậu.
Đợi đến khi lại gần, Bùi Hướng Tước mới nhìn thấy rõ, quả thật là Lục Úc đang khoác áo gió màu đen, giống hệt như từ ngữ mà Từ Húc miêu tả, vô cùng dễ nhìn.
Cậu không nhịn được mà vui vẻ, muốn đi ra đón, liền sải bước xuống bậc thang, chạy về phía Lục Úc, cặp sách phía sau bật lên bật xuống rất mạnh. Tuyết rất giày, giẫm lên sẽ để lại giấu chân, không nhìn rõ phía dưới lớp tuyết ẩn dấu những gì, hơn nữa Bùi Hướng Tước chạy nhanh, không để ý dưới chân, lúc chạy xuống cách Lục Úc không còn bao xa thì giẫm phải một hòn đá trơn, cơ thể mất thăng bằng, ngã về phía sau.
May mà tuyết dày, lại có cặp sách ngăn sau lưng, Bùi Hướng Tước nhìn thấy cái cây bên cạnh nghiêng đi, toàn thân lạnh lẽo, mới nhận ra mình ngã xuống tuyết.
Có một bông tuyết lạnh rơi vào mắt cậu, cả bầu trời bỗng trở nên lấp lánh đáng yêu hơn hẳn.
Bùi Hướng Tước còn đang nghĩ ngợi chưa đứng lên thì Lục Úc đã bước tới, đứng trước mắt cậu.
Lục Úc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu, hơi nhếch khóe môi, vốn định trách cứ, những tâm lại mềm đi, chỉ tức giận hỏi: "Sao thế, không muốn đứng lên à?"
Bùi Hướng Tước nằm trong tuyết ngửa đầu lên, khuôn mặt cậu nhìn thấy đã bị đảo ngược, đây là một góc nhìn hoàn toàn khác, vẻ anh tuấn trên khuôn mặt Lục thúc thúc lúc này hoàn toàn không giống với những gì cậu đã phát hiện ra trước đây. Bùi Hướng Tước ngốc nghếch cười với Lục Úc, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu nhưng nói chuyện thì vẫn cứ lắp bắp: "Lục thúc thúc, tôi, đâu có?" Nói xong liền vươn người đứng lên.
Cậu cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, bông tuyết trắng nhẹ nhàng vương trên cánh môi hồng nhạt, khiến người ta muốn hôn.
Lục Úc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hất đi mấy bông tuyết còn chưa tan trên má cậu, chỉ lên mũi cậu: "Chim sẻ nhỏ của tôi, sao càng ngày càng ngốc thế này?"
Bùi Hướng Tước khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận đầu ngón tay thô ráp của Lục Úc lướt trên mặt mình, hơi ngứa, nên lại nhịn không được bất cười.
Lục Úc cũng cười. Anh đưa tay ra sau ôm chim sẻ nhỏ đứng lên, phủi tuyết đi: "Ngay cả đi đường cũng không biết, còn bảo là không ngốc?"
Nếu là ngày thường, Bùi Hướng Tước nhất định sẽ im lặng thừa nhận. Nhưng hôm nay thì khác, cậu đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình với Từ Húc, Lục thúc thúc vốn lớn hơn cậu rất nhiều, nếu lại cảm thấy mình vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch, thì làm gì còn cơ hội nữa?
Bùi Hướng Tước trừng to mắt nói: "Không ngốc, tôi không ngốc đâu."
Lục Úc bước đến, cúi người xuống, nghiêng đầu cười trấn an: "Được, được, không ngốc chút nào."
Dừng lại một lúc, còn nói thêm: "Tôi cõng em, sợ em ngã nữa liền ngốc thật mất."
Bùi Hướng Tước rất muốn thể hiện cho Lục Úc thấy mình trưởng thành, không nên để anh cõng, nhưng việc này có sức quyến rũ quá lớn, còn thu hút cậu hơn bánh ngọt gấp mấy lần, đành phải lừa mình dối người thầm quyết tâm trong lòng, chỉ lần này thôi, lần sau, lần sau sẽ không thế nữa.
Lục Úc dễ dàng cõng cậu trên lưng, nhưng không đi thẳng ra ngoài, mà lại vòng vèo một đoán.
Bùi Hướng Tước tựa lên vai Lục Úc, trong lòng vô cùng thỏa mãn, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta, không, về nhà sao? Nếu bị người khác thấy, anh cõng tôi, thì làm sao?"
Bùi Hướng Tước rất xấu hổ, hiện tại mới nhớ ra mình đã lớn, nhưng vẫn không nỡ giẫy xuống.
