tháng chạp, còn hai ngày nữa là đến .
Bùi Hướng Tước nói có quà năm mới muốn tặng cho Lục Úc, vẫn chưa hòa thành, không muốn cho người khác biết trước, mấy ngày nay cứ luôn trốn tránh Lục Úc, ngay cả chìa khóa nhà cũng tịch thu, đợi đến đêm mới trả lại cho anh.
Rốt cuộc cũng đến giao thừa, toàn bộ thành phố Ninh Tân tràn ngập bầu không khí hân hoan. Nhà nào cũng đắm chìm trong không khó ấy. Lục Úc cũng nhận được tư cách bước vào ngôi nhà sát vách của Bùi Hướng Tước lần nữa, mới sáng sớm đã mang rất nhiều đồ ăn đến, thời gian chỉ đủ để hầm một nồi canh gà, thức ăn khác phải chuẩn bị trước. Tới giữa trưa, Lục Úc cho mì vào một phần canh gà đã đun xong, để đối phó cho qua bữa trưa. Dẫu sao cơm tất niên mới là quan trọng nhất.
Bùi Hướng Tước tay chân vụng về, phụ việc không khéo, việc có thể giúp ích nhất trong phòng bếp cũng chỉ là nếm thử mùi vị đậm nhạt trước khi món ăn ra đĩa, nhưng khẩu vị của Bùi Hướng Tước được Lục Úc dưỡng thành, bất kể Lục Úc nấu món gì, vào miệng cậu cũng thành đệ nhất mỹ vị nhân gian.
Đến chiều, Bùi Hướng Tước còn bê ghế ra ngoài, dán chữ Phúc cùng câu đối lên cửa nhà mình và nhà của Lục Úc, dán xong còn rất tự hào, hỏi: "Lục thúc thúc, tôi, tôi dán có đẹp không?"
Luc Úc thấy cậu chạy tới chạy lui như pháo đốt, trên mặt còn dính hồ dán, biết cậu vui vẻ, liền cười: "Đẹp lắm."
Vào đông, trời tối sớm, Lục Úc bày ra một bàn đầy đồ ăn, bởi vì chỉ có hai người, số lượng ít nhưng chủng lượng lại đa dạng, khiến Bùi Hướng Tước nhìn hoa cả mắt.
Hôm nay Bùi Hướng Tước mặc một chiếc áo lên đỏ, nổi bật làn da trắng, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng, bên trong chứa đầy tín nhiệm và ỷ lại, còn cả niềm yêu thích không che dấu được. Má cậu đã bắt đầu phúng phính, cằm cũng không còn nhọn nữa, mặc dù vóc dáng vẫn cao gầy nhưng không còn quá gầy yếu như trước, đây là thành quả Lục Úc chăm sóc một năm mà thành. Lục Úc bằng lòng chiều chuộng cưng nựng chim sẻ nhỏ, nuôi cậu lớn lên thật xinh đẹp đáng yêu, không muốn nhót cậu trong lồng, cho dù phải bỏ ra bao nhiều tâm sức, cũng cam lòng.
Cậu cười nói dưới ánh đèn, vui vẻ hoạt bát, ăn cơm nói chuyện cùng anh, cậu vẫn còn sống, sinh động sống nơi đầu trái tim Lục Úc, khiến anh say mê đắm chìm.
Có lẽ là đêm giao thừa, Lục Úc suy nghĩ nhiều hơn bình thường. Anh từng trải qua hai năm không có Bùi Hướng Tước, không khí trong nhà họ Lục vô cùng trầm lặng, ngay cả nửa tiếng nói cười cũng không có.
Bùi Hướng Tước mắc chứng chướng ngại giao tiếp vô cùng nghiêm trọng, không quá mẫn cảm với lời nói của người khác, cho nên ở các phương diện khác lại mẫn cảm hơn nhiều, lúc ăn cơm cậu cứ cảm thấy một ánh mắt mang tính xâm lược nhìn mình chằm chằm, nhưng ngẩng đầu lên lại chỉ thấy Lục thúc thúc đang chậm rãi ăn cơm.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Bùi Hướng Tước lắc đầu, không biết Lục thúc thúc làm hẳn một bàn ăn ngồi đối diện chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn nếm chú chim sẻ nướng chín mà thôi.
Đồ ăn rất ngon, Bùi Hướng Tước lại ham ăn, thiếu chút nữa chẳng ăn hết cơm trong bát. Nhưng cậu nghĩ như vậy là không được, đêm không thể để lại cơm thừa, nếu không năm sau sẽ chẳng được ăn no.
Ăn cơm xong, bụng Bùi Hướng Tước tròn vo, ngồi một góc, Lục Úc ngồi bên cạnh, cười cậu: "A Bùi, sao lại ăn no thế này?"
Bùi Hướng Tước lầm bầm: "Ngon mà!"
Lục Úc lấy lì xì từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Bùi Hướng Tước: "Lì xì của em, chim sẻ nhỏ của tôi, năm sau cũng phải bình an, sống lâu đến trăm tuổi."
Anh nghiêm túc lặp lại lời chúc này hai lần, bình an, sống đến trăm tuổi.
Mặc dù là lì xì, nhưng người lớn đưa cho đều kèm theo vài nguyện vọng, ví dụ lúc Bùi Định đưa lì xì cho Bùi Hướng Long, chỉ mong mỏi cậu ta đạt thành tích ưu tú.
Bùi Hướng Tước hỏi: "Bùi Hướng Tước, không hy vọng, gì khác sao?"
Lục Úc có hơi nghi hoặc, ánh mắt sâu thẳm: "Cái gì khác ư. Chỉ cần em có thể sống đến trăm tuổi, chuyện khác tôi đều có thể giúp em thực hiện."
Chỉ cần có thể sống thật lâu với tôi thôi là đủ rồi.
Trong lòng Bùi Hướng Tước vô cùng vui vẻ, lại cảm thấy Lục thúc thúc cứ như thế là không ổn, anh quá chiều cậu, sẽ khiến cậu không chịu nghe lời.
Cậu phải bày tỏ, với Lục thúc thúc của mình.
Ti vi trong phòng khách được mở lên, khung cảnh được phát vô cùng náo nhiệt. Lục Úc dọn bàn, Bùi Hướng Tước lén kiểm tra đồ mình đang che giấu, không có bất trắc gì, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cái này là quan trọng nhất.
Rèm cửa khép hờ, loáng thoáng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trời đã tối, chỉ còn vài ánh sáng nhạt phản chiếu từ mấy bông hoa tuyết, giống như luồng chớp lấp lánh, Bùi Hướng Tước dường như rất thích thú với cảnh tượng này, không để ý đến Lục Úc đã dọn dẹp xong.
Thật ra Lục Úc cũng đoán được gần đây cậu đã lên một kế hoạch lớn, chỉ là không nắm rõ được thời điểm. Mà trước đây anh cũng từng xác định, sẽ chờ chim sẻ nhỏ của mình tới hôm nay thôi. Thật đáng tiếc, chim sẻ nhỏ của anh vẫn chưa có can đảm tỏ này.
Anh không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, lo sợ bất an như thế, khát cầu như thế, cho dù cậu chưa hiểu rõ cũng chẳng sao, tự anh sẽ khiến cho cậu hiểu.
Chim sẻ nhỏ của anh đang ngồi lọt thỏm trên sô pha, bộ dáng lười biếng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn ti vi, nhưng thực ra lại đang lén nhìn anh. Hai má cậu ửng hồng, làn môi hơi ướt, ở cổ lộ ra làn da rất trắng, lại ẩn hiện gân xanh nhạt.
Từ thời khắc đột nhiên muốn thổ lộ, một giây một phút cũng chẳng thể chờ.
Lục Úc sống đến tuổi này, từ nhỏ đã trưởng thành sớm, muốn cái gì phải nắm được cái đó trong tay. Chỉ riêng với Bùi Hướng Tước, mới có xúc động giống như một thiếu niên bình thường.
Lục Úc suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, chẳng nhẽ cứ thế nói thẳng rằng tôi yêu em hay sao?
Như vậy có hơi nông cạn.
Tranh anh đã vẽ xong, là quà tặng cho Bùi Hướng Tước, có lẽ nên tặng bức tranh trước, nói sang chuyện khác một chút, sau đó hôn lên trán cậu, cuối cùng mới tỏ tỉnh.
Nhưng có những lúc, không thể chờ đợi chính là không thể chờ đợi.
Lục Úc còn chưa kịp mở lời, Bùi Hướng Tước bất ngờ tắt ti vi, cả căn phòng bỗng yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Cậu đứng lên, bước về phía Lục Úc, mặt đỏ đừng, hai tay vân vê một lá thư, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, vừa ngượng ngừng vừa sợ sệt, nhưng vô cùng can đảm.
Cậu nói: "Tôi thích anh, Lục thúc thúc."
Đợi chừng nửa giấy, cậu lại nói thêm một câu: "Anh có thích tôi không? Lục thúc thúc."
Đất bằng sấm dậy, bừng tỉnh trong mơ.
Lục Úc đứng phía xa cả người khựng lại, anh gần như không nói nên lời, chỉ có trái tim trong lồng ngực là run rẩy, nói là run có khi vẫn còn nhẹ.
Từ kiếp trước đến kiếp này, từ khi sinh ra đến khi chết đi, lại từ chết đi đến khi sống lại, anh chỉ vì một mình Bùi Hướng Tước.
Đợi đến giây phút này.
Bùi Hướng Tước cúi đầu, dù cậu đã cố gắng điều động hết mọi dũng khí, nhưng vẫn không đủ can đảm để nhìn mặt Lục Úc, chỉ có thể cảm nhận sức nặng ở đầu ngón tay.
Thư tình trong tay cậu, Lục thúc thúc không nhận.
Máu trong cơ thể cậu vốn đang sôi trào đột nhiệt lạnh hẳn xuống. Thời gian dài dằng dặc, đủ khiến tâm niệm trong lòng cậu từ từ dập tắt, lại không kiềm chế được mà khát cầu và cả hy vọng.
Bùi Hướng Tước thầm nghĩ, không sao, cho dù Lục thúc thúc không nhận thư tình, mình vẫn phải tiếp tục thổ lộ.
Không sao, thậm chí anh có cự tuyệt, thì cậu cũng đã tỏ tình rồi, coi như có cơ hội theo đuổi chính thức.
Nhưng tay bỗng nhiên được thả lỏng, Lục Úc trịnh trọng hỏi cậu, gương mặt anh rất dịu dàng, nhưng Bùi Hướng Tước lại không có dũng cảm ngẩng đầu, cho nên không trông thấy: "Yêu thích như thế nào?"
Chỉ là muốn đùa một chút, bất kể chim sẻ nhỏ của anh trả lời thế nào, cậu cũng không thể trốn thoát được nữa.
Bùi Hướng Tước còn chưa kịp thở phào, nghe thấy câu hỏi này lại thấp thỏm lo sợ, do dự một lúc, não bộ không kịp nảy số, đành dùng toàn bộ bản năng để trả lời: "Thích kiểu muốn cùng, cùng ngủ một chỗ ấy."
Cậu như một chú chim sẻ bị nấu chín, vẫn muốn run rẩy cất giọng hót, giả bộ dũng cảm cũng chỉ là vô nghĩa. Bùi Hương Tước đã bộc lộ thẳng thắn, cậu không biết dùng cách thức tinh tế để miêu tả, nhưng bất kể thế nào, lời thật lòng là lời khiến người ta động lòng.
Lục Úc cười khẽ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh vắng vẻ lại đột ngột vang vọng. Mặt mũi anh thon gọn, lại có đôi chút sắc sảo, lúc kiềm chế thả lỏng lại vô tình để lộ vẻ dịu dàng, tầm mắt đặt trên người Bùi Hướng Tước, đó là bảo bối duy nhất nơi đầu trái im anh.
Bảo bối nhỏ của anh, chim sẻ nhỏ của anh.
Anh chỉ biết dịu dàng hơn nữa, quý trọng cậu hơn nữa mà thôi.
Anh trông thì có vẻ thong thả ung dung, nhưng ngọn lửa trong lòng thậm chí còn cháy nhiệt thành hơn lần đầu gặp lại, anh nói: "Từ nay về sau, chim sẻ nhỏ của tôi, hoàng yến của tôi, rốt cuộc sẽ không bay đi nữa. Vĩnh viễn đừng nghĩ đến rời khỏi tôi, em đã hiểu chưa?"
Đầu ngón tay của Lục Úc xoa nhẹ lên hai má Bủi Hướng Tước, thực ra bình thường anh cũng có những hành vi thân mật thế nào, nhưng hiện tại cảm giác lại không giống. Tay anh chậm rãi lướt xuống, từ trán, đến mặt, hai má, mũi, cuối cùng dừng lại ở môi.
Bùi Hướng Tước không biết, Lục thúc thúc của mình, đã phải kiềm chế dục vọng cỡ nào, mới có thể nói ra những lời này một cách dịu dàng đến thế.
Cậu không hiểu về tình yêu, cũng không biết mình có trả lời đúng không, đành mở miệng hỏi: "Lục thúc thúc, vẫn chưa trả lời, trả lời câu hỏi của tôi!"
Trong lòng Lục Úc mềm mại, cười nói: "Tôi cũng thích em, dạng thích muốn ngủ cùng em ấy."
"Tôi yêu em."
Đây là lời tỏ tình đến muộn. Phần tình cảm khắc sâu, tha thiết, độc nhất của một mình Lục Úc.
Bùi Hướng Tước "a" một tiếng, mới xem như đã hiểu.
Gặp được Lục thúc thúc, là may mắn của cuộc đời cậu. Và còn may mắn hơn, khi cậu thích Lục thúc thúc, Lục thúc thúc cũng vừa vặn thích cậu.
Người trước mắt không chỉ là Lục thúc thúc của cậu nữa, mà còn là bạn trai của cậu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá dễ dàng, hoàn toàn trái ngược với những tưởng tượng khó khăn muôn trùng của cậu, giống như một bước lên trời, cho nên cậu vẫn ngỡ mình đang ở trong cõi mộng.
Bấy giờ Bùi Hướng Tước mới dám ngẩng đầu lên, Lục Úc đang mở thư tình cậu viết ra. Cậu vốn tưởng mọi chuyện sẽ đi theo quy trình Lục thúc thúc đọc thư tình trước, có thể sẽ từ chối, cũng có thể tạm thời sẽ không, hoặc cũng có thể sẽ im lặng, còn cậu sẽ bước lên, nói tiếp những lời mình đã chuẩn bị từ lâu.
Kết quả nghĩ nhiều như thế, chỉ đúng được mỗi bước đầu tiên.
Ngẫm lại có hơi đáng tiếc, dù sao cậu cũng đã tốn rất nhiều thời gian như thế.
Lục Úc cúi đầu, đôi mắt Bùi Hướng Tước ướt nước, trong đó chỉ chứa hình bóng của một mình anh, giống như đang cầu một cái hôn.
Hoặc có lẽ là không.
Nhưng chỉ cần Lục Úc hiểu như thế là được, anh không cần tiếp tục kiềm chế dục vọng nữa, ôm Bùi Hướng Tước vào lòng, đặt tay ngang hông cậu, Bùi Hướng Tước hơi kiễng chân lên, khóe miệng Lục Úc rới xuống khóe mắt cậu, là một nụ hôn có hơi dùng sức nhưng không đi quá giới hạn, Bùi Hướng Tước cảm thấy phần da được hôn lên ngứa ngát, lại như bị thiêu đốt, càng như luyến tiếc không nỡ rời, tay càng bám chặt lấy góc áo của Lục Úc hơn.
Không giống hai lần hôn trộm trước, bất an và sợ hãi, đây là hàng thật giá thật, tâm ý tương thông, hai bờ môi chạm vào nhau.
Hai người hôn rất lâu, Lục Úc mới buông Bùi Hướng Tước ra, khóe mắt chim sẻ nhỏ đã ửng hồng, hơi ẩm ướt, giống như được son tô hồng, da thịt hồng hồng lại mềm mại.
Giọng Lục Úc khàn khàn, đầu ngón tay xoa nhẹ lên khóe mắt cậu: "Nơi tôi hôn qua, coi như là đánh dấu đã thuộc về tôi rồi."
Bùi Hướng Tước ngước lên nhìn anh, do dự một lúc, mới thơm lên hai má của Lục Úc, một tay xoa nhẹ bờ môi, ra vẻ đắc ý: "Vậy hai chỗ này, em, em đều đã đánh dấu qua. Lục thúc thúc, là của em! Bạn trai của em!"
Tiếng gọi bạn trai này lại lưu loát bất ngờ, không hiểu đã trộm nghĩ trong đầu bao nhiêu lần rồi.
Lục Úc không nhịn được cười, thấy cậu cái gì cũng nói ra được, bèn trêu: "To gan quá nhỉ, nói xem em đã hôn trộm lúc nào?"
Bùi Hướng Tước nhẩm đầu ngón tay, dù sao cũng hơi thẹn, hôn trộm rất đáng xẩu hổ: "Hôn trộm rồi. Một lần là, anh uống say, em gọi anh, anh không tỉnh. Còn một lần, là lúc ngắm hoa mai, không để ý em, nên em hôn."
Lục Úc thầm nghĩ, nếu không phải tôi giả bộ nhìn đi chỗ khác, liệu em có dám hôn tôi không?
Hai người quấn lấy nhau, ngồi lên sô pha, vô tình đè lên điều khiển, màn hình ti vi bật sáng. Bùi Hướng Tước không nghe được gì, Lục Úc lại chỉ nghĩ đến cậu, thanh âm ồn ào trên màn hình cũng chẳng ảnh hưởng đến họ, cho nên ngay cả thời gian tắt ti vi cũng không có. Trong khoảng thời gian tỏ tỉnh, Bùi Hướng Tước cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong đó có rất nhiều ý tưởng không biết xấu hổ, cũng chỉ dám quang minh chính đại tựa vào lòng Lục Úc. Lỗ tai cậu dán lên ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập vô cùng kiên định.
Thực ra cậu vẫn chưa thỏa mãn với hiện tại, vẫn muốn hôn Lục thúc thúc.
Lục Úc cũng muốn, nhưng cảm xúc của anh bây giờ quá kích động, lý trí không đủ, nếu lại hôn sâu, sợ rằng sẽ nuốt cả chim sẻ nhỏ vào bụng, ngay cả một sợi lông cũng chẳng chừa.
Dù sao lúc nãy cậu còn nói muốn "ngủ" cùng anh, cũng chẳng biết học được từ đâu.
Nhưng cậu vẫn đang tuổi vị thành niên, tạm thời chỉ có thể nếm thử đôi chút. Lục úc cũng đã không còn nhiều tiếc nuối và bức thiết như trước, Bùi Hướng Tước đang ở trong lòng anh, bất luận bao lâu, anh cũng có thể chờ.
Ở đôi bờ sống chết còn có thể chờ, huống chi là hiện tại.
Lục Úc điều hòa lại hơi thở của bản thân, chỉ cười hỏi: "Trộm thích tôi từ khi nào? Còn không nói cho tôi biết."
Hiện tại bắt đầu tính toán món nợ trước kia, Bùi Hướng Tước ngốc, cái gì cũng nói. Kể chuyện mình chuẩn bị tỏ tình, viết thư tình rất lâu, may mắn không quá ngốc nói ra vụ viết nhật ký, kể thêm mình còn chuẩn bị một đoạn định sẽ nói cho Lục Úc nghe lúc tỏ tình.
Cậu gặp chướng ngại về ngôn ngữ, mặc dù đã học thuộc đâu vào đấy, nhưng khi nói với Lục Úc hiển nhiên không phải học thuộc, mà là trao đổi, nên lại rơi vào chứng chướng ngại. Nhưng cũng vì như thế, Bùi Hướng Tước mới có thể giống như những gì Từ Húc đã nói, bày tỏ nỗi lòng thật sự của mình.
Bùi Hướng Tước đã viết lại những lời muốn nói từ lâu, hoàn toàn khác với những lời trọn vẹn lưu loát trong thư tình, đây là những tâm sự vô cùng vụn vặt, nhỏ nhặt. Cậu cũng đã học thuộc hết, chỉ là không thể nói thành lời, đành phải ghi âm, nghe đi nghe lại, xem có sai sót gì không, trong bộ nhớ điện thoại chứa rất nhiều file ghi âm, cuối cùng mới có thể nói ra một các tương đối.
Những lời này còn tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực hơn cả viết thư tình.
Bùi Hướng Tước nói: "Em, rất hồi hộp, chỉ sợ, sợ, đến lúc cần lại không nói được, thì coi như xong."
Lục Úc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Bùi Hướng Tước, chỉ biết cúi đầu hôn lên tóc cậu: "Vậy em muốn nói gì, hiện tại có thể nói cho tôi nghe, đừng vội, từ từ nói."
Đây đều là tấm lòng của Bùi Hướng Tước, cho dù chỉ có một câu, anh cũng không muốn bỏ lỡ.
Bùi Hướng Tước xoa mũi, nhẹ giọng nói: "Lục thúc thúc, muốn, muốn nghe sao? Phải nói, rất lâu. Em đã luyện, rất lâu, cũng chỉ miễn cưỡng, nói hết."
Lục Úc ôm cậu vào lòng: "Ngốc ạ, đừng vội."
Bùi Hướng Tước từ từ nói tiếp. Không phải cậu khiêm tốn, mà thật sự nói không được lưu loát, cứ định trao đổi là lại quên trước quên sau, nói đoạn sau lại quên ngay đoạn trước, có đôi khi một câu phải nói lại vài lần.
Cậu nói dựa theo trình tự thời gian, chủ yếu là những suy nghĩ trong tương lai.
Cậu nói: "Dù sao, đừng nhìn em, còn nhỏ tuổi. Hiện tại mặc dù em còn nhỏ, nhưng cũng đi học, sau này sẽ đi làm, kiếm tiền, Lục thúc thúc muốn gì, em cũng sẽ mua cho anh. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu, nếu đi làm, kiếm tiền, mà không được nhiều, cũng có thể, ra đầu phố hát rong, kiếm thêm."
Suy nghĩ muốn cưới Lục Úc, Bùi Hướng Tước nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mỗi lần lại gắn với một cảnh tượng khác nhau.
Lục Úc khẽ nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Sao cứ muốn cưới tôi thế?"
Bùi Hướng Tước ngẫm nghĩ một hồi, mới giải thích với anh: "Bởi vì cưới vợ rất đắt đỏ, Lục thúc thúc đã tiêu, rất nhiều tiền, cho em rồi. Em nên, cưới anh, tiêu thật nhiều tiền vì anh! Em sẽ cho Lục thúc thúc tiền để tiêu xài!"
Đối mặt với lời nói hùng hồn này của cậu, Lục Úc dở khóc dở cười, đành phải đáp ứng: "Được, đợi em đến cưới tôi. Chờ chim sẻ nhỏ của tôi tới cười tôi."
Bùi Hướng Tước nói rất lâu, thời gian sau này, tuổi tác lớn đần lên, trong nhận thức hữu hạn của cậu đã tưởng tượng ra hết cuộc sống ngày sau của cả hai người. Bùi Hướng Tước vô cùng chân thành, nghiêm túc, muốn gắn kết cả cuộc đời mình và Lục Úc lại với nhau, mắc dù còn non nớt, những tình cảm lại vô cùng chân thành, sâu sắc.
Nếu đã bỏ tình cảm ra, đối với cậu mà nói chính là chuyện cả đời.
Đến cuối cùng, trong tưởng tượng của Bùi Hướng Tước, họ đã già, Bùi Hướng Tước chậm rãi miêu tả lại cảnh tượng khi ấy: "Em, khi đó muốn nói, Lục thúc thúc đừng ghét bỏ em, còn nhỏ tuổi. Dù sao, nhỏ tuổi, không phải chuyện xấu! Nếu ở cạnh em, anh, anh sẽ già trước, em có thể chăm sóc anh. Lục thúc thúc, không cần, chống gậy, bởi vì, bởi vì bất kể đi đến đâu, em đều sẽ đi cùng anh. Nếu như lưng không thoải mái, em, có thể cõng anh. Giống như anh đã cõng em vậy."
Bùi Hướng Tước khua chân múa tay, tràn đầy hạnh phúc: "Bế Lục thúc thúc lên thật cao, giơ lên cao, cao ngang đầu."
Lục Úc bắt lấy tay cậu, lòng bàn tay của hai người nóng hổi, giống như trái tim của cả hai vậy.
Lục Úc không đem chuyện này là trò đùa, rất nghiêm túc đáp lại cậu: "Vậy A Bùi phải ăn nhiều hơn, khỏe mạnh rắn chắc mới có thể cõng tôi. Đến lúc đó chúng ta đi trên phố, một ông già cõng một ông già già hơn."
Lục Úc dừng lại một chút, dịu dàng nói: "Vậy trước khi tôi biến thành ông già, tôi vẫn có thể cõng, có thể ôm chim sẻ nhỏ của tôi."
Bùi Hướng Tước gật mạnh: "Chúng ta, phải cùng nhau đến khi bạc đầu."
Lục Úc "ừ" một tiếng, anh không nói thêm cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Đây là tâm ý của Bùi Hướng Tước, cũng là tâm ý của anh.
Vận may cả đời của anh, đều dùng để gặp được chim hoàng yến của mình.
Họ nói chuyện rất lâu, đến tận khi chương trình trên ti vi chiếu hết, chỉ còn tiếng chuông lúc nửa đêm, cùng lời chúc mừng năm mới rộn ràng. Thế giới bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nó thuộc về những người đang đón giao thừa.
Ai nấy đều có sự trọn vẹn của riêng mình, Lục Úc cũng có, anh đã từng mấy đi, bây giờ rốt cuộc cũng đã như ý nguyện, có thể ôm chặt lấy chim sẻ của mình vào lòng.
Extra
Tiểu Tước: Lục thúc thúc hôn mình! Hôn mình! Muốn hôn mình lên tận giường! Chiếp chiếp!
Đại Bùi: Đúng là con chim lưu manh. Rõ ràng là tỏ tình chỉ có một mình tôi nói!
Tiểu Tước: Quá đáng! Tôi phải tố cáo! Lục thúc thúc!
Đại Bùi: Cậu diễn nhiều quá rồi đấy! Chẳng lẽ... tôi không biết, tố cáo sao!
Sau bao nhiêu áp lực mệt mỏi, mình lại trồi lên rồi đây!!!