Edit + Beta: Vịt
Hai người ăn điểm tâm xong, Kha Khoa vừa thu dọn bộ đồ ăn vào bồn rửa bát, điện thoại của Yến Quy liền rung một cái: "Tớ đến rồi, trực tiếp đến ký túc của cậu tìm cậu nhé?"
Đinh Nhất đến lấy xe điện của hắn.
Nhìn thấy tin nhắn này, Yến Quy mới nhớ tới buổi sáng lúc bàn bạc với Đinh Nhất quên mất nói với hắn mình không ở ký túc xá. Cậu vội vàng gửi định vị cho Đinh Nhất, bảo hắn đến dưới tầng Tân Nhất Hào, lại mở note gõ mấy câu đơn giản, đưa cho Kha Khoa nhìn.
Hai tay Kha Khoa dính đầy bọt dầu rửa bát, nhìn thấy Yến Quy giơ điện thoại ghé tới, cũng không đưa tay nhận. Anh hơi cận thị, bình thường không ảnh hưởng sinh hoạt lắm, nhưng cách xa chút nhìn chữ nhỏ lại mau trong note điện thoại, vẫn hơi tốn sức.
Thế là anh giơ tay, ra hiệu Yến Quy cầm gần chút.
Nhưng Yến Quy rất ít dựa gần với người khác như vậy, lập tức không nắm chắc chừng mực, hơi đỏ mặt, dùng lực quá mạnh, đưa hơi gần quá, gần tới mức ngón tay cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của người đối diện.
Kha Khoa cũng không để ý, rũ mắt nhìn nội dung trên điện thoại, Yến Quy lại cảm giác từ má đến tai mình đều giống như bị người tưới dầu sôi, bỏ lửa, nhanh chóng đốt lên.
Quét nhanh nội dung phía trên, Kha Khoa tăng nhanh tốc độ rửa xong bộ đồ ăn trong tay, lại tùy ý lau khô tay lên quần áo mặc nhà của mình, từ trong giỏ xách nhỏ để chìa khóa ở huyền quan phòng khách tìm ra chìa khóa tầng hầm, ra hiệu Yến Quy cùng xuống tầng với anh.
Đinh Nhất không hổ là chuyên gia shipper, tấm bản đồ sống thịt người, ở khuôn viên trường cũ của đại học N tìm Tân Nhất Hào gì đó hoàn toàn là chuyện vặt, lúc hai người xuống tầng, hắn đã đã chờ bên dưới.
Hắn tiến lên trước tiên khoa tay múa chân hỏi tay Yến Quy thế nào, một tay Yến Quy bị thương, không có cách dùng ngôn ngữ tay đáp lại, chỉ lắc đầu ra hiệu mình không sao. Đinh Nhất nhìn cánh tay bó thạch cao của Yến Quy, trong lòng lại không coi cậu lắc đầu như không có chuyện gì.
Kha Khoa ở một bên yên lặng nhìn hai bọn họ khoa tay múa chân hồi lâu, rốt cục lúc Đinh Nhất đặt tầm mắt trên người mình có cơ hội lên tiếng: "Đinh Nhất đúng không? Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Kha Khoa, là đàn anh của Yến Quy.
Đinh Nhất nghe vậy chỉ cảm thấy đối phương là người quen, vậy mà trực tiếp nói nick name, bèn gật đầu cười: "Tôi là Đinh Nhất, bạn thân của Yến Quy, thêm phiền phức cho anh rồi."
"Không phiền, việc thuận tiện thôi, xe điện của cậu ở dưới tầng hầm đó, cậu chờ chút tôi đi đẩy ra ngoài." Kha Khoa ra hiệu, xoay người vào tầng hầm.
Thật ra trong đầu Yến Quy vẫn đang suy nghĩ tiểu ô long buổi sáng, lúc này mặt cũng không nóng, ngón tay lại ngứa, giống như hơi thở đến từ Kha Khoa in lên trên một ấn ký ẩn hình nào đó.
Vừa rồi lúc hai người đối thoại, mắt Yến Quy vẫn luôn che giấu chuyển qua lại giữa hai bọn họ, chờ Kha Khoa quay người lại, cậu liền quên mất vẫn còn Đinh Nhất ở đây, ánh mắt yên lặng đuổi theo bóng lưng Kha Khoa đã đi xa.
Đinh Nhất bên cạnh nhìn ánh mắt cậu, như có điều suy nghĩ.
