Chinh Chiến

chương 157: muốn ăn cá thì phải bỏ mồi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Hận Thủy không có trải qua giãy giụa mãnh liệt thì đã lựa chọn phục tùng. Nếu như hắn biết rõ những người cưỡi ngựa bên dưới là đệ tử của Kinh Võ Viện, có lẽ hắn sẽ thay đổi ý nghĩa này. Đáng tiếc, hắn chỉ là một đầu mục bộ khoái ở một làng chài xa xôi hẻo lánh, chưa thấy qua thành Thanh Long, chưa thấy qua Kinh Võ Viện.

Hắn biết rõ hai cái tăng nhân kia đều là người tu hành, nhưng nếu hắn biết rõ người ở phía dưới là người của Kinh Võ Viện, phản ứng đầu tiên nhất định là sẽ nghĩ người của Kinh Võ Viện có lẽ mạnh hơn một chút, dù cho hắn biết hai cái tăng nhân này rất đáng sợ. Thân là một người Đại Nam, tư theo theo quán tính vẫn sẽ cảm thấy nơi cường đại nhất thế gian là Kinh Võ Viện.

Hắn cũng không biết rằng may mắn hắn không làm ra một lựa chọn khác, may mắn hắn không biết đồng phục của Kinh Võ Viện, may mắn hắn là cái người nhu nhược.

Cho nên hắn không chết.

Tụt xuống từ trên sườn núi, với bề ngoài quần áo tả tơi, Phương Hận Thủy lập tức hấp dẫn sự chú ý của bọn người Viên Thành Sư.

Gần như cùng lúc đó, mấy cái đệ tử Kinh Võ Viện ở trước nhất nhao nhao rút thanh đao trên thắt lưng ra. Mặc dù bọn họ mới tới Kinh Võ Viện học tập được mấy ngày, nhưng vẫn có thể kết thành trận hình phòng ngự trong thời gian ngắn nhất. Hết thảy mọi người tụ lại cùng một chỗ, đầu ngựa hướng ra ngoài, một trận hình tròn như vậy có thể đề phòng sự công kích từ bất kỳ hướng nào.

Khi bọn họ phát hiện người lăn xuống từ trên sườn núi là một người đầy vết máu, là kẻ bẩn đến mức nhìn không ra là người, những học sinh này rõ ràng buông lỏng cảnh giác, có người còn không nhịn được thấp giọng hô.

- Cứu ta…

Phương Hận Thủy chật vật quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất mà cầu khẩn:

- Ta bị trọng thương, còn có đồng bạn trên núi bị ác nhân bắt. Ta thật vất vả mới thoát ra, chư vị cứu ta.

- Ngươi là người Giang Nam?

Lưu Sảng khẽ nhíu mày, thúc mã đi lên phía trước một bước, hỏi.

- Vâng… Ta là đầu mục bộ khoái của huyện Độc, Sở Châu, Giang Nam.

Phương Hận Thủy nói không kịp thở:

- Phụng mệnh lệnh của huyện lệnh đại nhân nhà ta đến thành Thanh Long làm việc, kết quả lúc sắp đến thành Thanh Long thì gặp được mấy kẻ xấu có thân thủ cao cường, họ đã bắt ta cùng đồng bạn. Họ vốn định thả ta trở về lấy tiền chuộc, nhưng sau khi biết chúng ta tới từ Giang Nam, không có thân thích ở Thanh Long, bọn họ lại muốn giết người diệt khẩu. Hôm nay ta thật vất vả tìm được một cơ hội trốn xuống, cầu chư vị cứu ta.

Hắn vừa nói vừa dập đầu, bộ dáng thê thảm làm người thấy chua xót.

- Ngươi nói ngươi là người huyện Độc của Sở Châu, Giang Nam hay sao?

Lưu Sảng khẽ giật mình, không khỏi hỏi:

- Có gì làm bằng chứng?

Lưu Sảng hắn là người Sở Châu, cha là Quận trưởng Sở Châu.

Phương Hận Thủy cố hết sức gỡ một cái thẻ bộ khoái vẫn luôn mang bên người xuống, hai tay dâng cho Lưu Sảng:

- Mời công tử xem, đây là thẻ bài của ta.

Lưu Sảng cúi người nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đầu nói với Viên Thanh Sư:

- Quả nhiên là đầu mục bộ khoái, khẩu âm của hắn cũng đúng là của vùng Sở Châu, chắc có lẽ không sai rồi. Chỉ là không nghĩ tới thành Thanh Long ở dưới chân thiên tử, vậy mà vẫn có người gan hùm dám bắt cóc quan sai của Đại Nam. Thành Sư huynh, việc này chúng ta có quản hay không?

Viên Thành Sư trầm tư một hồi, lắc đầu nói:

- Hôm nay chúng ta cùng tỷ thí với tiên sinh, làm sao có thời giờ quản cái việc không đâu này? Cho hắn một ít đồ ăn, cho hắn thêm mấy lượng bạc, để cho hắn trở về thành Thanh Long báo quan. Chúng ta còn có chính sự!

- Đừng mà!

Phương Hận Thủy bò tới hai chân Viên Thành Sư, khóc thút thít:

- Ta còn có đồng bạn ở trên núi, nếu như những… cường nhân kia phát hiện ta chạy thoát, họ nhất định sẽ giết hắn đi. Cầu chư vị công tử cứu đồng bạn của ta. Đều là con dân Đại Nam, không thể thấy chết mà không cứu.

Hắn vừa cầu xin vừa cởi chiếc áo rách ra, để lộ nơi mà thịt đã bị cắt đi. Mọi người vừa nhìn thấy thì lập tức thốt lên.

Viên Thành Sư chán ghét cau mày:

- Trên người chúng ta còn có chuyện quan trọng khác, cho ngươi bạc cùng đồ ăn cũng đã làm hành trình chúng ta chậm trễ. Nếu ngươi lại ngăn cản, đừng trách ta không khách khí.

- Uổng cho phụ thân ngươi vẫn là quan viên của Đại Nam!

Đúng lúc này, ở phía sau cùng của đội ngũ, Mã Lệ Liên giận dữ thúc mã đi về phía trước:

- Đừng quỳ hắn! Ngươi là bộ khoái của Đại Nam, là người trong quan phủ, dưới gối như thế nào lại mềm vậy? Hắn không đi cứu bằng hữu của ngươi, ta đi cùng ngươi. Ta cũng không tin ở ngoài thành Thanh Long trăm dặm lại có người dám làm xằng làm bậy!

- Ta cũng cùng đi với ngươi, việc này không thể không quản. Dù tiên sinh ở đây, ngài cũng sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn!

Một đệ tử nhảy xuống khỏi chiến mã, nắm chặt Hoành Đao nhìn Mã Lệ Liên:

- Một đám giặc núi mà thôi, không cần tất cả mọi người phải đi. Hai người chúng ta nếu không dọn sạch sào huyệt của bọn chúng thì chết đi cho rồi!

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Mọi người nhao nhao mở miệng, hiển nhiên bất mãn với thái độ của Viên Thành Sư. Thân là con dân Đại Nam, nhất là xuất thân từ con cháu thế gia, tính cách của bọn họ quyết định sự kiêu ngạo của họ. Ở bên ngoài thành Thanh Long sao có thể cho phép có cường đạo qua lại?

- Không đúng!

Ngưu Hoa Hoa cau mày nói:

- Chớ nói bên ngoài thành Thanh Long, liền cả tỉnh Kinh Kỳ cũng không có người dám làm trái với pháp luật của triều đình. Núi này ít có người lui tới, cường đạo dựa vào cái gì mà sống? Ta cảm thấy lai lịch người này có chút kỳ quặc, chúng ta không nên bị mắc lừa.

- Chính như lời ngươi nói!

Một đệ tử ngẩng đầu nói:

- Nơi này là đế đô Thanh Long, hắn lại là quân nhân, chẳng lẽ sẽ lừa gạt chúng ta?

Viên Thành Sư trầm mặc một hồi, sau đó hỏi Phương Hận Thủy:

- Cường đạo có mấy người?

- Bảy, tám cái, đều cực kỳ hung hãn.

Phương Hận Thủy cúi đầu nói.

- Làm mất mặt hết nha môn Sở Châu!

Lưu Sảng mắng:

- Ngươi tốt xấu gì cũng là một đầu mục bộ khoái, thế mà lại bị mấy cái cường đạo không nhập lưu bắt. Thân là người quan phủ, chẳng lẽ ngươi đã quên đạo lý thà chết chứ không chịu nhục?

- Không dám quên!

Phương Hận Thủy dập đầu, nói:

- Chỉ là trên người của ta còn có chuyện mà nha môn giao phó, cực kỳ quan trọng. Không đến được Thanh Long, không nhìn thấy quan viên Hình Bộ mà giao việc này, ta không thể chết được! Đợi ta hoàn thành việc mà huyện lệnh đại nhân của ta giao phó, ta tất nhiên lấy cái chết tạ tội!

Những lời này khơi gợi nhiều người đồng tình.

- Chúng ta không thể không quản!

- Đúng đấy, đã gặp thì nào có đạo lý bất kể!

Viên Thành Sư do dự trong chốc lát, nói:

- Vậy thì cứ hạ trại nghỉ ngơi ở nơi này một lát. Lưu Sảng, ngươi mang chín người lên núi cứu người, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ. Nhớ kỹ phải đề phòng, tuyệt đối không nên bị Trương Thế Nhân và Trương Cuồng đánh lén, hai người bọn họ cùng xuất thân từ trinh sát! Đã tiến vào núi, chúng ta không thể không coi chừng!

- Ai muốn đi thì đi theo ta!

Lưu Sảng hào sảng lớn tiếng, phân phó Phương Hận Thủy:

- Còn có thể đi sao? Có thể đi thì đi phía trước dẫn đường!

Trên tảng đá lớn nhô ra ở giữa núi, Trần Nhai khẽ cười nói:

- Sư tôn, người kia đúng là đã khuất phục triệt để. Người xem, hắn làm mồi câu cá là cỡ nào xứng chức?

Trương Thế Nhân cùng Trương Cuồng núp trên một cây đại thụ, hai người ngụy trang vô cùng tốt. Mặc dù cẩn thận dò xét tán cây thì cũng không nhất định có thể phát hiện ra bọn họ. Hai tên xuất thân từ trinh sát biên quân này đúng là có sở trường nhất ở việc giấu mình. Một từng lập hai mươi mốt lần quân công ở thành Gia Trang, một là sống ở trong bộ lạc bắc man hơn hai năm. Người như bọn họ, nếu không phải là để người tìm ra thì rất khó lộ ra sơ hở.

- Còn chưa tới, như thế nào chậm như vậy?

Trương Cuồng nói khẽ với Trương Thế Nhân:

- Dựa theo địa đồ mà tiên sinh cho, bọn họ phải qua nơi này khi tới Nguyệt Nha Đàm. Nơi này là địa phương duy nhất có thể cưỡi ngựa, không có đạo lý khi mà chúng ta lấp đầy bụng còn họ lại chưa tới.

Trương Thế Nhân vẫn còn nhớ tới vị ngon của cá sáu má, thịt cá này đúng là trơn mềm. Không cần phải chế biến gì nhiều, chỉ cần cắt ra chấm vào nước tương tỏi, khi ăn thì dư vị kéo dài vô cùng. Đây là lần thứ nhất Trương Thế Nhân ăn thịt sống, không nghĩ tới dư vị vậy mà mê người như thế. Trước đây hắn một mực kiên định cho rằng đồ ăn làm chín mới ngon, cho dù lúc hắn lưu vong, hắn vẫn cố chấp ăn mỗi đồ chín.

- Nếu không phải lạc đường, chắc là gặp được phiền toái.

Trương Thế Nhân nói:

- Khả năng đầu ít xảy ra, những con cháu thế gia tuy ương ngạnh, cao ngạo, nhưng nếu là lạc đường thì không thể nào giải thích thông được. Có thể tiến vào Kinh Võ Viện thì như thế nào lại là phế vật? Về phần thứ hai... Ta không nghĩ ra được có phiền toái gì. Tại đây không phải biên thùy, không có khả năng gặp được địch nhân.

- Đúng là khó xử.

Trương Cuồng do dự một chút:

- Nếu không chúng ta tách ra, tiến về phía trước xem một chút?

- Tốt!

Trương Thế Nhân gật đầu, móc một ít pháo hoa mà hắn cố ý mang theo đưa cho Trương Cuồng:

- Nếu như có gì ngoài ý muốn thì hãy phát tín hiệu. Tiên sinh có lẽ cách chúng ta không xa, dù sao lão cũng không muốn nhìn thấy các học sinh gặp chuyện không may.

- Ừm.

Trương Cuồng nhận lấy một cái pháo hoa nhét vào lồng ngực của mình, sau đó nhẹ nhàng và linh hoạt tụt xuống. Hắn hóp lưng lại như mèo ghé qua rừng rậm, rất nhanh thì biến mất không thấy nữa. Trương Thế Nhân nhìn thấy Trương Cuồng vừa chạy vừa dùng dao găm lưu lại dấu vết trên đại thụ với một cái cách làm tiêu chuẩn của trinh sát, tự nhiên hắn nhớ tới hồi ức ở biên thành.

Sau khi đợi Trương Cuồng biến mất, Trương Thế Nhân cũng trợt từ trên cây đại thụ xuống. Hắn lựa chọn phương hướng lệch hướng Trương Cuồng ly khai chừng năm độ, hắn cũng vừa đi vừa lưu lại ký hiệu. Ngay tại thời điểm hắn biến mất, Mực Vạn Vật xuất hiện ở trên cây đại thụ nơi hai bọn họ ẩn thân lúc nãy.

Sắc mặt của hắn có chút ngưng trọng nhìn xem phương hướng Trương Thế Nhân biến mất, ánh mắt hơi lộ ra lo lắng.

Đợi Trương Thế Nhân đi ra ngoài khoảng ba, bốn phút, Mực Vạn Vật cũng lập tức hành động. Hắn một mực bảo trì một khoảng cách nhất định với Trương Thế Nhân, đồng thời không để cho Trương Thế Nhân phát hiện. Cũng không biết vì cái gì mà hắn đi theo sau Trương Thế Nhân, chứ không phải đi theo Trương Cuồng.

Trương Thế Nhân đè thấp thân thể, chạy vội trong rừng rậm. Động tác dưới chân của hắn rất nhanh, linh hoạt giống như một con báo săn trời sinh thuộc về vùng rừng tùng này, đặc biệt là cái sự nhạy cảm và cảnh giác kia lại rất giống. Từ đầu đến cuối tinh thần của hắn duy trì đề phòng cao độ, không có bởi vì đây là một cuộc tỷ thí - chứ không phải chân chính chém giết - mà lơ là.

Đây là thái độ làm người của Trương Thế Nhân, rất khó thay đổi.

Một hơi chạy về phía trước chừng hai dặm đường, Trương Thế Nhân nhanh chóng bò lên một cây đại thụ, giấu kỹ thân mình. Tuy rằng hắn và Trương Cuồng rời nhau đi ở góc độ rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này cũng không gần. Trương Thế Nhân núp ở đằng sau lá cây mà dò xét, nhìn kỹ thật lâu, nghe kỹ thật lâu, song hắn cũng không phát hiện đám người Viên Thành Sư.

- Chẳng lẽ thật sự gặp phải nguy hiểm?

Trương Thế Nhân có chút nhíu nhíu mày, theo bản năng sờ lên bờ eo. Ở lúc đụng tới chui tàn đao, trong nội tâm hắn mới cảm thấy hơi chút an tâm.

Nghĩ đến mấy lần nhìn ra sự khác thường trong ánh mắt Mực Vạn Vật, lòng Trương Thế Nhân lại bắt đầu bất an.

Kỳ quái, nhưng rốt cuộc là kỳ quái ở đâu?

Cái này chỉ là một hồi tỷ thí trong nội viện Kinh Võ Viện, không phải sao?

...

...

Mã Lệ Liên y nguyên đi ở cuối cùng, tuy rằng nàng không phải muốn thế, nhưng nàng dù sao cũng là phận con gái, những đệ tử khác đi theo Phương Hận Thủy lên núi hiển nhiên sẽ không để nàng mở đường. Lưu Sảng là người thông minh, cho nên cũng không có đi ở sau lưng Phương Hận Thủy. Hắn và Phương Hận Thủy luôn luôn duy trì lấy một khoảng cách, tay phải của hắn không hề rời khỏi chuôi đao từ khi bắt đầu lên núi.

- Có còn xa lắm không?

Trèo lên trên trong chốc lát, Lưu Sảng có chút không vui mà hỏi.

Ở phía trước dẫn đường và đang thở hồng hộc, Phương Hận Thủy hạ giọng nói:

- Nhanh đến, công tử ngươi thấy khối đá lớn nhô ra kia chứ. Sào huyệt của những cường nhân kia ở đằng sau tảng đá đó, là một sơn động. Bọn họ đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, nhân cơ hội này lên cứu người.

Phương Hận Thủy nói xong câu đó liền tiếp tục trèo lên trên, nhưng lúc hắn bò lên bốn, năm bước về sau liền cảm thấy hơi khác thường. Hắn dừng lại, quay về phía sau nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện ánh mắt của mười người đằng sau đang nhìn hắn đều rất lạnh băng. Sự đồng tình lúc trước biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn địch ý và lạnh lùng.

Nhất là người cầm đầu kia, Phương Hận Thủy có thể nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của hắn. Phương Hận Thủy không biết mình phạm sai lầm gì, cũng không hiểu vì sao phản ứng của những người đó đột nhiên thay đổi.

- Nói!

Lưu Sảng chậm rãi rút thanh Hoành Đao ra, chỉ vào cái mũi Phương Hận Thủy, hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Ta...

Phương Hận Thủy há to miệng, hắn vừa muốn trả lời thì liền thấy người tăng nhân trẻ tuổi từ một cây đại thụ đi ra. Hai tay của tên tăng nhân trẻ tuổi kia hợp thành hình chữ thập, có chút cúi người, nói với mọi người bằng ngữ khí bình thản:

- Hoan nghênh chư vị đi vào thế giới cực lạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio