Chính Là Em Chỉ Thích Anh

chương 18:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Xiao Mei

Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần cong môi nói: "Như vậy thì mỗi ngày tôi cũng không cần phải chạy đến bệnh viện nữa."

Cô nói xong còn nghiêm túc mà gật gù đầu, ghé vào trên mặt bàn nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Anh nói tôi nói có đúng hay không?"

Lục Hành Chỉ: "....." tuy rằng đã trải qua khoảng thời gian tiếp xúc và hiểu biết, anh biết mạch não của Tô Tinh Thần cùng người bình thường không giống nhau, nhưng thế này cũng quá khác biệt rồi.

Đối với cô da mặt dày có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy đối với điều cô chấp nhất có chút bất đắc dĩ.

Duỗi tay xoa xoa ấn đường, Lục Hành Chỉ lạnh nhạt đáp: "Không biết."

"Cái gì gọi là không biết?" Tô Tinh Thần chớp mắt nhìn anh: "Cái gì không biết vậy?"

Lục Hành Chỉ bất đắc dĩ nói: "Khi nào thì cô về nhà?"

"Chờ anh ăn cơm xong thì tôi sẽ về." Vừa nói cô vừa duỗi tay mở ra nút buộc túi đồ màu trắng ban nãy cô mang vào, đem đồ ăn bên trong mang ra ngoài.

"Lát nữa không có bệnh nhân nào đến đây chứ?"

"Không có."

Tô Tinh Thần à tiếng: "Vậy là tốt rồi, có thể an tĩnh mà ăn một bữa cơm."

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nâng mắt nhìn cô: "An tĩnh không được."

"Vì sao vậy?"

"Cô ở chỗ này."

Tô Tinh Thần: "....." tay cầm hộp cơm dừng lại, nghĩ nghĩ lại nói: "Tôi ở đây chẳng lẽ không tốt sao, tăng chút niềm vui cho anh mà."

Sau khi nói xong, Tô Tinh Thần nhìn về vị trí trống không phía đối diện, có chút kinh ngạc: "Hôm nay Chu đại ca không có tới sao?"

"Cậu ta nghỉ phép."

"À à, là thế à." Tô Tinh Thần nói thầm: "Làm sao mà anh ấy luôn nghỉ ngơi mà anh lại luôn đi làm vậy?"

Lục Hành Chỉ: "Tôi đang tích trữ ngày nghỉ."

"Vì sao vậy?"

Nhìn gương mặt đang thò tới, Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ nói: "Vì phòng ngừa về sau có chuyện phải làm."

Tô Tinh Thần à tiếng, lẩm bẩm một mình: "Tôi còn tưởng rằng là vì về sau đi ra ngoài du lịch với tôi chứ."

Lục Hành Chỉ: "....." lần này thật sự không tiếp lời được rồi đấy.

Tô Tinh Thần nói xong, chính mình cũng nở nụ cười, nhìn Lục Hành Chỉ cười nói: "Được rồi,anh ăn cơm trước đi, tôi đi ra ngoài tìm y tá khoa các anh chơi đây."

"Ừm."

Khi Tô Tinh Thần tìm thấy Lâm Tĩnh, đúng lúc cô ấy đang bận, chính cô cũng không thấy sốt ruột mấy nên đơn giản mà đứng dựa vào bên tường đợi một lúc.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền nhìn thấy một người mặc váy mùa đông màu đen ngắn hướng phòng trực ban của Lục Hành Chỉ đi đến, cô vừa mới chuẩn bị xoay người đi vào theo thì Lâm Tĩnh gọi tên cô.

Tô Tinh Thần phục hồi tinh thần lại, nhìn cô ấy hỏi: "Đó là ai đấy?"

Không có khả năng là người bệnh, ngày mùa đông thế này chẳng lẽ không sợ lạnh sao?

Tuy nói là bệnh viện có điều hòa, nhưng........Tô Tinh Thần bọc người trong tấm áo khoác kín mít, vẫn còn cảm thấy lạnh.

Lâm Tĩnh nhìn theo hướng tay cô chỉ, ý tiếng: "Sao lại tới nữa thế." Cô ấy lôi kéo cánh tay Tô Tinh Thần nói thầm: "Đó chính là người mà sáng nay em nói với chị đến tìm bác sĩ Lục đấy, bác sĩ Bạch."

"Bác sĩ?"

Lâm Tĩnh gật đầu nói: "Trước đó không lâu được điều tới đây một bác sĩ khoa nhi, đối với bác sĩ Lục có chút ý tứ, luôn đến đây tìm anh ấy."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần nhướng mày, có chút nghi hoặc nói: "Vì sao trước giờ chị không có gặp qua?"

Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ nói: "Cô ta lúc trước đi học tập bên nước khác, hôm qua mới trở về, nay mới chính thức đi làm." Lâm Tĩnh kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Vừa mới trở về đã tặng quà cho bác sĩ Lục, cả sáng hôm nay, không đúng hiện tại chắc cũng không bận mới lại chạy đến đây."

Tô Tinh Thần nhìn cánh cửa phòng trực ban kia, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Bác sĩ Lục của các em thích loại hình như vậy sao?"

Lâm Tĩnh tự hỏi một chút, lắc đầu: "Không thích đâu, cô ta đã đến đây nhiều lần rồi, lúc trước thời gian vào chưa vượt qua phút."

Cô ấy cười cười, dựa vào Tô Tinh Thần nói: "Chị mới là lâu nhất."

Tô Tinh Thần: "....." nghĩ đến vừa mới nhìn thấy người kia vẫn cứ có cảm giác có chút không thoải mái.

Cô suy nghĩ giây lát, ôn nhu hỏi: "Chuyện về vị bác sĩ Bạch kia, em nói nhiều thêm chút cho chị nghe đi?". Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đạo lý này Tô Tinh Thần rất am hiểu.

Sau khi hai người ở trong góc hàn huyên xong, Tô Tinh Thần mới nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Ok, chị biết rồi, cảm ơn em nhé."

Lâm Tĩnh cười cười, "Em xem trọng chị nha." Cô ấy dừng chút rồi nói: "Huống chi, em cảm thấy bác sĩ Lục đối với chị rất đặc biệt." Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Lâm Tĩnh sẽ giám sát Lục Hành Chỉ thay cô.

Loại chuyện này, bình thường đều là người đứng nhìn hiểu rõ hơn.

Có lẽ Tô Tinh Thần là một người đâm đầu vào theo đuổi ở trong, cũng không thấy được Lục Hành Chỉ đối với cô có cái gì không khác biệt, nhưng đồng nghiệp tại bệnh viện ở chung sớm chiều lại hiểu biết tính tình của Lục Hành Chỉ.

Bình thường bác sĩ Lục không thích ai thì ở trong văn phòng của anh không vượt quá phút, chứ đừng nói Tô Tinh Thần mỗi ngày còn đến đây lại còn đưa cơm linh tinh.

Có đôi khi ở bên trong cả một buổi trưa, Lục Hành Chỉ cũng không đuổi người.

Lâm Tĩnh hướng Tô Tinh Thần chớp mắt đầy ái muội rồi tiếp tục đi làm việc.

Chỉ còn lại Tô Tinh Thần một người đối diện với cánh cửa còn đóng chặt kia ngẩn ngơ.

Cô đứng tại chỗ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng thì không có bất luận chần chờ đi đến. Vừa mới chuẩn bị duỗi tay gõ cửa, liền nghe thấy được bên trong truyền đến tiếng cười chói tai.

Tô Tinh Thần chậc tiếng, bàn tay nâng lên ở giữa không trung trực tiếp gõ xuống.

Cũng không đợi Lục Hành Chỉ có đáp lại hay không, cô không chút lễ phép đẩy cửa đi vào: "Bác sĩ Lục."

Bạch Dung Dung quay đầu lại nhìn qua, ý cười trên mặt vừa lúc cương lại.

Hai người phụ nữ không tiếng động giằng co, trong không khí cháy lên tia lửa.

Lục Hành Chỉ như là không thấy được có gì khác lạ, nói với Bạch Dung Dung: "Nếu bác sĩ Bạch không còn có chuyện gì nữa có thể đi về trước, vấn đề trước mà cô nói tôi đều hiểu rồi."

Bạch Dung Dung sững người, nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Bác sĩ Lục."

"Còn có việc?" Lục Hành Chỉ trực tiếp nhìn qua, vẻ mặt lạnh nhạt.

Bạch Dung Dung nghẹn nghẹn, muốn hỏi Tô Tinh Thần là ai. Nhưng đụng đến ánh mắt của Lục Hành Chỉ, câu nói bên miệng kia nháy mắt liền thu lại.

"Được, vậy ngày mai em lại qua đây tìm bác sĩ Lục." Sau khi nói xong, Bạch Dung Dung đánh giá Tô Tinh Thần từ trên xuống dưới, kiêu ngạo rời đi.

Tô Tinh Thần cúi đầu nhìn mình, trợn mắt nhìn lại.

"Anh ăn xong chưa?"

"Vẫn chưa."

Tô Tinh Thần nhìn qua đồ ăn còn chưa có động đến, cười tiếng, "Vậy thì đừng ăn." Cô duỗi tay muốn đi lấy lại đồ ăn vừa mới mua, tay mới vừa vươn ra đã bị Lục Hành Chỉ đè lại.

Anh nói: "Tôi rất thích hai món này." Dừng một chút, Lục Hành Chỉ bổ sung một câu: "Nếu không có người ngoài quấy rầy thì bây giờ đã ăn xong rồi."

Nháy mắt, đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, biểu tình trên mặt cũng chuyển sang nhiều mây nhìn Lục Hành Chỉ, duỗi tay chỉ chỉ nói: "Vừa mới người kia là người ngoài?"

"Ừ." Lục Hành Chỉ đáp: "Không quen thuộc."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần cong môi, ghé vào trên mặt bàn nhìn Lục Hành Chỉ, mi mắt cong cong hỏi: "Cô ta là người ngoài, vậy còn tôi?"

Lục Hành Chỉ đối diện với khuôn mặt với ý cười tràn đầy, hơi ngẩn ra, tránh đi đề tài này nói: "Không phải là mỹ thực bác chủ sao?"

Tô Tinh Thần: "....." liếc nhìn Lục Hành Chỉ, cô duỗi tay lấy ghế dựa ở một bên ngồi xuống: "Nhàm chán."

Lục Hành Chỉ ừ tiếng, duỗi tay lấy đôi đũa ở bên chuẩn bị ăn cơm.

Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm người đang ăn cơm thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không phải thật đẹp, từ văn phòng Lục Hành Chỉ nhìn ra ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy được cảnh sắc đằng sau, đằng sau chỗ kia cũng chỉ có vài cái cây lẻ loi đứng sừng sững.

Bị gió thổi cũng không lay động.

Nhìn một hồi lâu, Tô Tinh Thần mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Bác sĩ Lục, hỏi anh một câu hỏi?"

"Cô nói."

"Anh đối với người phụ nữ kia có cái nhìn gì khác không?"

Lục Hành Chỉ liếc nhìn cô: "Hỏi cái này làm gì?"

"Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

"Vậy sao cô không đi tùy tiện hỏi vị fans nhỏ kia của cô đi?"Lục Hành Chỉ dừng một lát, nhìn cô nói: "Cô fans nhỏ đã nói với cô bát quái gì rồi?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, cạn lời nói: "Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút cũng không được sao?"

Lục Hành Chỉ gật đầu: "Được"

"Vậy phương diện cái nhìn đi?"

Tô Tinh Thần suy nghĩ, cho một vấn đề bảo thủ: "Anh nói cô ta mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?"

"Không chú ý."

Tô Tinh Thần: "....." nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút cứng đờ của Lục Hành Chỉ trước mặt mình, cô bất đắc dĩ thở dài nói: "Bỏ đi, tôi không nên hỏi linh tinh."

Lục Hành Chỉ ngừng lại, khụ tiếng nói: "Cái nhìn thì thật ra không có, nhưng mà là người bình thường vẫn nên cần mặc bình thường chút."

Tô Tinh Thần: "???" cô nghĩ nghĩ ý tứ biểu đạt trong lời này của anh, chớp mắt truy hỏi: "Ý của anh là, tôi mặc như vậy mới xem như là bình thường phải không? Tôi mới là người bình thường đúng không? Cô ta ăn mặc như thế thì là loại người không bình thường đúng không?"

Thần sắc Lục Hành Chỉ nhàn nhạt, trật tự nói: "Chẳng lẽ không phải?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, đối với việc Lục Hành Chỉ "mắng" người khác đều có thể mắng đúng tình hợp lý như vậy tỏ vẻ bái phục.

Nhưng mà cái đáp án này, cô rất thích.

Cong cong môi, Tô Tinh Thần vừa lòng gật đầu nói: "Anh nói rất đúng, anh nói toàn bộ đều đúng."

Lục Hành Chỉ: "....."

Ngày đó qua đi, vài ngày liên tiếp Tô Tinh Thần đều đến đưa cơm cho Lục Hành Chỉ.

Ngẫu nhiên còn có thể gặp được vị bác sĩ Bạch kia, nhưng mà đều là đứng ở xa xa nhìn, cũng không có chính diện đối mặt.

Thời gian thoáng qua, bất tri bất giác đã qua hơn nửa tháng, Tô Tinh Thần nhìn thời gian trên lịch bắt đầu thở dài.

Sắp qua hơn một tháng rồi, còn không có theo đuổi được Lục Hành Chỉ, cũng có chút thất bại.

Vừa lúc Trần Phái Nhĩ đang sơn móng tay, nghe vậy nhìn cô: "Cậu làm gì vậy, mới sáng thôi đã thở dài mười lần rồi đấy."

Tô Tinh Thần ừ tiếng, ghé vào trên mặt bàn nhìn Trần Phái Nhĩ nói: "Mình thương tâm khổ sở quá."

"Nói thế nào?"

"Lục Hành Chỉ sao mà khó theo đuổi như vậy chứ."

Trần Phái Nhĩ cười lên: "Người ta là người đàn ông độc thân hoàng kim mà, nếu mà dễ theo đuổi như vậy thì đã sớm có chồng chất bạn gái rồi, đâu đến lượt cậu ra tay." Nói, Trần Phái Nhĩ đem sơn móng tay để ở một bên, đoan chính nói với Tô Tinh Thần: "Đúng rồi, mình nghe Dao Dao nói, vị bác sĩ Lục này trước kia không có yêu đương qua đâu, cậu cứ như vậy lao đầu mà theo đuổi, không sợ anh ta có vấn đề gì sao?"

Vẻ mặt Tô Tinh Thần ngốc ngốc, không rõ ý cười trên mặt Trần Phái Nhĩ có ý gì.

"Vấn đề gì?"

"Phương diện kia ý."

"Phương diện nào?"

Trần Phái Nhĩ cạn lời, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, không bất ngờ khi thấy mặt Tô Tinh Thần nháy mắt đỏ bừng.

Cô ấy tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy có đúng hay không?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, đỏ mặt nói: "Làm sao mà mình biết được, mình lại chưa thử qua."

Dừng chút cô nói: "Mình cảm thấy không có vấn đề gì cả, người ta đều là bác sĩ cả mà, sở dĩ không yêu đương nhất định là bởi vì không gặp gỡ được mình."

Trần Phái Nhĩ: "....Cậu có thể bớt tự luyến được không."

Tô Tinh Thần giống như quả bóng cao su xẹp hết hơi, ỉu xìu nói: "Ừm, đáng tiếc tự luyến thì Lục Hành Chỉ cũng không đáp ứng mình."

"Cậu, lúc này mới bao lâu."

"Hơn một tháng."

Trần Phái Nhĩ cạn lời, cổ vũ cô: "Mới một tháng mà, cậu nói cho mình nghe một chút ngày thường cậu cùng Lục Hành Chỉ ở chung như thế nào?"

Nghe vậy, Tô Tinh Thần khó được cho cô ấy một ánh mắt: "Ở chung? