[Sinh lộ] – Phần
Biên tập: Lam Ying
Thông qua phỏng vấn, ký xong hợp đồng đi Adelaide, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Rốt cục cũng có một lý do chính đáng để mình có thể rời khỏi thành phố này, rời khỏi tất cả mọi ràng buộc để đi chứng minh bản thân.
Món cháo trứng tôm nõn do tự tay mẹ hầm vẫn được đựng trong bình giữ nhiệt màu xanh như những lần trước, người kia sắp sửa xuất viện nên có vẻ thoải mái hơn nhiều, ăn xong một bát cháo nhìn thấy Tôn Vũ Tân lấy ra tập hồ sơ tuyển dụng.
Vẻ mặt bất ngờ chỉ duy trì không đến một giây đồng hồ, sau đó liền lộ ra nụ cười hiếm thấy, “Chúc mừng cậu.”
Sau đó độc miệng y như ngày thường: “Có điều, nếu là cậu, thì khó khăn thật sự phải là mười tháng sau đó nhỉ.”
“Tôi sẽ không chùn bước đâu.”
Anh cong miệng cười, “Cậu tốt nhất là đừng như vậy.”
——-
Năm nay, cậu giống như đang chạy trốn mà bay đến Adelaide của Australia.
Khóa học trong mười tháng do bốn vị cơ trưởng cùng hai vị huấn luyện chuyên nghiệp của KLM phụ trách toàn bộ hành trình. Khi sáu người đàn ông mặc chế phục màu trắng giống nhau bước vào, ngồi xuống liền yên lặng nghe Ông Hiểu Thần – vị cơ trưởng người Hoa đầu tiên mới được thăng chức gần đây của công ty lên đại diện phát biểu.
Tôn Vũ Tân ngồi ở phía dưới, bỗng nhớ tới đi bệnh viện thăm bệnh nhiều lần như vậy, đúng là vẫn quên mất hỏi một câu anh làm nghề gì. Nếu không phải lúc giới thiệu về huấn luyện nghe thấy rõ ràng cái tên này, cậu gần như không thể tin được người ngồi trên kia thực sự chính là Từ Kính Bình.
——–
Phía Nam của Australia phần lớn luôn là kiểu thời tiết khô hạn ít mưa, nhưng Adelaide lại mưa rất nhiều. Khí hậu vùng Địa Trung Hải sau cơn mưa trời quang mây tạnh vô cùng dễ chịu, khiến người ta nhịn không được nghĩ muốn chợp mắt một lúc dưới ánh mặt trời.
Hôm nay là ngày thứ ba cậu bị phạt nghỉ bay. Căn phòng hướng về phía mặt trời nên vô cùng ấm áp, tấm rèm cửa sổ nhạt màu bị cuốn lên. Tôn Vũ Tân nằm ngửa trên giường, nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng cười nói đùa vui từ lối đi nhỏ lục tục truyền đến, biết là những người khác luyện tập bay trở về, bực dọc trong lòng chỉ có tăng chứ không giảm.
Một người bạn cùng tổ gõ cửa phòng cậu, thấy đầu tóc cậu rối bời, “Hey, cậu không sao chứ?”
Cậu thờ ơ nhún vai, ngồi ở mép giường, “Hôm nay lái thử loại mới, cảm giác bay thế nào?”
Cậu bạn cùng tổ đầy hứng thú kéo luôn cái ghế ngồi xuống, thao thao đủ thứ từ những kiểu máy bay đến trải nghiệm lúc bay thử, có vẻ đã nghiền lắm. Nhìn khuôn mặt uể oải của Tôn Vũ Tân, mới ngừng lại an ủi: “Này, hay là cậu đi tìm huấn luyện Từ xin lỗi đi a, bằng không bài học trong ba tuần nhiều như vậy, cậu không lo không theo kịp sao?”
“Cậu nghĩ rằng tôi chưa đi tìm anh ta sao? Anh ta cố tình nhằm vào tôi thì có! Thôi đi, tôi vẫn tự cầu phúc cho mình thôi!”
Còn tưởng rằng không màng thể diện đi tìm anh ta nhận lỗi là có thể giải quyết được, nhưng không ngờ người nọ nói một không có hai, mới nói mấy câu đã bị đuổi về. Nói cho cùng, nếu như không phải tại anh ta, mình cũng sẽ không bị phạt ngừng bay ba tuần, về suy nghĩ lại.
Sáng ngày đó lúc làm chuẩn bị cho chuyến bay, nghe thấy cậu hắt xì ba cái liền, Từ Kính Bình xụ mặt đi tới, “Cậu bị cảm?”
“Không sao đâu, chỉ là mũi hơi khó chịu mà thôi…”
“Về đi.”
“Vì sao?”
“Vì sao? Biết rõ mình bị cảm, nhưng lại vẫn đến bay, cậu cho rằng cái tinh thần ‘chỉ là vết thương nhỏ sẽ không rời bỏ mặt trận’ sẽ khiến người ta cảm động sao? Huống hồ tình trạng thân thể của cậu sau này quyết định đến an nguy của tất cả hành khách trên máy bay, cậu có biết ý thức trách nhiệm khi làm một phi công của cậu thực sự rất kém hay không? Chỉ dựa vào hai điểm này tôi đã có quyền hủy bỏ kế hoạch bay ngày hôm nay của cậu rồi.”
Tôn Vũ Tân bị đống lý do có vẻ đường đường chính chính này của anh làm cho tức giận: “Có cần phải chuyện bé xé ra to như thế không, tôi không hiểu vì sao anh cứ thích nhằm vào tôi như vậy chứ?”
“Cậu cảm thấy đây là việc nhỏ? OK, từ hôm nay trở đi cậu nghỉ bay ba tuần, hiện tại thì có thể về rồi.”
“…!”
Trên đường về tức giận không chỗ phát tiết, liên tục đá đổ hai bình coca cũng không hả hận.
Nghĩ lại từ ngày huấn luyện đầu tiên nhìn thấy Từ Kính Bình, mình liền liên tiếp gặp chuyện xui rủi, sớm nhất là ngày thử bay tệ hại đầu tiên.
Trước đó mấy ngày biết sắp được lên máy bay cho nên phấn chấn đến mức không kềm chế được, trong mơ đều là cảnh tự do bay lượn trên bầu trời giữa những tầng mây. Nhưng tâm trạng tốt đẹp này lại bị một cuộc điện thoại ngay trước đó phá hỏng hoàn toàn. Người kia đi công tác ở Australia hẹn gặp cậu, vốn muốn nói cho hết rõ ràng nhưng rồi vẫn kết thúc trong không vui. Thời điểm lại một lần nữa nghe thấy hắn nói ngày tháng này có bao nhiêu nhớ nhung, Tôn Vũ Tân đầu đau như búa bổ. Cậu cảm thấy chán ghét, không chỉ có người đàn ông này, mà có cả tình cảm này nữa, càng nhiều hơn, là những xung động và kích thích do mối quan hệ cấm kỵ này mang đến.
Đêm đó sau khi về phòng, cậu ngã đầu liền ngủ, mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ về chuyện gì nữa, cuối cùng ma xui quỷ khiến bị đến muộn buổi tập bay đầu tiên vào sáng sớm hôm sau. Tuy rằng chỉ muộn vài phút đồng hồ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Từ Kính Bình là biết ngay anh có bao nhiêu tức giận, may mắn là hợp tác với sĩ quan huấn luyện của tổ khác, nếu không còn không biết sẽ bị mắng đến không ngẩng đầu lên nổi thế nào. Cơ trưởng Ông Hiểu Thần của KLM phụ trách lần bay thử này xách Tôn Vũ Tân đến bên cạnh máy bay, đồng thời nói với cậu: “Đến trễ năm phút, tôi hy vọng trong báo cáo sau đó cậu có thể đưa ra giải thích hợp lý.”
Sau khi mặt xám mày tro lên máy bay, cậu bắt đầu lần bay đầu tiên của mình. Chạy trượt, cất cánh, ổn định bay, với những kiến thức lý thuyết coi như nắm vững của mình thì cậu có vẻ ứng phó thuận buồm xuôi gió. Cũng không biết là vì sao, trong đầu luôn lặp lại vẻ mặt tức giận vừa rồi của Từ Kính Bình. Trước đó là quen biết ngoài ý muốn, nhưng lại chưa bao giờ biết rằng anh nghiêm túc với công việc này đến vậy, không chấp nhận được dù chỉ một chút khuyết điểm. Làm phi công có phải đều nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận), thận trọng, thậm chí mang chút theo nề nếp khuôn phép như vậy hay không.
Trong tai phone là lệnh từ đài kiểm soát truyền đến: bên trái thuận gió, đường băng số bên trái. Thế là vội vàng quẹo bay sang trái, chuẩn bị đáp xuống. Cho đến khi nhìn thấy có máy bay đậu trên đường băng này mới đột nhiên nhớ ra trong lý thuyết trước đó huấn luyện đã đặc biệt lưu ý tính đặc thù của đường băng L này khi hạ cánh, nhất định phải quẹo phải sau đó ngược hướng đáp xuống. Đơn giản chỉ là bay thử, huấn luyện viên nhận quyền kiểm soát, cuối cùng đem máy bay dừng ổn định trên đường băng được chỉ định.
Đến trễ cộng thêm thao tác sai lầm, trong lòng cậu biết biểu hiện của mình hôm nay tồi tệ ra sao. Vốn muốn nhận lỗi nhưng lại bởi vì một câu nói của Từ Kính Bình mà bị hoàn toàn chọc giận. Anh nói: “Nơi này không cho phép những chuyện tình cảm riêng tư của cậu xen vào, nếu như hiện tại cậu chỉ muốn tìm kiếm sự trốn tránh, tôi đây khuyên cậu vẫn là nên sớm rút lui khỏi khóa huấn luyện đi thì hơn.”
Từ sau lần đó, cậu cảm thấy người tên Từ Kính Bình này dường như mọi chuyện đều muốn nhằm vào cậu, đương nhiên, cũng bao gồm cả lần này.
“Cứ coi như bởi vì nguyên nhân thân thể mà không xin phép nghỉ bay, thì cũng không cần phải phạt tận ba tuần lâu như vậy chứ khốn kiếp!” Mới có ngày thứ ba ấm ức ngồi trong phòng ôn lại lý thuyết, đã sắp mốc meo rồi.
“Chậc, một lần không được thì cậu cứ đi lần thứ hai đi a. Huấn luyện Từ cũng là người chịu trách nhiệm mà, thật ra cũng rất tốt, bọn tôi còn hẹn anh ấy tối nay cùng đi ăn nướng để chúc mừng, cậu có muốn đi cùng không? Tạo cơ hội cho cậu đấy nhé.”
“Tạo cơ hội gì chứ?” Nếu tôi muốn đi tìm sẽ không trực tiếp đi đến phòng hắn ta mà tìm đâu, nói cứ như cố tình tạo cho chúng tôi… cơ hội yêu đương vụng trộm vậy! Tôn Vũ Tân đột nhiên bị mình dọa, đáp rằng: “Tôi mới không thèm đi, tôi ở lại phòng ôn tập thôi. Miễn cho đến lúc đó ngay cả bài thi CPL cũng không làm nổi, lại để cho anh ta xem thường.”