Lấy tính cách của Yến Quy rất khó nói có bạn bè gì, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần tiếp nhận ý tốt của mình đều không hoàn toàn thản nhiên, nhưng lần này cậu lại "phiền phức" đến nhà người ta, xem ra thật sự coi đàn anh này là bạn.
Mặc dù Đinh Nhất từ đáy lòng là vì Yến Quy vui vẻ, chỉ là nghĩ đến mình quen cậu nhiều năm như vậy, luôn tưởng rằng đã coi như người thân cận nhất rồi, không nghĩ tới Yến Quy thật sự có bạn, mình thậm chí hoàn toàn không biết chuyện, trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu.
Bên này hai người đều có tâm sự, bên kia Kha Khoa đã đẩy xe điện ra.
Đinh Nhất kiểm tra cơ bản một chút, bởi vì hôm qua Yến Quy thật ra không dùng bao lâu, cho nên bây giờ lượng điện vẫn đầy, hắn vội vàng chạy đi ship, bên này Yến Quy thoạt nhìn cũng không cần hắn bận tâm, liền tỏ ý với Yến Quy có việc thì liên lạc hắn, định đi trước.
Yến Quy mặc dù có lòng bồi thường Đinh Nhất, nhưng thấy hắn nóng lòng muốn đi, hơn nữa hiện tại cậu một tay cũng trao đổi không tiện, liền nghĩ sau này có cơ hội lại nói không muộn.
Nhìn thấy Yến Quy gật đầu đáp lại, Đinh Nhất liền cưỡi xe đi.
Tiễn Đinh Nhất đi, còn lại hai người không nói gì với nhau, đứng yên lặng dưới tầng mấy phút, lại cùng nhau về .
Bản thân Kha Khoa là trạch, bình thường có thời gian ngoại trừ ngủ bù chính là chơi game, phối âm, nhất thời cũng không nghĩ được sinh viên đại học bây giờ cuối tuần còn có thể có hoạt động gì khác.
Anh dẫn Yến Quy ngồi xuống sofa, bật TV, lại giúp đỡ chuẩn bị nước trà và đồ ăn vặt, lúc này mới nhớ tới Yến Quy căn bản không nghe được tiếng trong TV, lúc tay chân luống cuống, Yến Quy mò điện thoại lại gõ chữ cho anh:
"Em có thể xem TV, thầy có việc thì mau đi đi, không cần quá chiếu cố em."
Trong đầu Kha Khoa vẫn nghĩ đến chuyện mua giường, thấy ổn thì liền mua, nhìn thấy Yến Quy một mực nhìn mình, liền trực tiếp nói:
"Tôi ra ngoài làm vài chuyện, cậu trước tự xem TV, có việc liên lạc Wechat. Đúng rồi, thuốc của cậu ở trong ngăn kéo dưới mặt bàn, nhớ phải uống."
Yến Quy gật gật đầu, cúi người từ trong ngăn kéo mà Kha Khoa nói lấy thuốc ra, Kha Khoa lại rót cho cậu một cốc nước trắng, nhìn cậu uống thuốc, mới thay quần áo, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Kha Khoa lái xe đến một cửa hàng đồ nội thất gần nhà nhất, lúc chị gái bán hàng nhiệt tình hỏi anh cần giường cỡ nào, anh mới phát hiện mình quên đo kích cỡ, bất đắc dĩ, đành phải chọn một chiếc giường gấp đơn phòng khách chắc chắn để được.
Kha Khoa đỗ xe, khiêng giường nhỏ đến dưới tầng Tân Nhất Hào, lại nghĩ tới không thể để cho Yến Quy phát hiện, bèn quay đầu trước tiên để nó ở tầng hầm, định chờ buổi tối nhân lúc Yến Quy không đề phòng lại lặng lẽ vác lên.
Sống đại liệt năm, Kha Khoa chưa từng đối xử với bất cứ ai cẩn thận như vậy, chỉ cảm thấy mình hai hôm nay quả thực dùng hết tất cả tỉ mỉ và kiên nhãn mà mình tích từ lúc ra đời đến nay, nhưng vô cùng thần kỳ...... cũng không ghét loại cảm giác quan tâm một người này.
Có lẽ là bởi vì trong cuộc đời hai mươi mấy năm của anh, chưa từng gặp người như Yến Quy, cho nên lúc đối mặt với Yến Quy, anh luôn không thể tránh khỏi ý muốn bảo hộ nổ bùng.
Sau khi Kha Khoa đi Yến Quy một mực ngẩn người với TV, cậu đã sắp quên lần trước mình xem TV là lúc nào rồi. Trên ti vi miệng hai người khép khép mở mở, Yến Quy hoàn toàn không chú ý bọn họ đang nói cái gì.
Thành phố N tháng ánh nắng xuyên qua ban công chiếu vào trên người cậu, dường như cũng trở nên không quá oi, gió nhẹ độ dựa theo quy trình thiết lập phe phẩy qua, Yến Quy lần đầu tiên cảm thấy, cuối tuần là tốt đẹp như vậy.
Nhưng những chuyện phiền lòng kia càng không nghĩ đến, nó càng sẽ cố ý nhảy ra.
Mà chuyện hôm qua đã có thể chứng minh, dùng khả năng nhận thức của mình, ship đồ ăn xem ra không thể thực hiện.
Lần trước lúc đến chỗ công tác sinh viên tư vấn, thầy hình như từng nói có cách khác, nhưng trạng thái mình hôm đó quá kém, căn bản hoàn toàn không nghe lọt, chờ thầy về vừa lúc có thể hỏi lại.
Mắt thấy gần h rồi, Yến Quy nghĩ ở không trong nhà thầy thật sự trong lòng bất an, lại nghĩ đến biểu hiện lúc sáng của Kha Khoa ở phòng bếp, quyết định làm chút cơm trưa để triệt tiêu chút cảm giác mang tội trong lòng.
Cho nên lúc cậu nhìn thấy Kha Khoa xách hộp đóng gói to nhỏ xuất hiện ở cửa phòng bếp, quả thực sắp lúng túng đến hận không thể mình biến mất tại chỗ.
Bởi vì cậu chỉ có tay trái tiện cử động, trứng rán buổi sáng lại rất dễ làm, tạo cho cậu ảo giác. Cho nên lúc này thi triển công trình lớn, phòng bếp quả nhiên biến thành hiện trường sự cố......
May mà Kha Khoa bình thường một mình hành hạ quen, lúc anh chợt nhìn thấy cảnh tượng trong bếp cũng sợ hãi.
Yến Quy trong góc quẫn bách dùng mắt quan sát cẩn thận phản ứng của Kha Khoa, lúc cậu phát giác Kha Khoa rõ ràng hơi sửng sốt, Yến Quy hận không thể hất cửa sổ nhảy xuống từ tầng .
Đáng tiếc cửa sổ tầng trên của Tân Nhất Hào suy tính từ an toàn, không thể được mở ra hoàn toàn.
Yến Quy chỉ có thể đỏ mặt chờ Kha Khoa tuyên án cậu, giống như một học sinh tiểu học chờ giáo viên công bố điểm thi kém cỏi của cậu trước mặt mọi người.
Nhưng Kha Khoa sau khi sững sờ lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy thảm trạng trong phòng bếp, ra hiệu với Yến Quy thức ăn trong tay, bảo Yến Quy đi ra ăn cơm.
Yến Quy vốn hơi thở phào, cậu cảm giác drama cả năm nay của mình đều hẳn tiêu hao trong mấy ngày này rồi, không nghĩ ràng cuộc sống có kinh hỉ khắp nơi, lúc bọn cậu ăn cơm, lại xảy ra chút ngoài ý muốn.
Thức ăn hôm nay Kha Khoa chọn, rất không thích hợp với người tay phải bị thương, tay trái còn hoàn toàn không biết dùng đũa như Yến Quy......
Nhưng Yến Quy không tiện phiền thêm Kha Khoa, đành phải tay trái cầm thìa, lặng yên, khó khăn đấu tranh với phần mì xào trước mặt.
Sau lần thứ cậu thất bại thử dùng thìa ăn mì, Kha Khoa vùi đầu ăn đối diện rốt cục ý thức được chỗ nào xảy ra vấn đề.
Bởi vì hai bữa trước đều làm món chính kiểu ăn cơm hoặc bánh mì có thể dùng thìa, thậm chí trực tiếp dùng tay cầm ăn, thế cho nên vấn đề tay phải Yến Quy bất tiện vẫn không hoàn toàn bộc lộ ra.
Lần này Kha Khoa nhất thời đầu óc nóng lên, vậy mà mua mì xào, liền tạo thành cục diện lúng túng trước mặt.
Kha Khoa suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy đến phòng bếp cầm một đôi đũa, bê phần mì xào trước mặt Yến Quy qua, dùng đũa mới gắp một ít, trong ánh mắt có chút khó có thể tin của Yến Quy, trực tiếp đưa mì trong tay đến bên miệng cậu.