Biên tập: Lam Ying
“Người khác nói về ngọt ngào của tình nhân, gia đình hòa thuận, nhưng tôi lại chỉ nghĩ đến em.”
“Các máy bay khác đã được tránh đi, KL các bạn có thể vào sân bay rồi.”
Nghe thấy chỉ huy từ đài quan sát truyền đến, Ông Hiểu Thần ngồi ở ghế bên trái, bắt đầu thử hạ cánh.
Sau khi giảm độ cao liền thấy đường băng dự định hạ cánh, “Báo cáo độ cao.”
“ mét —— mét —— “
Khi máy bay chạm đất, bánh xe phía sau ma sát thật mạnh với mặt đất một lúc, chấn động với biên độ cực lớn lần này khiến cho hành khách trong khoang máy bay không khỏi kêu lên, có vali và các kiện hàng từ ngăn chứa hành lý trên đỉnh đầu rơi xuống. Sau đó, lập tức lại bay lên, bay theo chỉ thị đưa ra của đài quan sát, quẹo phải bay hướng , bay lên đến độ cao mét —— đèn hiển thị màu đỏ vẫn sáng.
“Mở chế độ lái tự động.” Cơ trưởng người Hà Lan phân phó như vậy, sau đó kiềm chế nói đi nhà vệ sinh một chuyến, Ông Hiểu Thần lặng lẽ gật đầu.
Cơ trưởng nhân dịp này dùng nước lạnh tạt vào mặt, khôi phục lại bình tĩnh liền trở lại cabin, “Darren, xin hạ cánh khẩn cấp.”
“Đã rõ.”… Đây là bất đắc dĩ.
Ông Hiểu Thần liên hệ với đài kiểm soát, “ xin hạ cánh khẩn cấp. Lập lại lần nữa, KL, xin hạ cánh khẩn cấp.”
Bởi đây là lần đầu tiên máy bay chở khách nước ngoài yêu cầu hạ cánh khẩn cấp ở sân bay phi chính phủ, cho nên liên quan đến rất nhiều yếu tố, tổng chỉ huy mệnh lệnh đội bay tạm thời đợi lệnh. Cũng may vốn là chuyến bay đường dài, lượng dầu của máy bay vẫn đủ kéo dài một hồi.
Tuy rằng trong nước trước đây cũng từng có hạ cánh khẩn cấp thành công, nhưng dù sao vẫn là một chuyện rất quan trọng, huống chi còn là máy bay nước ngoài. Đài chỉ huy dưới mặt đất vội vã họp lại, nhanh chóng làm tất cả công tác chuẩn bị hậu cần cho hạ cánh khẩn cấp, cố gắng đạt tới vẹn toàn.
Trong bầu không khí căng thẳng đến cực độ như thế, vậy mà cứ như đã không còn gò bó gì nữa. Ông Hiểu Thần nghe thấy vị cơ trưởng quốc tịch Hà Lan cùng nhân viên bảo dưỡng chuyện trò về gia đình mình. Hai người đàn ông đã có vợ và con nói đến nói đi, liền nói đến Ông Hiểu Thần, “Cậu đúng là đàn ông ba mươi quý giá a, muốn tìm được người môn đăng hộ đối với cậu vậy mà lại là chuyện khó đấy. Sau này nếu như gặp được ai đó vừa mắt, thì mau an ổn đi. Bọn tôi vẫn đang đợi tin vui của cậu đấy.”
Một người khác ngay lập tức chế nhạo: “Vậy thì ngày hôm sau bộ phận nhân sự sẽ phát hiện đơn xin từ chức chất thành núi trên bàn đi? Ha ha.”
Nếu như gặp người vừa mắt… Ông Hiểu Thần vẫn đang chìm đắm trong những lời này, cười tự giễu, “Biết đâu chừng người ta còn không nguyện ý đấy.”
Trong radio truyền đến quyết sách cuối cùng của tổng cục. Cơ trưởng nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp.”
Ông Hiểu Thần chỉnh lại viền mũ ngay ngắn, phân phó quan sát viên: “Đi mời tiếp viên trưởng qua đây một lát.”
Tiếp viên trưởng của chuyến bay này là một người phụ nữ Hà Lan ngoài ba mươi, Ông Hiểu Thần đã không ít lần bay cùng cô. Nghe cơ trưởng căn dặn cô kĩ càng: “Sau khi hạ cánh phải nhớ kỹ, nếu như cháy, lối thoát hiểm khi có cháy nhất định không thể mở…” Ông Hiểu Thần không khỏi nghĩ đến Nhâm Viễn, tên đó vốn cũng bay chuyến này, nhưng trước khi cất cánh lại bởi vì lý do sức khỏe mà bị tiếp viên trưởng kiên quyết gạch tên. A, thằng cha kia bụng hỏng đúng là thật biết chọn thời gian
Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng tất cả, cơ trưởng không khỏi lại dặn một lần, “… Lúc đáp xuống, khống chế tốt phần đầu máy. Darren, đừng căng thẳng… Cứ làm như bình thường.” Nếu như điểm tiếp đất chỉ cần quá sát về phía trước, dù cho trên đường băng có phun đầy bọt nước chữa cháy, thì lúc trượt đất cũng nhất định lửa bắn văng khắp nơi… Nếu như cabin cháy đầu tiên, tất cả đều sẽ mất đi toàn bộ khống chế.
“Đã rõ.”
Điều kiện hạ cánh khẩn cấp như vậy mang ý nghĩa gì, không chỉ là cabin, mỗi người ở trung tâm kiểm soát đều rất rõ. Thế nhưng ngoại trừ như vậy, thì không còn cách nào khác.
Nhâm Viễn nghĩ đến mình ma xui quỷ khiến thế nào lại hoãn chuyến bay đó, nghĩ đến Lạc Kiều Xuyên kinh hồn táng đảm đi tìm anh, thế là lại nghĩ tới người tên Lê Hân kia. Ông Hiểu Thần trong những ngày đó luôn nói về cậu ta. Hai người này dù sao cũng đã đi tới tình trạng này, hà tất lúc này khiến cậu ta bất an. Anh nghĩ như vậy, liền bỏ đi ý niệm báo tin cho Lê Hân trong đầu.
“KL, vượt qua tầng mây cao liền báo về. Hiện tại vùng gió , tốc độ gió hai mét.”
“ đã rõ. Vùng gió , tốc độ gió hai mét. Đã vào vùng , hiện tại đã vượt qua phía Bắc.”
“KL có thể đáp xuống.”
Ông Hiểu Thần nhìn không chớp mắt, “Nói cho khoang sau, chuẩn bị hạ cánh.”
Máy bay chở khách rất lớn chầm chậm từ trên cao hạ xuống, cơ trưởng ngồi bên phải phụ trách báo cáo, “ mét —— mét —— trượt xuống tốt, phương hướng tốt. Điểm tiếp đất, ổn định!”
Lúc hắn điều khiển máy bay hạ cánh, cơ trưởng phụ trách khống chế chân ga, đợi đến khi bánh chính vừa tiếp đất liền kéo động cơ đến vị trí cần thiết, quan sát viên phụ trách kéo thanh giảm tốc và tất cả công tắc tổng, và cả động cơ dập tắt lửa.
Hai tay Ông Hiểu Thần nắm chặt cần điều khiển ướt mồ hôi, nhìn ra độ cao tiếp đất, liên tục nhắc nhở mình không cần để tâm đến vấn đề của bộ bánh hạ cánh phía trước. Trong nháy mắt hạ cánh nguy cấp này, trên đường băng xuất hiện từng đốm lửa thật dài. Bọt nước chữa cháy phun đầy đất, dưới áp bức của phần đầu máy nặng nề, nỗ lực ngăn chặn phần lửa trước khi nổ tung bánh sau.
Sau khi trượt gần bốn trăm mét, Ông Hiểu Thần rốt cục đem máy bay dừng vững vàng trên đường băng.
Quan sát viên lập tức liên lạc với tiếp viên trưởng ở khoang sau: “Sắp xếp hành khách mau chóng rời khỏi máy bay! Phần đuôi máy bị kênh, cửa bên phía sau không thể mở!”
Đội phòng cháy chữa cháy, bộ đội cứu hộ đang đợi lệnh trên mặt đất lập tức chạy tới hiện trường.
Từ tháp kiểm soát có thể nhìn rất rõ tất cả hành khách ở khoang sau đang di chuyển gọn gàng theo hàng theo lối, có thể thấy được lần hạ cánh khẩn cấp này vẫn vô cùng thành công, rất nhiều người không khỏi vì thế thở ra một hơi.
Nhâm Viễn nhìn đồng hồ, hít thở sâu một lần nữa, đi về phòng nghỉ.
Đẩy ra cửa phòng nghỉ, chợt nghe thấy TV bên trong đang trực tiếp tình trạng ở sân bay: “… Theo một nguồn tin cho biết, toàn bộ lữ khách trên chuyến bay lần này đã an toàn rút khỏi hiện trường, không có thương vong. Nhưng bởi thời điểm trượt phần đầu máy bị va chạm nên nhân viên tổ bay đã bị thương ở phần lưng, và đã ngay lập tức được đưa đến bệnh viện gần nhất chữa trị. Nguyên nhân sự cố của chuyến bay lần này vẫn đang trong quá trình điều tra…”
Lạc Kiều Xuyên nghe tiếng quay đầu lại, thấy Nhâm Viễn đi tới bên người mình.
Trong TV đang phát tin từ hiện trường sân bay và những tư liệu hình ảnh được quay lại, hồi tưởng lại những chấn động lòng người vừa rồi, những người đứng ở trung tâm kiểm soát, trái tim cũng sắp nhảy lên cuống họng.
Trong tình trạng hỗn loạn, tên kia chỉ bị chộp được một hình ảnh mơ hồ, sau đó rất nhanh bị xe cứu thương đẩy đi.
Vốn dĩ muốn mở miệng hỏi Lạc Kiều Xuyên có đói bụng không, đi, cùng đi ăn chút gì đó đi, dù sao cũng đã an toàn rồi… Nhưng vừa mở miệng lại phát hiện không nói được ra thành lời.
Hai người đối mặt nhìn nhau vài giây, Lạc Kiều Xuyên đứng dậy, “Đi nào, cùng đến đó với anh.”
——
[Chú thích] : sự cố này cải biên từ câu chuyện có thật xảy ra vào ở sân bay Hồng Kiều của Thượng Hải. Bởi vì bản thân thiết kế máy bay tồn tại lỗi kĩ thuật, sau khi cất cánh hệ thống thủy lực xảy ra vấn đề, chuyến bay MU bay từ Thượng Hải đi Bắc Kinh sau khi phát hiện ra không thể hạ bộ bánh hạ cánh phía trước xuống được, liền bị yêu cầu trở về địa điểm xuất phát, yêu cầu hạ cánh khẩn cấp