Trong đêm tối, vầng trăng nấp sau tầng mây rất nặng, không thấy ánh sáng. Hoa cỏ nhẹ nhàng lay động, tựa như quỷ quỷ mị mị thường lui tới. Gió đang gào thét, mang theo hơi thở tà tà làm người ta bất an…
Hai thân ảnh màu đen nhanh như đại bằng, hòa vào trong đêm tối, không thấy bóng dáng. Một lát sau, bọn họ lại xuất hiện ở trên nóc nhà Tiếu Yên cung.
Trong Tiếu Yên cung, ánh nến lay động.
Ánh nến mông lung, Khương Uyển Uyển mặc áo lót màu trắng, ngực lõa lồ, lộ ra da thịt vừa được nước nóng làm cho dễ chịu, mềm mại quá, làm cho người ta nhịn không được có ý niệm mơ màng trong đầu. Tóc dài như thác rối tung trên vai, còn vương bọt nước.
Cung nữ Dao Duyệt cầm một chiếc khăn bông lau tóc cho nàng trước gương đồng, thấy nàng duyên hoa thanh nhã thoát tục, ánh mắt mơ màng. Cho dù là ai cũng không đoán ra mĩ nhân như họa hóa ra là nữ tử thâm trầm, thủ đoạn độc ác. Nụ cười của nàng nhìn như ôn nhu, cũng là một khối mặt nạ vô hình che dấu tất cả xấu xí cùng đen tối, làm người ta bất tri bất rơi vào cạm bẫy của nàng.
“Chủ tử, xong rồi.”
Dao Duyệt buông khăn xuống, nhìn Uyển phi đẹp như thiên tiên từ trong gương đồng. Một đôi mắt linh động lóe ra ánh sáng sùng bái, chủ tử rất xinh đẹp, hơn nữa thật lợi hại, mặc dù có lúc nàng nổi giận lên làm cho người ta sợ hãi, nhưng nàng vẫn sùng bái chủ tử. Tiến cung từ năm tuổi, nàng biết rõ Hậu cung âm u, nếu ngươi không đủ độc, không đủ thông minh, kết cục sẽ rất thê thảm. Nàng từng gặp qua rất nhiều được phi tần được sủng ái nhất thời, ngay sau đó liền bị đầy vào vực sâu không đáy. Cho nên tất cả những chuyện Uyển phi làm ở trong mắt nàng là đương nhiên, tất cả đều là bảo vệ địa vị của mình, miễn cho mình bị người ta làm cho thương tổn.
“Ừ.” Khương Uyển Uyển miễn cưỡng gật đầu, ngồi nghiêng mình. Bàn tay mềm vuốt cằm, nói nhẹ.
“Hiện tại Mị phi cùng Nhã phi đều bị nhốt vào Lãnh cung, Dao Duyệt, ngươi nói còn có ai là đối thủ của ai gia?” Mang theo vài phần đắc ý, Hậu cung này hiện tại cuối cùng chỉ còn nàng độc tôn. Nếu hiện tại không thể trở thành Hoàng Hậu, nhưng chuyện này bất quá chỉ là sớm muộn.
Lời của nàng rơi xuống, hai bóng đen vốn ẩn nấp trên nóc nhà run lên. Không nghĩ tới những gì bọn họ phỏng đoán hóa ra là đúng, nữ chủ nhân của Tiếu Yên cung như xuân hoa này hóa ra là một con người lòng tham vô đáy. Xem ra bên trong Hậu cung, nếu muốn tìm một nữ nhân chân chính tâm tư thuần khiết căn bản là không thể.
Hai người lại đặt lỗ tai ở trên mái ngói, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của Lâm Nhã Như cùng cung nữ bên người, ý đồ tìm được manh mối từ bọn họ.
“Chủ tử, hiện tại đương nhiên là lớn nhất.”
Dao Duyệt một bên dùng lược ngà voi chải tóc cho Khương Uyển Uyển, một bên hồi đáp.
“Ngươi sai rồi.” Khương Uyển Uyển nhẹ nhàng đặt ngón tay trên bàn trang điểm, “Không phải còn có Hoàng Hậu sao?”
“Hoàng Hậu?” Dao Nguyệt cười nhạo một tiếng,“Tiểu oa nhi kia không phải trúng Hạc đỉnh hồng sao? Chẳng lẽ còn sống được sao?” Một cửu tuổi oa nhi làm Hoàng Hậu, tuy rằng nghe nói nàng rất là lợi hại, nhưng là như thế nào, nàng cũng hiểu được đó là chuyện hoang đường. Có lẽ nàng có chút đố kỵ ở bên trong, vì cái gì nàng ta chín tuổi có thể làm Hoàng Hậu, mà lúc mình chín tuổi lại phải ở trong cung làm trâu làm ngựa cho người ta?
Khương Uyển Uyển nhếch lên môi anh đào, giống như thực vừa lòng khi nghe được lời của Dao Nguyệt.
“Tuy rằng nàng trúng độc, nhưng nàng vẫn là Hoàng Hậu.”
Hai người trên nóc nhà từ đoạn đối thoại của các nàng đã hiểu chuyện Lãnh Loan Loan mất tích không quan hệ cùng hai người này. Họ cũng không có hứng thú nghe hai nữ nhân dối trá, ác độc tiếp tục nói tiếp, hai người đứng dậy, rời đi không một tiếng động.
Ngự Thư Phòng
Hai thân ảnh màu đen xuất hiện ở trong phòng, đều tự tháo xuống mặt nạ màu đen. Ngọn đèn chiếu ra gương mặt hai người, bọn họ hóa ra đúng là thiếu niên hoàng đế Hiên Viên Dạ cùng Ảnh thị vệ của hắn.
Hiên Viên Dạ ném đi mặt nạ, cởi hắc y trên người, lộ ra một thân hoàng bào. Ngồi vào bàn, sắc mặt sa sầm lại, không nói một tiếng
Ảnh đứng ở phía dưới, ánh mắt bình tĩnh. Giống như một làn nước lặng, không có chút phập phồng.
Cửa sổ rộng mở, gió đêm thổi vào.
Không khí thực tĩnh lặng, giống như một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe được.
“Không ngờ Uyển phi hóa ra lại là nữ tử thâm trầm như thế.”
Thật lâu sau, Hiên Viên Dạ mở miệng nói. Có lẽ là Khương Uyển Uyển ngày thường ngụy trang rất thành công, một khi bại lộ, mới càng làm người ta cảm thấy khó có thể tin.
Đôi mắt Ảnh lóe lóe, mấy ngày gần đây, hắn đối với các nữ tử trong cung đã hoàn toàn nhận thua. Ngươi sau càng độc hơn người trước, quả thực càng là mỹ nhân càng rắn rết. Quả nhiên càng là xinh đẹp, độc càng sâu.
“Xem ra, chuyện Hoàng Hậu mất tích cũng không liên quan đến Uyển phi nương nương.” Thản nhiên, Ảnh mở miệng .
“Ừ.” Hiên Viên Dạ gật đầu, mày kiếm thật sâu nhíu lại. Chuyện Loan Loan mất tích nếu không quan hệ đến Uyển phi, còn có thể là ai? Trong Hậu cung, đếm đi đếm lại cũng cũng chỉ có ba người Mị phi, Nhã phi, Uyển phi phẩm chất cao nhất, có khả năng được ngồi vào ngôi Hoàng Hậu nhất, cho nên muốn trừ bỏ Loan Loan là đương nhiên, nhưng hiện tại ba người này đều bị bài trừ. Vậy là ai vào đây?
Ánh mắt tà mị, hắn cảm thấy chính mình hình như đang bị cái gì đó che dấu, không nhìn thấy chuyện bị che dấu là gì? Là gì? Ngón tay thon dài nhẹ goc trên mặt bàn, chiếc nhẫn bạch ngọc ở ngón cái phản xạ ánh sáng dưới ngọn đèn. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn hô to:
“Người đâu, đi mời Trịnh thái y đến.”
“Dạ.” Thái giám ngoài cửa lĩnh chỉ, rời đi.
Nửa khắc sau, Trịnh thái y vội vàng tới.
“Khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Dạ thản nhiên nói.
“Tạ Hoàng Thượng.” Trịnh thái y đứng lên, có chút thấp thỏm lo âu. Không biết đã muộn như vậy, Hoàng Thượng gọi hắn tới có chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện giải dược cho Hoàng Hậu? Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, mi nhăn lại, mồ hôi lạnh đổ trên trán.
“Trịnh thái y, Trẫm hỏi ngươi, người trúng Hạc đỉnh hồng bình thường sẽ như thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, Hạc đỉnh hồng là Thiên hạ cự độc, người trúng độc này, nếu có thể chất kém sẽ lập tức bị mất mạng. Nếu người có võ công tuyệt thế, cũng có thể dùng nội lực bức ra một phần độc tố, nhưng chống đỡ không quá năm canh giờ.” Trịnh thái y cẩn thận trả lời.
Hiên Viên Dạ đập vào mặt bàn, năm canh giờ? Loan Loan trúng độc đến ngày mất tích vượt xa qua năm canh giờ lâu rồi. Tuy rằng hô hấp mỏng manh, cũng vẫn sống .
“Trịnh thái y, Trẫm hỏi lại ngươi. Ngươi có biết trên đời có loại thuốc gì có thể làm cho người uống vào giống như trúng Hạc đỉnh hồng, nhưng kỳ thật hoàn toàn không có việc gì hay không?”
“Thần nghe nói qua một vị thuốc là ‘Chước cách’, nó có thể làm người uống vào sinh ra dấu hiệu như trúng độc, nhưng kỳ thật thần chí người đó vẫn rõ ràng, giống như uống mê dược bình thường.”
“Chước cách?” Hiên Viên Dạ bí hiểm nở nụ cười, hắn rốt cục đã biết vì sao một người trúng cự độc hôn mê trên giường lại có thể đột nhiên mất tích .
Tiểu Hoàng Hậu thân ái của Trẫm, ngươi muốn cùng Trẫm chơi trò gì đây?
Hắn, đột nhiên rất chờ mong!