Ngày hôm sau, Lương Vỹ được Mạc Chính Phong bí mật dẫn theo đến hội trường tổ chức buổi offline cuối cùng chuyến lưu diễn này. Hội trường cách nơi hai người đang ở khoảng hơn mười kilomet, cũng không quá xa, ngồi xe một lúc là tới. Suốt đoạn đường Lương Vỹ vẫn luôn lo lắng thấp thỏm không yên. Cậu sợ bị fan của anh phát hiện, sợ anh chưa kịp cầu hôn đã bị họ mắng xối xả, sợ rất nhiều thứ. Ngồi trên xe mà cậu cứ nắm chặt hai tay rồi vò qua vò lại, giày vò đến nỗi da tay cũng đỏ ửng, hết mím môi lại cắn môi, không kiểm soát được suy nghĩ cứ chạy lung tung. Mạc Chính Phong ngồi ngay bên cạnh cậu, không nói nhiều, chỉ đơn giản choàng tay qua vai ôm lấy cậu, nhẹ giọng:
- Có anh, đừng lo.
Cậu gật gật đầu, có an tâm hơn đôi chút. Nhưng dù sao áp lực lần này đúng là quá lớn, không thể chốc lát liền bình tĩnh ngay được.
Suốt một buổi biểu diễn của anh, cậu đứng trong cánh gà sân khấu mà nhìn ra. Thấy được anh nắm tay Chu Đinh hát ca khúc chủ đề của bộ phim hai người đóng, tình sâu ý đậm đến chói mắt; nghe được fan hâm mộ bên dưới thét gào không ngừng gọi tên hai người; nhưng quan trọng hơn, cậu cảm nhận được ánh mắt anh dường như vẫn hướng về phía cậu, cảm nhận được anh đang nói với cậu: "Đợi anh, còn một chút thôi." Những nhân viên trong hậu trường rảnh rỗi lại ra nói chuyện giúp cậu bớt căng thẳng, bọn họ ai cũng ủng hộ cậu, tin tưởng cậu và Mạc Chính Phong nhất định sẽ vượt qua thử thách lần này. Chỉ cần như thế thôi, đủ rồi. Ít ra cậu biết không phải là cả thế giới đều quay lưng với cậu.
Đến cuối chương trình, khi ca khúc cuối cùng kết thúc, Mạc Chính Phong không cúi đầu chào khán giả như thường lệ mà lại đứng thẳng người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Các bạn, hôm nay tôi có một chuyện muốn nói với các bạn. Chuyện rất quan trọng.
Cả hội trường đang ồn ào thoáng chốc yên lặng đến cực điểm. Trước nay Mạc Chính Phong luôn sôi nổi thích đùa giỡn, hiếm khi lại nghiêm túc như vậy, không khỏi khiến mọi người thấy lạ lẫm.
Mạc Chính Phong nhìn khắp hội trường một lượt, hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục:
- Tôi muốn công khai với mọi người về người yêu của tôi. - Phía dưới bắt đầu có tiếng xì xào nổi lên, nhưng chỉ chốc lát rồi lại im lặng, chờ nghe anh nói - Tôi biết mọi người vẫn nghĩ tôi và Chu Đinh là một cặp, nhưng không phải. Chu Đinh, cậu ấy có người yêu rồi, về phần là ai, sau này cậu ấy sẽ nói cho mọi người biết.
Một loạt tiếng xuýt xoa bên dưới vang lên, nghe không rõ là nói những gì nhưng có thể thấy đa phần nét mặt mọi người đều có vẻ tiếc nuối rõ ràng.
- Thật đó - Chu Đinh đứng bên cạnh lên tiếng khẳng định - Tôi với anh ấy yêu nhau từ mấy năm trước rồi, sau đó mới gặp Mạc Chính Phong. Anh ấy ghen kinh khủng lắm, tôi làm sao dám hồng hạnh vượt tường. Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu với mọi người về lão công của tôi.
Cho dù couple mình ship không thành, nhưng dù sao cũng biết chắc Tiểu Đinh đáng yêu là một tiểu thụ, các fan nhanh chóng thôi tiếc nuối, háo hức chờ đợi xem người yêu của Mạc Chính Phong có phải cũng là nam hay không.
- Còn tôi - Mạc Chính Phong hắng giọng - Tôi và bạn trai tôi cũng yêu nhau lâu lắm rồi, từ khi chúng tôi còn học cao trung đã bắt đầu.
- Oa!!!
- Cậu ấy là người con trai đẹp nhất tôi từng thấy. Cậu ấy ngốc lắm, rất ngốc, thích tôi nhưng lại không nói ra, khiến cho chúng tôi vì hiểu lầm mà giày vò làm khổ lẫn nhau suốt hơn mười năm trời. Tôi cũng rất ngốc, rất ngoan cố, cứ nhất quyết chờ cậu ấy nói yêu tôi trước, còn dây dưa không rõ với phụ nữ, làm nhiều trò chẳng ra gì, hại cậu ấy xảy ra bao nhiêu chuyện. Tôi thật sự rất có lỗi với cậu ấy. - Mắt Mạc Chính Phong hoe đỏ, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào khó kìm nén - Cậu ấy vốn mồ côi cha mẹ, lại vì tôi mà bị họ hàng xua đuổi; vì tôi mà bị đuổi học phải ra ngoài tự mình kiếm sống lúc mới tuổi; vì tôi mà bị người ta hãm hại, bị đánh đập, nhục mạ; vì tôi mà phải đi làm MB... Sống những tháng ngày không giống một con người... Tôi thực sự... Tôi... Tôi là một tên tồi tệ! Tôi đã hủy hoại cả tuổi thanh xuân của người mà tôi yêu.
Bên dưới đã có người không kìm được nước mắt khóc nấc lên, không ai biết anh lại có một câu chuyện tình bi thảm như thế.
- Người mà tôi muốn nói... - Mạc Chính Phong lau đi giọt nước mắt vừa chợt lăn - Chính là Lương Vỹ, trợ lý của tôi. Bảo bối, em ra đây đi.
Lương Vỹ đứng sau cánh gà, sớm đã nước mắt ngắn dài, nghe anh gọi còn chưa kịp phản ứng đã bị một người đứng sau đẩy ra sân khấu. Ánh đèn rực rỡ làm cậu chói mắt, không biết nên làm gì, chỉ máy móc bước về phía anh như một con rối.
Mạc Chính Phong tiếp tục nói:
- Chính là cậu ấy. Tôi biết mấy ngày vừa qua một đoạn clip không hay về cậu ấy bị phát tán trên mạng, còn có rất nhiều người vì thế mà sỉ nhục cậu ấy, ép buộc cậu ấy rời xa tôi. Mọi người có biết tôi đã suýt mất đi cậu ấy không? Những gì mọi người thấy, đều do tôi mà ra, chẳng lẽ cậu ấy không xứng đáng được đền bù hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì quá khứ không trong sạch, thì không đáng được hưởng hạnh phúc hay sao?
Khán giả lặng ngắt như tờ, không ai nói một lời nào. Dường như đang suy ngẫm về việc mình làm, phải chăng quá tàn nhẫn, quá hẹp hòi ích kỷ rồi. Thần tượng cũng là con người, có quyền sống tự do, có quyền có hạnh phúc riêng mình, tại sao phải can thiệp quá sâu như vậy? Nói không chừng là đang hủy hoại người mà mình yêu mến...
- Bảo bối - Mạc Chính Phong xoay người đối diện cậu, quỳ xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu, ôn nhu nói - Quá khứ anh có lỗi với em, anh đã không yêu em, không trân trọng em, để chúng ta lỡ làng mất bao nhiêu thời gian, anh xin lỗi. Em tha thứ cho anh được không?
Lương Vỹ mạnh mẽ gật đầu, dù nước mắt rơi nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
- Em là người cho anh biết thế nào là yêu, là người cho anh những tháng năm hạnh phúc nhất cuộc đời, luôn bên cạnh anh khi anh mệt mỏi, gục ngã, luôn bao dung tha thứ hết tất cả những lỗi lầm của anh. Cuộc đời anh vì gặp em mới trở nên tươi đẹp. Bảo bối, hôm nay, anh muốn nói với cả thế giới rằng anh yêu em. Kết hôn với anh, được không?
Lương Vỹ càng gật đầu mạnh hơn, kéo anh đứng lên, chủ động hôn lên môi anh một nụ hôn thật sâu. Sau đó cậu mới giật lấy micro từ tay anh, cao giọng nói:
- Em nguyện ý kết hôn với anh, nguyện ý cả đời bên anh. Cảm ơn anh đã yêu em. Xuất thân em thấp hèn, anh bỏ qua; quá khứ em dơ bẩn, anh bỏ qua; em hại anh suýt mất mạng anh cũng bỏ qua. Thế gian này không ai yêu em hơn anh nữa. Lão công, dù có ngàn người phỉ nhổ, dù có sóng to gió lớn em cũng sẽ bên cạnh anh. Không ai có thể bắt em xa anh được. Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm Mạc Chính Phong!
Hai người ôm chầm lấy nhau, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi trên sân khấu hình ảnh đẹp nhất trên thế gian này. Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay cùng tiếng reo hò chúc mừng hạnh phúc. Sức mạnh của tình yêu chân thật chính là đây. Nó đập tan mọi rào cản, xóa mờ mọi ranh giới, băng qua ngàn trùng phong ba bão tố, vẽ nên thiên đường đẹp đẽ sáng ngời.
Vì anh yêu em, và em cũng yêu anh, nên không ai và không thứ gì ngăn cản được chúng ta.
Chỉ cần ta bên nhau, dù đầu bạc răng long vẫn là thanh xuân rực rỡ.
Không cần cả thế giới chúc phúc, chỉ cần một lời nói yêu thôi.
Đường tương lai dài dằng dặc, khổ đau không biết trước, gian nan không thể lường. Nhưng có anh bên em, em sẽ không sợ hãi gì cả, vì em biết anh sẽ luôn bảo vệ em.
Vận mệnh này sâu vô kể, sóng gió không đoán trước, hợp tan chẳng thể ngờ. Nhưng có em bên anh, anh sẽ không bao giờ chùn bước, vì anh biết em cần có anh.
Hôm nay, tại đây, chúng ta sẽ hét to rằng chúng ta yêu nhau, nguyện một đời không rời xa nhau.
Nhạc lại vang lên, giai điệu rộn ràng vang khắp không gian, Mạc Chính Phong và Lương Vỹ nắm chặt tay nhau, cùng hát lên một bài hát dành tặng cho nhau:
"Thật may mắn trong độ tuổi đẹp nhất này
Gặp được người tôi không còn gì nuối tiếc hay hối hận
Dùng toàn bộ sức lực mà ôm chặt lấy người
Không để hạnh phúc vụt khỏi tầm tay
Thật may mắn, yêu người đã trở thành quyết định đúng đắn nhất cuộc đời tôi
Tôi tin người chính là duy nhất
Nguyện bên người đến hết đời."
___
Hoàn chính văn