Lục Úc không nhịn được đùa cậu: "Vất vả lắm mới đến trường A Bùi một chuyến, không đi dạo sao được? Nếu gặp người khác, em cứ giấu mặt sau lưng tôi, không để người ta thấy là được rồi."
Bùi Hướng Hướng Tước chấp nhận với một tâm thế vô cùng đơn thuần, cứ giấu mặt đi là được rồi.
Thực ra trong trường căn bản không còn ao. Cô giáo Trương là người về trễ nhất, cô còn ở lại nói chuyện với Lục Úc về tình hình của Bùi Hướng Tước, phụ huynh các học sinh đã sớm ra về, bên ngoài tuyết rơi, công nhân viên trong trường cũng không ra ngoài chịu lạnh, sân trường chỉ còn hai người họ.
Bùi Hướng Tước tuy rằng đến trường mới hơn một học kỳ, nhưng đã rất quen thuộc với nơi này, nơi nào cũng có những ký ức vui vẻ của cậu với An Tri Châu và Từ Húc. Bùi Hướng Tước kể từng chuyện từng chuyện với Lục Úc.
Ngữ điệu của Lục Úc có phần đáng tiếc: "Những khoảng thời gian ấy, tôi không thể ở cạnh em."
Anh muốn trong ức vui vẻ của chim sẻ nhỏ từng giây từng phút đều có mình.
Bùi Hướng Tước nhẹ nhàng tựa hồ muốn dâng cả trái tim mình lên, nhưng lại cẩn thân không để Lục thúc thúc phát hiện: "Nhưng, lúc ở cạnh Lục thúc thúc, tôi vui hơn."
Đến cuối câu giọng cậu nhỏ hẳn đi, gần như chỉ để bản thân nghe được.
Bùi Hướng Tước nghĩ vậy, nhưng không thể khống chế giọng nói, nên Lục Úc đã nghe thấy hết.
Vườn hoa sau trường trồng mai, hiện đang độ mai hồng nở rộ, từng bông từng bông đua nở, phía trên phủ tuyết trắng, cảnh tượng khiến người ta rung động.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi.
Bùi Hướng Tước vấn tựa lên vai Lục Úc, cậu có thể thấy cần cổ của anh, cằm, môi, hai má, và cả vầng trán, bày trước mặt cậu không che dấu, chúng thầm thì với cậu, mau hôn chúng đi.
Nhưng cậu biết đó chỉ do mình ảo tưởng. Cậu đã phạm sai lầm một lần, không thể phạm lại lần thứ hai, hơn nữa lần này nguy hiểm hơn rất nhiều, Lục thúc thúc vẫn đang tỉnh.
Nhất định sẽ bị phát hiện ra.
Nhưng lý trí luôn rất khó áp chế được dục vọng, hấp dẫn phô bày trước mắt, cậu càng mong muốn hơn.
Cho dù chỉ là một con chim sẻ nhỏ, cũng sẽ vì dục vọng tìm bạn đời mà dũng cảm hơn. Bùi Hướng Tước bây giờ chính là chú chim sẻ bị dục vọng tìm bạn đời lấn áp lý trí.
Bùi Hướng Tước cúi đầu, Lục thúc thúc dường như đang chuyên tâm ngắm hoa mơ, hẳn là, không, chắc chắn sẽ không để ý, cho nên chỉ cần lén lút cẩn thận hôn một cái, sẽ không bị phát hiện ra. Cậu cẩn thận chú ý đến tầm nhìn của Lục Úc, cằm đang tựa trên vai di chuyển đến gần cổ, sau đó nâng mặt lên, sau đó rướn người, tựa hồ muốn nhìn đến nơi cao hơn, khóe môi hôn lên thái dương của Lục Úc, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, rướn cổ lên hô to: "Lục, Lục, Lục thúc thúc, cây hoa kia, là đẹp, đẹp nhất!"
Khoảng khắc đó, đáy lòng Bùi Hướng Tước nở đầy hoa.
Cậu không trông thấy, khóe môi Lục Úc cũng đang cong lên, thầm nghĩ trong lòng, đúng là đứa ngốc.
Bên ngoài lạnh như thế, hai má anh đều đông lạnh, đột nhiên có một thứ vừa mềm vừa ấm chạm vào, sao có thể không nhận ra.
Lá gan nhỏ thật đấy, ngay cả hôn trộm cũng không biết.
Ở vườn hoa trộm được thứ muốn trộm, dạo bộ quanh trường xong, hai người chuẩn bị về nhà. Trên đường ra khỏi trường nhất định phải đi qua thư viện, Bùi Hướng Tước sợ bị Từ Húc và An Tri Châu bắt gặp, chỉ có thể dấu mặt sau lưng Lục Úc.
Do vấn đề ánh sáng, Từ Húc và An Tri Châu đổi chỗ ra gần cửa sổ. Lúc học Từ Húc cũng không tập trung lắm, đưa bài tập cho An Tri Châu, còn mình nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa, một người cõng một người, cứ cảm thấy quen mắt, liền trọc lên người An Tri Châu, hỏi: "Người kia, có phải trông rất giống Bùi Bùi không!"
An Tri Châu bình tĩnh liếc một cái đã nhận ra ngay Lục Úc, nhưng vẫn trợn mắt nói dối: "Không, giống chỗ nào, cậu học nhiều đến ngốc rồi à?"
Rồi đưa cho cô phân nửa bài tập đã giải lại nói: "Cậu đọc phần này trước, sau đó làm lại."
Từ Húc lắc đầu: "Còn thế này nữa tớ sẽ ngốc thật mất."
An Tri Châu nhìn ra cửa sổ, bóng hai người kia đang dần xa, Bùi Hướng Tước may mắn, may mắn hơn cậu ấy rất nhiều, cậu ấy rất vui.
Lúc làm bài Từ Húc cũng không tập trung, được một chốc lại nhìn lên quan sát sắc mặt người đối diện. Qua một lúc cô hì hì nhắn tin: "Lớp trưởng đại nhân, không phải cậu cũng có tâm sự đấy chứ?"
An Tri Châu quay lại nhìn cô: "Tâm sự gì?"
Từ Húc hứng thú với mấy chuyện này hơn học bài nhiều, vô thanh vô tức trọc thủng lời nói dối của An Tri Châu: "Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu cứ nhìn di động mãi, cũng không phải chơi trò chơi, ngoài người đang hẹn hò hoặc sắp hẹn hò ra, tớ chưa từng thấy ai thích nhìn điện thoại vậy đâu."
An Tri Châu ngẩn người, đọc xong tin nhắn liền giả bộ đặt điện thoại xuống, viết lên giấy: "Nói vớ vẩn gì không biết."
Từ Húc giống như nắm được nhược điểm chí mạng của cậu ấy, hoang phí mà viết thật to lên giấy mấy chữ: "Trời ơi, trời ơi, hai hoàng tử lớp chúng ta đã có người mình thích, tiên nữ đây lại đang cô đơn làm bài tập, lẽ trời ở đâu."
An Tri Châu thẹn quá hóa giận: "Lần trước thi được bao nhiêu điểm, còn không chăm chỉ học đi."
Cậu ấy nói như vậy, nhưng khuôn mặt vốn bình thản lại kèm thêm chút sức sống. Bởi vì giữa An Tri Châu và Từ Húc không có quan hệ thân quen, trao đổi đều được thành lập thông qua Bùi Hướng Tước, nên An Tri Châu vẫn luôn lạnh nhạt, hiện tại lại giống như thân thiết hơn nhiều.
Từ Húc ra vẻ khóa miệng, tỏ ý mình không nhiều chuyện đâu.
Nhưng An Tri Châu chưa bỏ điện thoại xuống được bao lâu đã lén cầm lên, đọc tin nhắn Trịnh Hạ nhắn đến. Cậu không dám xem, sợ là không dừng lại được, nên nhắn lại: "Đang học bài."
Rồi để điện thoại về chế độ máy bay, bỏ xuống bàn.
Cậu không nhìn thấy, Từ Húc ở đối diện đang mím môi nhịn cười.
Đợi đến khi giúp Từ Húc ôn bài xong, An Tri Châu chào tạm biệt cô, cầm ô, một mình về nhà. Tuyết lại rơi rồi, hơi lạnh, mau về nhà ông nội trần thôi.
Extra
Tiểu Tước: Hôm nay hôn hai má Lục thúc thúc!
Đại Bùi: Môi Lục thúc thúc ngọt nhất!
Tiểu Tước: Hai má cũng...
Đại Bùi: Môi ngọt nhất!
Tiểu Tước: Hai má cũng...
Đại Bùi: Ngọt nhất!
Tiểu Tước: Lục thúc thúc, Đại Bùi bắt nạt tôi...
Đại Bùi: Cậu còn dám mách lẻo? Hả Tiểu Tước lưu manh thích hôn trộm.
Tiểu Tước: QAQ