Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

quyển 2 chương 25: hai vợ một chồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.

Lãnh Loan Loan dựa vào đùi Hiên Viên Dạ ngồi ở ghế nằm, hưởng thụ ánh dương ấm áp. Hoa cỏ lay động, gió xuân đưa tới hương hoa thơm ngát.

Lãnh Loan Loan mặc quần áo màu xanh nước biển, áo khoác ngoài bằng lụa mềm. Phần ngực lộ băng cơ ngọc cốt, híp mắt lại, mái tóc đen rối, dày mà mê người. Hiên Viên Dạ tóc đen như mực, y phục trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống, hôn lên mái tóc của Lãnh Loan Loan, ôm lấy người đang dựa vào hắn, thân mật. Những cánh hoa hồng nhạt giống như nhảy múa, rơi chung quanh bọn họ, lãng mạn mà xinh đẹp.

Rất xa, Tiểu Chiêu đứng ở một bên. Im lặng nhìn cảnh tượng này, đôi mắt linh động tràn đầy hâm mộ, Hoàng Thượng, Hoàng hậu quả là một đôi trời đất tạo nên. Hai người đều dung nhan phi phàm, giống như thần tiên quyến lữ.

Gió xuân phe phất, cảnh tượng xinh đẹp như dừng lại.

“Gia, phu nhân, có khách đến bái kiến.”

Ảnh mặc hắc y đi đến, làm hỏng khung cảnh lãng mạn.

Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, sau đó đứng lên từ trên đùi Hiên Viên Dạ. Lam y nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh lùng tựa như tiên nữ vô tình. Hiên Viên Dạ cũng đứng lên theo, thân thể cao lớn đứng phía sau nàng, giống như hoàn toàn che phủ cơ thể nhỏ bé kia.

“Là ai?”

Hai người đều suy nghĩ, không phải lại là Tiểu thư họ Diêu kia chứ? Nếu vậy, nàng ta quả thật là đồ mặt dày.

“Là Tiểu thư Diêu phủ.” Câu trả lồ của Ảnh giải đáp ngờ vực của hai người.

Lãnh Loan Loan quay đầu cười như không cười liếc nhìn Hiên Viên Dạ một cái, đây là chứng minh ánh mắt của nàng tốt sao? Không ngờ có nữ nhân hết lần này tới lần khác muốn cướp đi hắn từ nàng.

“Hoa đào của chàng nở rồi kìa.” Nhếch môi anh đào, “Còn là một đóa đào hoa có nghị lực.” Thật không biết nên bội phục nghị lực của Diêu Phỉ Phỉ, hay là cười nàng ta không biết chừng biết mực. Đã xác minh thái độ rõ ràng, mà vẫn cố bám theo.

“Là đào hoa tự mình đa tình mà thôi.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng cười nói, cánh tay giang ra, vô cùng thân thiết ôm Lãnh Loan Loan vào trong lòng. “Phu nhân à, muốn đi thay vi phu ngắt đóa hoa không mời kia không?.” Hắn rất muốn nhìn Loan Loan khí phách tuyên ngôn lần nữa, lúc ấy nàng rất lợi hại, cũng làm cho hắn cảm nhận được rõ ràng tình cảm của nàng đối với mình.

“Đi thôi.”

Lãnh Loan Loan nhíu mi, nếu hắn là nam nhân của mình, đương nhiên mình phải ra mặt. Diêu Phỉ Phỉ, để nàng ta hết hy vọng đi.

Vạn Oánh Chiêu nghe thấy Ảnh nói vậy cũng nhíu chặt mi lại, hồ ly tinh lại đến?! Thật là, đúng là hạng nữ tử không biết xấu hổ, một chút rụt rè cũng không có. Chẳng những yêu thương nhung nhớ, làm bộ té ngã vào người Hoàng Thượng, bị người ta cự tuyệt còn đuổi theo tìm tới tận cửa. Thật là, thật sự là sỉ nhục của nữ giới. Chẳng lẽ ả nhìn Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu mà không thấy xấu hổ sao? Hạng phàm phu tục nữ như vậy sao có thể sánh với Hoàng hậu nương nương?

Bĩu môi, nàng cũng theo đuôi đi. Nàng muốn nhìn, họ Diêu kia rốt cục da mặt dày thế nào!

Mọi người đi mất trong khoảng sân thanh nhã, ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, nhưng sẽ mãi nắng ráo như vậy sao?

Phòng khách

Diêu Phỉ Phỉ ngồi một bên, lẳng lặng đánh giá nơi này. Tuy Lãnh công tử nói bọn họ đi ngang qua nơi đây, nhưng xem nơi tạm cư này thôi mà đã không tầm thường như thế, có thể thấy được thân phận của chàng nhất định không thấp. Tay bưng chén trà, lẳng lặng phẩm trà. Những lời mà bọn họ nói ngày ấy tuy rằng làm nàng rất tức giận, thậm chí sinh ra một chút hận ý, nhưng nàng theo đuổi hạnh phúc mình muốn thì có gì sai? Nếu bọn họ nói nàng sẽ đoạt đi vị trí của Hiên Viên Loan Loan kia, như vậy nàng nguyện ý để mình chịu thiệt, cùng nàng ta hai vợ một chồng. Dựa bằng dung mạo cùng thân phận của mình chắc sẽ không bôi nhọ gì bọn họ. Làn môi không điểm mà chu nhoẻn một nụ cười tự tin. Hôm nay, nàng tự mình đến đây cũng là muốn dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của mình. Hy vọng bọn họ có thể chấp nhận, dù sao con nhà giàu tam thê tứ thiếp là chuyện vô cùng bình thường.

Bốn thiếu niên áo trắng lẳng lặng đứng ở bốn góc trong phòng khách, ánh mắt đặc biệt lưu ý đến từng nhất cử nhất động, mỗi một vẻ mặt của Diêu Phỉ Phỉ. Tuy nói nữ tử này cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với chủ tử, nàng còn kém xa. Huống chi với khí phách, trí tuệ, tài văn chương của chủ tử, bất luận ở mặt nào nữ tử bình thường này cũng kém xa. Dám muốn tranh phu quân với chủ tử, quả thực là mơ mộng hão huyền.

“Diêu Tiểu thư.”

Trong lúc Diêu Phỉ Phỉ cùng bốn thiếu niên đang đăm chiêu, Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan đi đến. Cảnh tượng thân mật, phong thái như Kim Đồng Ngọc Nữ làm Diêu Phỉ Phỉ sửng sốt. Trong lòng xẹt qua một sự tự ti, nhưng lập tức biến mất. Nàng không quên mục đích hôm nay.

“Lãnh công tử, Lãnh phu nhân.” Nàng đứng lên, tao nhã cúi người chào hai người.

“Diêu Tiểu thư, mời ngồi.” Hiên Viên Dạ thờ ơ nói làm Diêu Phỉ Phỉ kích động không thôi.

“Tạ công tử.” Dõi mắt nhìn, nàng ngồi xuống.

Hiên Viên Dạ cũng cùng Lãnh Loan Loan ngồi xuống ghế chủ, hai người vẫn nắm tay vô cùng thân thiết như cũ.

Vạn Oánh Chiêu đứng bên cạnh Lãnh Loan Loan, quăng cho Diêu Phỉ Phỉ ánh mắt xem thường. Giả mù sa mưa, thấy mà ghét.

Diêu Phỉ Phỉ tất nhiên nhận ra ánh mắt chán ghét của Tiểu Chiêu, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nàng nghĩ chỉ cần mình thành người của Lãnh công tử, còn sợ không có cơ hội trừng trị lại sao? Hừ, đến lúc đó sẽ cho tiểu tỳ nữ không biết lớn nhỏ, không biết cấp bậc lễ nghĩa biết cái gì gọi là lễ phép.

“Không biết lần này Diêu Tiểu thư đến gây là có chuyện gì?” Hiên Viên Dạ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, làm bộ như không biết ý đồ của nàng.

“Phỉ Phỉ thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, lại nhớ đến Lãnh công tử cùng phu nhân đều là lần đầu đến Mê Thành, không bằng để Phỉ Phỉ chỉ đường, giúp hai vị đi thăm thú Mê Thành một chút. Mê Thành chúng ta phong cảnh có tiếng tuyệt đẹp, hai vị không đi chơi thật sự là đáng tiếc.” Diêu Phỉ Phỉ sớm đã chuẩn bị sẵn lý do hoàn hảo, cười nói.

Lãnh Loan Loan liếc nhìn nàng một cái, lý do rất được. Nhưng cũng là lý do ngu xuẩn, Lãnh Loan Loan nàng ghét nhất người như thế, rõ ràng có mục đích, lại không nói nói thẳng, còn phải viện lý do khác.

“Diêu Tiểu thư không cần vòng vo, hãy nói thẳng đi, rốt cục cô nương muốn thế nào?” Lãnh Loan Loan rốt cục đã mở miệng, khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng nhìn nàng. Thời gian của nàng quý giá, không có thừa mà đùa cợt cùng người này.

Diêu Phỉ Phỉ sửng sốt, không nghĩ tới Lãnh Loan Loan lại không khách khí như thế. Tiếp theo là nhíu mày, thầm nghĩ nữ tử không dịu dàng như vậy, không biết Lãnh công tử chịu được như thế nào? Nếu là nàng, chắc chắn sẽ dịu dàng săn sóc, sẽ không để chàng mất mặt.

“Được rồi, nếu Lãnh phu nhân đã nói như thế, Phỉ Phỉ cũng xin nói thẳng.” Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, nhu tình nhìn Hiên Viên Dạ. “Phỉ Phỉ đối với công tử đây nhất kiến chung tình, nguyện ý làm bạn cả đời cùng công tử.”

“Này, cô có biết xấu hổ hay không, gia đã có chủ tử.” Tiểu Chiêu nghe nàng nói thẳng như vậy, đỏ mặt quát lên.

“Phỉ Phỉ không cầu độc chiếm công tử, nguyện cùng phu nhân cùng nhau hầu hạ công tử.” Diêu Phỉ Phỉ vội vàng nói nốt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio