Chuyển ngữ: Jane
“Cứ cho rằng em chẳng phải chính cung nương nương, thì dù sao cũng coi là họa nước yêu phi chứ.”
Gò má Tô Cẩn Tâm đỏ lựng, chẳng chịu lên tiếng, dịu ngoan mà cúi thấp đầu, cẩn thận từng li từng tí tránh chỗ đau rồi đặt môi xuống vùng da cạnh ngực, chạm vào hai lần lại trộm giương mắt quan sát Nghiêm Trấn, đoạn rủ mắt xuống, vươn nửa đầu lưỡi liếm nhè nhẹ.
Giống hệt một chú mèo con uống sữa tươi.
Trái tim Nghiêm Trấn thổn thức, vươn tay kéo cậu lên: “Đừng khiêu khích tôi, hiện tại hai ta đều không thích hợp.”
“Vâng.” Tô Cẩn Tâm bèn nghe lời ngừng động tác, lặng thinh ôm cổ anh, trông cũng chả khác gì ban nãy.
Nhưng Nghiêm Trấn lại cảm giác tâm trạng cậu suy sụp, anh nói: “Đã bảo không phải lỗi của em, đừng giữ trong lòng.”
“Vâng.”
“…Có vẻ không phải là vì chuyện này.” Tô Cẩn Tâm luôn luôn tốt khoe xấu che, chẳng bao giờ chịu thốt ra những vấn đề xảy đến, Nghiêm Trấn lập tức ôm ghì lấy cậu thuận miệng đoán, “Ghen à?”
Tô Cẩn Tâm nằm trong ngực anh khẽ run nhè nhẹ, vội đáp: “Không đâu.”
Nhịp tim Nghiêm Trấn nhanh chóng tăng tốc, nghiêng người đè Tô Cẩn Tâm xuống ghế xô-pha: “Ghen thật hả?”
Tô Cẩn Tâm luống cuống, cậu né tránh ánh mắt anh mà trả lời vài tiếng “Không đâu”, chợt bị Nghiêm Trấn siết cầm nhấc mặt lên: “Thực sự không có? Hả?” —— Tô Cẩn Tâm rủ mắt chẳng dám nhìn thẳng vào Nghiêm Trấn, nghe câu hỏi đấy bèn nhấc hàng mi trộm nhìn anh, thấy vẻ mặt Nghiêm Trấn hớn hở vô ngần, chả hề bất mãn tí nào, mới nuốt nước bọt dè dặt hỏi:
“…Em được phép ghen ư?”
Nghiêm Trấn hơi bất ngờ, kế đó thở dài: “Em xem tôi về nước nhiều năm như vậy, ngoại trừ em bên cạnh còn gặp kẻ khác không? Cứ cho rằng em chẳng phải chính cung nương nương, thì dù sao cũng coi là họa nước yêu phi chứ. Tại sao không được ghen? Mạnh dạn ghen, đây là ghen đường chính chính, ghen vì bị cướp đoạt ân sủng.”
Tô Cẩn Tâm bị anh chọc cười: “Ngài học những thứ này ở đâu…”
“Sao nào?”
Tô Cẩn Tâm cười chả dừng nổi: “Hổng giống lời mà ngài sẽ nói.”
“Vậy thế nào mới giống lời tôi sẽ nói?” Nghiêm Trấn nghiêng đầu sáp đến tai cậu, cố ý trầm giọng thủ thỉ, “Bên trong bảo bối nóng quá, rất mềm, rất sướng?”
Tô Cẩn Tâm lập tức ngượng chín người, cậu khẽ giãy giụa: “Ngài đã bảo không thích hợp cơ mà… Ngài còn muốn ve vãn em…”
Nghiêm Trấn mỉm cười buông cậu ra: “Ồ, thế tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi, bảo bối Tâm Tâm đừng dỗi nhé.”
Mặt Tô Cẩn Tâm đỏ đến độ sắp nhỏ máu: “Ngài nói bậy bạ gì vậy…”
Đáng yêu đòi mạng.
Nghiêm Trấn không nhịn nổi thơm một cái lên má cậu, lại thơm một cái lên chóp mũi, cảm thấy cậu nóng như phát sốt bèn thôi trêu cậu, biểu cảm nghiêm túc đáp: “Gần đây bị tiêm nhiễm thói ngả ngớn, đều do lão Kiều hết.” Lão Kiều tên Kiều Dật Chi, là một kẻ ăn chơi nhất trong đám bạn của Nghiêm Trấn, Tô Cẩn Tâm từng gặp trong buổi tụ tập trước kia, “Nó đầu tư phim truyền hình cung đấu gì đấy, kiên quyết kéo tôi tham gia, còn đưa kịch bản tới —— Sau này thì lặn mất tăm.”
“Nhưng cũng đừng học theo chứ…” Tô Cẩn Tâm vội dùng lời khuyên ngăn anh, thấy ánh mắt anh tràn ngập ý cười mới nhận ra đây là trò đùa, kế đó bèn đổi lời, “Coi như là thế, em cũng không muốn làm yêu phi.”
“Vậy em muốn làm gì?” Nghiêm Trấn tỏ vẻ rất biết lắng nghe.
“Ừm…” Tô Cẩn Tâm suy ngẫm phút chốc, “Làm hiền thần đi.”
“Được thôi.” Hoàng đế Nghiêm đồng ý, “Thế thì Tô ái khanh, vừa nãy khanh có ghen không?”
Tô Cẩn Tâm thấy hết đường lẩn trốn, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Có xíu xíu.”
Lòng Nghiêm Trấn nôn nao khó nhịn, nâng cằm cậu cắn trút giận, đợi chốc sau mới hỏi lại: “Là thật à?”
Tô Cẩn Tâm lí nhí “Vâng” một tiếng: “Anh ta rất thân với ngài, còn là bác sĩ, bề ngoài bảnh bao quá chừng…”
Nghiêm Trấn bóp mũi cậu: “Dám khen tên khác bảnh bao trước mặt tôi hả?”
Tô Cẩn Tâm “Oái” một tiếng rồi cắn môi, thè lưỡi đáp: “Em sai rồi.” Dứt lời cậu ngước hàng mi nịnh bợ nhìn Nghiêm Trấn, ngoan ơi là ngoan vén vạt áo đưa vào miệng, để lộ hai núm vụ tựa như cánh hoa đào, trưng tư thế muốn gì cứ lấy, lóng ngóng nói, “Ngài phạt em đi.”
Gã đàn ông nào có thể chịu được kiểu tán tỉnh này?
Dẫu Nghiêm Trấn biết rõ thân thể hiện tại của cả hai đều không thích hợp, song anh vẫn mất khống chế siết chặt hông của Tô Cẩn Tâm, “ăn” sạch những vùng cậu chưa bị thương từ đầu đến chân, mới cầm lấy tay cậu, tuốt ống chung một phen.
Sáng sớm hôm sau Nghiêm Trấn thức dậy thật sớm —— Công ty cách biệt thự khá xa, lái xe áng chừng mất một tiếng, mọi khi Nghiêm Trấn thường ở trong chung cư cao tầng cạnh công ty, cuối tuần mới trở về biệt thự này. Tô Cẩn Tâm nửa mê nửa tỉnh, xoa mắt muốn bò dậy tiễn người, bị Nghiêm Trấn hôn nhẹ nhét vào chăn: “Ngủ đi, vẫn còn sớm.”
Tô Cẩn Tâm mơ mơ hồ hồ nói: “Nếu phiền phức quá, buổi tối ngài cứ nghỉ ngơi tại chung cư bên kia đi.”
“Không phiền, tôi biết lượng sức.” Nghiêm Trấn xoa xoa đầu cậu, lại khẽ hôn lên vầng trán cậu, “Nghe lời, ngủ.”
Lúc xuống lầu anh bèn nhờ quản gia chốc nữa nhớ kiểm tra Tô Cẩn Tâm, đừng để cậu gặp ác mộng, mới chịu ra cửa. Vừa đến văn phòng, liền có tình báo lén lút lén lút đưa anh một bì giấy dai bị niêm phong: “Sếp Nghiêm, đây là kết quả điều tra ngài nhờ tôi hai hôm trước.”
Nghiêm Trấn biết rõ là tư liệu về bạn trai Tô Cẩn Tâm rồi, khẽ gật đầu nói: “Để đó đi.” Dứt lời thì lấy hai phong thư dày cộp tiền đặt trong ngăn kéo, đẩy lên.
Đối phương nhận tiền xong thì lặng thinh lui ra ngoài, lưu lại Nghiêm Trấn mắt lớn trừng mắt nhỏ với xấp tư liệu chưa mở —— Nếu suy xét kĩ, tuy trên thương trường anh luôn hành động dứt khoát bất kể đen trắng, tuy nhiên xưa nay luôn biết chừng mực, hiện tại là lần đầu dùng thủ đoạn này ngoài việc công, còn là điều tra người bên gối, khá thiếu tôn trọng.
Nghiêm Trấn đẩy bì giấy kia ra xa.
Cơ mà tiền cũng tốn rồi, giờ chẳng thèm đếm xỉa gì đến nó, liệu có bị đần hay không?
Nghiêm Trấn bèn kéo bì giấy dai lại gần.
Nhưng nếu Cẩn Tâm phát hiện ra thì có nổi giận không nhỉ?
Nghiêm Trấn tiếp tục đẩy bì giấy kia ra xa.
Rốt cuộc ai là kẻ đã khiến Cẩn Tâm khóc thầm trong mơ vậy?
Nghiêm Trấn kéo bì giấy dai lại gần lần nữa.
Cứ quanh co mãi như thế, đợi tới khi trời ngả chiều vẫn chưa quyết định được —— Quả thực là thời khắc xoắn xuýt hiếm hoi trong cuộc đời của sếp Nghiêm. Đến tận lúc giải lao tầm bốn giờ hơn, Nghiêm Trấn bỗng sực nhớ quãng thời gian mà Tô Cẩn Tâm mới tới, đôi bên đã từng giao kèo nhằm bảo đảm sự an toàn, rằng phía Nghiêm Trấn có quyền yêu cầu kiểm tra hết thảy tư liệu về Tô Cẩn Tâm và môi trường xung quanh bất cứ lúc nào, bao gồm cả việc riêng tư. Tô Cẩn Tâm năm ấy lập tức đồng ý, vài tháng đầu cũng có tiến hành theo dõi đôi chút. Chỉ là Tô Cẩn Tâm luôn luôn ngoan ngoãn, nên Nghiêm Trấn dần dà mặc nó chìm vào quên lãng.
Vì lẽ đó dù anh muốn điều tra bạn trai Tô Cẩn Tâm, cũng xem như không vượt quá giới hạn.
Song đồng thời, quan hệ giữa anh và Tô Cẩn Tâm chưa thể nào gọi là “lành mạnh” được —— Cái gọi là vui vẻ nghe lời, biết đâu chỉ vì Tô Cẩn Tâm cần tiền, không thể không phô diễn.
Anh muốn giữ người nán lại, chắc gì đối phương đã đồng ý? Trông chờ tình yêu vững chãi nảy sinh từ mối quan hệ dị dạng, kì thực chỉ là mơ mộng hão huyền.
Nghiêm Trấn đỡ trán, khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn rạch bì giấy niêm phong ra.
Tư liệu rất kĩ càng.
Nghiêm Trấn đọc sơ qua chút đỉnh, đại khái khá giống những gì Tô Cẩn Tâm tự mình trình bày. Lòng anh khó chịu tới hoảng loạn, chả còn tâm trạng đâu xem xét tỉ mỉ, mấy tấm ảnh thì lại hấp dẫn sự chú ý của anh: Là một tên con trai ăn bận rất xuề xòa, chỉ cao hơn Tô Cẩn Tâm chút đỉnh, thời điểm nào cũng dính đầy thuốc màu và vật liệu làm việc, đầu tóc dài bù xù, khi thì cột hờ lên, khi thì tùy ý xõa sau ót. Vóc dáng hom hem gầy còm, khớp xương lồi rõ từng cái, hốc mắt lõm rất sâu, quầng thâm rõ rệt như thể đánh mắt khói vậy, mặt chẳng có tí máu, bờ môi tái nhợt.
…Phen này hỏng bét.
Nghiêm Trấn vuốt vuốt ấn đường.
Nếu đây là kiểu mà Tô Cẩn Tâm thích, thế thì… Anh sờ lên cơ bụng sáu múi của mình, cảm thấy tương lai quá đỗi xa vời.
Có điều xét theo khía cạnh lạc quan, chí ít người mà Tô Cẩn Tâm phác họa vô số lần cũng không phải thằng nhãi đó —— Nhưng nếu không phải thằng nhãi đó, vậy thì là ai cơ chứ?