“A!!!” Vạn Quyền Sinh kêu thảm thiết.
“Cha, cha…” Vạn Oánh Chiêu nước mắt rơi như mưa, huơ kiếm cố gắng mang Vạn Quyền Sinh chạy trốn. Y phục hồng nhạt đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ thẫm, hai má bạch ngọc cũng bị vết máu phun lên tung toé.
“Chạy mau, chạy mau!.” Vạn Quyền Sinh lê trên mặt đất, gào thét với Vạn Oánh Chiêu.
“Không…!” Vạn Oánh Chiêu lắc đầu, ánh mắt sưng đỏ nhìn Vạn Quyền Sinh lại bị chém một đao.
“Đi mau, báo thù cho chúng ta!!!.” Vạn Quyền Sinh siết chặt hai tay bắt lấy Hắc y nhân muốn đuổi theo nữ nhi, mặc bọn chúng chém đao lên người.
“Cha…”
Vạn Oánh Chiêu gào lên đến tê tâm liệt phế, cuối cùng trong ánh mắt khẩn cầu của cha mới xoay người bỏ chạy.
“Nha đầu chạy rồi, mau đuổi theo.” Hắc y nhân thèm muốn sắc đẹp của Vạn Oánh Chiêu dẫn đầu đuổi theo.
Vạn Oánh Chiêu liều mạng chạy, nước mắt chảy xuống theo hai má. Mái tóc đen rũ rượi, ống quần thiếu chút nữa mắc vào cỏ cây ven đường. Nàng cắn răng, dùng kiếm rạch bỏ hơn phân nửa váy.
Thất tha thất thểu, nàng chạy mà không có đích. Chạy qua ngã tư đường im lặng, chạy qua cây cối, cuối cùng xuất hiện ở nàng trước mặt là một vách núi đen. Nhìn xuống vách núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng, tối đen một mảnh, tựa như ma quỷ trong đêm tối, chúng đang cười dữ tợn.
Nàng ngừng lại, quay đầu, đã thấy đám Hắc y nhân kia chạy đến.
“Tiểu nha đầu, xem ngươi còn muốn chạy đến đâu?” Hắc y nhân cười dâm đãng, từng bước tiến tới.
“Ngươi đừng lại đây.” Vạn Oánh Chiêu huơ kiếm vào hắn, trong ánh mắt tràn đầy hận ý. Nước mắt yên lặng chảy xuôi theo hai bên má, càng khiến chúng thèm muốn.
“Ngươi trốn không thoát đâu, thức thời thì mau hạ kiếm trở về cùng đại gia ta.” Hắc y nhân sỗ sàng cười, ánh mắt lướt qua người Vạn Oánh Chiêu.
“Phi, ta thà chết cũng không để các ngươi bắt được.” Vạn Oánh Chiêu lui tới đằng sau, dừng lại ngay sát vách núi.
“Các ngươi rốt cục là ai? Vạn Gia Trang ta và các ngươi không thù không oán, vì sao phải giết cả nhà ta?”Taytrái siết chặt, nàng không thể quên cảnh tượng đẫm máu vừa rồi. Càng không thể quên đệ đệ đã chết, cha và mẹ liều mạng để mình có thể trốn. Rốt cục là ai? Là ai tàn nhẫn như vậy, sát hại cả nhà nàng???
“Nói cho ngươi cũng không sao.” Hắc y nhân nói, “Chúng ta cũng là nhận tiền của người ta, thay người ta làm việc. Chỉ trách các ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội.”
“Được rồi, lão Tam, không cần dài dòng với ả. Ngươi nếu cần ả, bắt về là xong. Muốn xử lý thế nào, đều tùy ngươi.” Thủ lĩnh Hắc y nhân không kiên nhẫn quát, tên này háo sắc như thế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm hỏng chuyện.
“Dạ, đại ca.” Lão Tam thấy đại ca không hài lòng, lúc này cất bước, nhanh chóng vươn tay bắt lấy Vạn Oánh Chiêu.
Vạn Oánh Chiêu thấy hắn lại gần, chém kiếm về phía hắn, tay trái như tia chớp giật lấy mặt nạ.
“Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”
Khi thấy khuôn mặt xấu xí đầy sẹo sao lớp mặt nạ ấy, đôi mắt nàng hiện lên một ánh sáng kiên định. Nếu nàng còn có thể sống, sẽ có một ngày, nàng trở về tìm hắn báo thù. Thân mình đổ về phía sau, nàng lựa chọn con đường ngã xuống vực sâu vạn trượng.
“Phi, nha đầu chết tiệt kia, không biết nặng nhẹ gì.” Hắc y nhân bị hạ mặt nạ sửng sốt trong nháy mắt, không nghĩ tới nha đầu kia thừa dịp mà nhảy xuống vách núi.
“Được rồi, dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng đã hoàn thành. Đi thôi.” Thủ lĩnh Hắc y nhân nói, gã vung tay, mọi người theo đuôi rời đi.
——–~~——–
Tháng ba, cỏ cây tươi tốt, chim ca líu lo, hoa đào nở rộ. Ánh dương ấm áp chiếu xuống nhỏ vụn, lóe lên ánh sáng ngọc loá mắt, tựa như vô số kim cương lóe ra hào quang.
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi. Rèm lụa nguyệt nha màu vàng lay động theo gió. Trước rèm, hai hắc y nam tử ngồi ở mặt trên, đánh xe ngựa. Hai người đều dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt lợi hại, mái tóc đen dài, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cột cao. Thấy những nam tử xuất chúng như thế lại là người đánh xe, người qua đường không khỏi cảm thán, tò mò về người trong xe ngựa. Rốt cục là người như thế nào? Xe ngựa tiếp tục đi, để lời bàn tán dò xét của đem người qua đường ở sau đầu…
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi vào một cánh rừng. Con đường lớn dần dần biến mất, chiếc xe chậm rãi đi qua hai bên cây cối, những dãy núi cao. Đột nhiên, nam tử đánh xe liếc nhìn một cái về một bóng áo hồng nhạt nằm ở vách núi.
“Chủ tử, nơi đó có một người.” Tuy rằng thân phận của bọn họ thì không hiếu kỳ, không quan tâm gì đối với việc ngoài thân, nhưng trời biết chủ tử tôn kính của bọn chẳng có việc gì làm nên nhàm chán, có lẽ hiện tại nàng ước có chuyện gì để làm.
Trong xe ngựa vẫn lẳng lặng không có tiếng trả lời nào, giống như người trong xe ngựa không nghe thấy, thậm chí làm cho nam tử sinh ra ý nghĩ hắn đã nói lời không nên nói.
“Dạ Hồn, ngươi đi xem đi.” Rốt cục, trong lúc nam tử tên Dạ Hồn sắp ảo não, một giọng nam truyền ra từ bên trong.
“Dạ.”
Dạ Hồn đáp, giao cương ngựa cho Dạ Mị. Bóng dáng màu đen như một mãnh ưng bay vọt lên từ thân ngựa đến chỗ bóng người hồng nhạt kia. Lúc ánh mắt thâm thúy chạm đến người nọ, có chút ngây ngốc, hóa ra lại là một cô gái xinh đẹp. Nhưng cả người cô gái này đã bị thương, y phục màu hồng nhạt đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy làn váy hồng nhạt, chỉ sợ hắn đã nhận sai.
“Chủ tử, là một cô nương bị thương.” Dạ Hồn xoay người, trả lời người ngồi trong xe ngựa.
“Còn sống không?” Lại là giọng nam, tựa như tiếng đàn mơn trớn.
Dạ Hồn đưa ngón tay dò xét hơi thở trước mũi nữ tử, may quá, tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn còn hơi thở.
“Còn sống, nhưng nếu không cứu, chỉ sợ không sống quá hôm nay .”
Người trong xe ngựa im lặng, chốc lát sau, tấm mành lụa nguyệt nha bị xốc lên, lộ ra đôi tay thon dài hữu lực, một nam tử đeo mặt nạ màu vàng đi ra, đôi mắt tím ánh dưới tia sáng mặt trời lóe ra ánh sáng thần bí.
Sau khi xuống xe, y cung kính đứng ở một bên, vươn tay, một bàn tay trắng bạch ngọc thon thả đặt lên tay y. Ngay sau đó, chủ nhân của bàn tay ngọc ngà kia lộ mặt. Tóc đen buông nhẹ, quần áo màu lửa nạm vàng, băng cơ ngọc cốt, một dung nhan xinh đẹp mà văn chương không thể diễn tả. Cái gì mà ‘khuynh quốc khuynh thành’, ‘tuyệt sắc giai nhân’, dùng nó để nói về nàng còn vẫn kém. Chỉ thấy nàng vừa đi ra, ánh xuân cũng đều thất sắc, ánh dương nơi bầu trời ấm áp kia cũng không còn xanh ngọc như trước. Đôi mày liễu kia làm sáng tỏ đôi mắt, môi anh đào mím nhẹ, cả người toát lên khí thế ngạo nghễ cùng cao quý nói không nên lời, nàng tựa như nữ vương không ai bì nổi.
“Đi thôi.” Môi anh đào khẽ mở, giống như tiếng ca của kiều oanh, lại có một sự uy nghiêm làm người ta không thể kháng cự.
“Dạ.”
Nam tử đeo mặt nạ màu vàng gật đầu, cùng nàng đến chỗ Dạ Hồn. Hai người một đỏ một trắng, phi thân trong không trung tựa như hai vị tiên tử làm người ta không thể dời tầm mắt.
Hai người hạ xuống đất, ánh mắt nữ tử dừng lại trên người cô gái bị thương. Nàng ước chừng cùng tuổi với mình, thoạt nhìn xinh đẹp khả ái. Song cả người nhuốm máu tươi chật vật, lại khiến người ta thương tiếc. Xem như cô gái này cũng có vận khí tốt, nàng thấy cũng thuận mắt, quyết định cứu nàng.
“Mang nàng lên xe ngựa.” Thờ ơ nói vậy, nàng quay người vào xe ngựa.
“Dạ, Hoàng hậu.” Dạ Hồn đáp.
“Cái gì?” Lãnh Loan Loan quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, Dạ Hồn phạm lỗi như vậy.
“Thuộc hạ đáng chết.” Dạ Hồn cả kinh, hắn luôn bị khí thế của chủ tử tôn quý không ai bì nổi này khiến cho giật mình, do đó tự nhiên nhớ tới thân phận Hoàng hậu của nàng.
“Lần sau nếu tái phạm, ta cũng không tha cho ngươi.”
“Tạ ơn chủ tử.” Dạ Hồn cúi đầu, đáp.
“Đi thôi.” Gật đầu nhìn Dạ Thần vẫn đeo mặt nạ như cũ, y thấy vậy liền theo lên.
Dạ Hồn ôm lấy nữ tử bị thương, theo lên.
Xe ngựa bắt đầu xuất phát, mang theo kiều gia Hoàng hậu, đặt Hoàng cung và Hiên Viên Dạ xa xa kia vào sau đầu.
Bệ hạ thân yêu, người có đuổi theo ta không?