Chẳng lẽ mình cũng có chút thích hắn sao? Có khả năng không?
Ngoài cửa sổ, gió thổi phất phơ, cây cối lay động. Bách hoa đón ánh sáng mặt trời, khoe hương khoe sắc.
Không khí trở nên có chút mờ ám, không khí như đã bị nhốt vào một căn phòng kín. Nhưng lại ngọt ngào, dụ dỗ khứu giác lòng người.
Hứa Mậu hướng một ánh mắt về phía Nhũ mẫu, hai người lặng lẽ rời đi.
Trong đôi mắt như có một dòng suối mắt đang xuôi chảy, gió nhẹ thổi quá, dòng suối bỗng dập dìu lay động. Những tia sáng nhỏ vụn rơi vào, gợn sóng khúc xạ ra ánh sáng ngọc rực rỡ. Tựa như có vô số chấm nhỏ ở trong đó, chói đến loá mắt.
Lẳng lặng, hương trà tràn ngập. Đôi mắt không chút nào kiêng dè thẳng thắn đánh giá Hiên Viên Dạ, hời hợt mà ngạo nghễ, khí thế mà khí phách, đã thành thói quen ra lệnh cho người khác. Đó đều là ấn tượng lần đầu tiên gặp nhau lúc trước, nhưng chưa từng nghĩ một nam nhân cao cao tại thượng này lại thích mình? Nhưng lại là thân thể nhỏ bé như thế này? Điều này làm người ta nghĩ không ra.
“Ngươi yêu ta?”
Môi anh đào khẽ mở, không chút thẹn thùng hỏi. Thật có lỗi, Lãnh Loan Loan nàng chưa bao giờ biết thẹn thùng là cái gì? Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Chỉ là nàng không hiểu vì sao cách xa nhau mới mấy ngày, cảm giác nàng đối với hắn lại thay đổi, có gì đó không hiểu nhiều hơn một ít tràn ra trong lòng. Là yêu sao? Hiện tại nàng cũng không thể khẳng định đáp án, nhưng nếu xác định là yêu, nàng sẽ không trốn tránh. Nhưng nếu muốn nàng cả đời cùng hắn sống tại cái lồng sắt hoa lệ này mà làm con chim cảnh cao quý, như vậy thật có lỗi. Nếu là chân ái (tình yêu thật sự), vậy nàng định đoạt. Dù ngươi là Ngọc Hoàng đại đế, hay là hoàng đế. Muốn dùng gông xiềng của ái tình giam hãm nàng, vĩnh viễn không thể. Cho dù phải bỏ qua, cũng tuyệt không thỏa hiệp……
Hiên Viên Dạ thấy nàng hỏi vậy, trong con mắt thâm thúy hiện lên hào quang, ý của nàng này xem như thừa nhận sao?
“Không biết.”
Hắn lắc đầu, thích nàng hay không ư?. Nhưng thật ra, đôi khi muốn nói lại nói không nên lời, đến khi phát hiện tâm ý, yêu đã thật sâu.
“Có lẽ ban đầu là ngươi không giống người thường hấp dẫn Trẫm. Rõ ràng là một nữ oa không lớn, lại có ngạo nghễ cùng khí phách không thua Trẫm, lãnh lệ thành thục, thậm chí còn có thể thao hỏa khống thủy (Thao túng lửa, khống chế nước). Một lần làm Trẫm nghĩ lầm ngươi đến từ một nơi nào đó, đến nhân gian làm tiểu yêu nữ.” Hiên Viên Dạ nhớ tới lần gặp gỡ bất ngờ ở Duyệt Hương Các, lần đầu tiên mình bị người khác đe dọa, mà đối tượng là nữ oa nhi cao không đến thắt lưng hắn. Thật sự là cảm thấy lại kinh ngạc, lại có chút hứng thú.
“Bổn cô nương chưa từng phủ nhận mình là yêu nữ.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, nàng là yêu nữ thì sao. Nhưng so với đám yêu phi, nàng là yêu nữ cấp bậc cao hơn, yêu nữ chân chính, lợi hại hơn…
Hiên Viên Dạ nghe thấy Lãnh Loan Loan nói như vậy, chỉ cười sủng nịch. Hắn đương nghĩ nàng nói giỡn, không để ở trong lòng.
“Bởi tò mò về nàng, Trẫm đã hạ lệnh cho Ảnh đi tìm hiểu tất cả, dàn xếp cho nàng tham gia yến mừng sinh thần của mẫu hậu, muốn nhìn xem sau khi nàng biết thân phận của Trẫm sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Thân phận của ngươi đối với bổn cô nương mà nói không có gì khác nhau.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sớm biết rằng lúc trước tiến cung là do hắn giở trò quỷ. Tuy nhiên biết hắn là hoàng đế thì như thế nào, nàng chưa bao giờ sợ hãi.
“Vậy sao.” Hiên Viên Dạ chỉ nhếch môi lên, không thể không nói phản ứng của nàng lúc đó. Hậu cung ba ngàn giai nhân, tuy rằng tính tình, vẻ ngoài khác biệt, nhưng ở trước mặt hắn đều đón ý nói hùa. Ngược lại Loan Loan đối với hắn chỉ thể hiện làm như không thấy, lại càng khiến hắn trào lên suy nghĩ muốn tìm kiếm cái lạ, muốn áp chế ngạo khí của nàng, muốn nàng thần phục mình.
“Nói nhiều như vậy, ta thấy ngươi căn bản không phải yêu ta. Mà là cảm thấy không gặp được, sinh ra hiếu kì.” Lãnh Loan Loan kết luận cho Hiên Viên Dạ, ở hiện đại thường nghe người ta nói đàn ông ti tiện, càng không chiếm được ngược lại cảm thấy hứng thú. Hiện tại Hiên Viên Dạ cũng có hứng thú bất thường với một oa nhi chín tuổi, muốn bẻ gãy cánh chim cao ngạo của mình…
“Trẫm thừa nhận lúc đầu là như thế.” Hiên Viên Dạ thành thực gật đầu,“Nhưng là sau khi nàng tiến cung, trong đầu Trẫm thường thường hiện lên bóng dáng của nàng, thường thường nhớ nàng. Mà khi đã hiểu được tình cảm chân chính của mình chính là lúc nàng trúng Hạc đỉnh hồng, là khi nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp mỏng manh, dường như đã không còn sức sống nằm ở trên giường lạnh như băng, Trẫm thực cảm thấy trong lòng như bị ai đó vét sạch. Hốt hoảng! Dường như cái gì cũng không hiểu, nhưng trong lòng vẫn có một ý niệm mong nàng sống sót……”
Cảm xúc đau đớn đến tê tâm liệt phế lúc đó cũng không đủ để hình dung, thời khắc đó, hắn sẽ nhớ kỹ trong lòng cả đời. Sau đó ngày sau nhắc nhở mình không để cho nàng gặp nguy hiểm như vậy thêm một lần nào nữa, không làm cho tim mình đau thêm một lần nào nữa……
Đau, cả đời một lần là đủ.
Giống như đang nhớ lại thời điểm kia, con ngươi thâm thúy tự nhiên toát ra thống khổ, vẻ mặt bất lực, kẻ đế vương cao cao tại thượng gặp được tình yêu sao có chỗ nào khác kẻ phàm phu tục tử? Vì tình sở khổ, vì tình bị thương……
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt thống khổ của Hiên Viên Dạ, trong lòng dâng lên một cảm giác chưa từng có. Dường như là áy náy, lại dường như là đau lòng……
Cho dù không rõ quan hệ, nhưng hiện tại nàng đã hiểu được một chuyện, chính là cảm xúc của mình bị nam nhân trước mắt này làm ảnh hưởng. Khi tình cảm đã bị một ai đó khống, có phải trong lòng đối với hắn đã có chân tình hay không?
Đôi mi thanh tú nhăn thành một đường, nàng không thích cảm giác giống như mình bị hắn nắm trong tay vậy. Chỉ ở đây mà mông mông lung lông, không bằng tự mình cảm nhận. Đi tìm tình cảm của mình.
“Ta không biết là thích ngươi hay không.” Nàng thẳng thắn nói, hai tròng mắt trong suốt như nước.
Hiên Viên Dạ vốn là vì lời của Lãnh Loan Loan mà nhíu mi, Hiên Viên Dạ hắn là vua của một nước, địa vị tôn quý vô cùng, vẻ ngoài tuấn lãng vô trù, khí độ phi thường không ai sánh bằng. Vậy mà tình cảm của hắn lại bị người ta cự tuyệt, là ai, tìm kiến khắp Thiên hạ, đại khái cũng chỉ có tiểu nữ oa trước mắt này.
Lãnh Loan Loan nhìn Hiên Viên Dạ vì câu nói của mình mà vẻ mặt trở nên uể oải, trong lòng có chút nhảy nhót. Hóa ra không chỉ có cảm xúc của nàng đã bị hắn làm ảnh hưởng, nam nhân cao cao tại thượng này cũng bị mình mà tác động đến hỉ nộ ái ố.
“Có lẽ ta thích ngươi.”
“Thật sao?” Ánh mắt Hiên Viên Dạ sáng lên, song rất nhanh lại trở về trầm thấp, nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan, biểu tình không sai.
“Ta có thể nhận tình cảm của ngươi, cũng sẽ thử để ý cảm giác với ngươi. Nhưng…” Lãnh Loan Loan nhướn đôi mi thanh tú, liếc mắt một cái.“Trận tình này ta làm chủ, chỉ tính những gì ta nói.” Người bị động, luôn dễ dàng bị tổn thương.
“Ví dụ như…?”
Hiên Viên bỗng thấy hứng thú, mày kiếm nhíu lại, ánh mắt lóe sáng. Tiểu Hoàng Hậu này luôn làm những chuyện hắn không tưởng tượng được, chưa từng nghe rằng tình yêu có thể do nữ nhân làm chủ? Từ xưa tới nay, nữ không phải đều phụ thuộc vào nam nhân sao? Ít nhất trước kia nói như vậy, nhưng từ khi gặp nàng, giống như tất cả quan niệm đều bị nàng phủ định.
“Ví dụ như, không can thiệp vào chuyện của ta, không thay ta quyết định công chuyện, không được coi ta như nữ nhân của ngươi, Hậu cung ba ngàn của ngươi cũng không được. Lại càng không được hoài nghi những chuyện ta làm, không được mắng ta, không được làm ta oan uổng, không được dùng quyền thế áp chế ta, đương nhiên – ta cũng không sợ ngươi……” Lãnh Loan Loan lắc đầu ngón tay, “Quan trọng nhất, khi ta thích ngươi, ngươi phải ở bên; Khi ta không thích ngươi, ngươi phải rời đi, ngươi được thoải mái. Không được giống như đế vương lấy quyền lực mà dông dài ta, đó là điều làm người ta trơ trẽn nhất.” Trước kia ở hiện đại, nàng ghét nhất cái loại biết rõ cảm tình đã phai nhạt, còn nháo chết nháo sống muốn giữ đối phương lại. Thế giới này thiếu ai mà không thể sống cơ chứ? Biết rõ là dưa hái xanh thì không ngọt, lại càng muốn hái. Người như thế không phải đứa ngốc, thì là ngu ngốc.
Hiên Viên Dạ nghe Lãnh Loan Loan nói, càng ngày càng kinh ngạc. Ai nói nữ tử là kẻ yếu, khẳng định đó là kẻ ngu ngốc. Nhìn tiểu Hoàng Hậu của hắn, quả thực còn bá đạo hơn hắn, không cái này, không cái kia, hoàng đế phu quân nay ngược lại y hệt tiểu thiếp của nàng……
“Thế nào?” Lãnh Loan Loan ngạo nghễ nhìn Hiên Viên Dạ, “Ngươi có đồng ý không?”
“Đồng ý.” Hiên Viên Dạ gật đầu, tất cả lời của nàng cũng không có vấn đề gì. Nếu thích nàng thì phải tin nàng, sủng nàng, nhưng về lời nói cuối cùng của nàng, he he, nàng muốn rời đi?. Sao hắn lại có thể khiến nàng sinh ra ý niệm như vậy được?
“Xem như ngươi thức thời.”
Lãnh Loan Loan gật đầu, một chút cũng không cảm thấy điều kiện mình nói có cái gì không công bằng. Nháy mắt, nàng đi đến trước mặt Hiên Viên Dạ. Vươn tay phải mềm mại cầm lấy tay hắn, tuyên bố:
“Từ nay về sau, ngươi là người của bổn cô nương.”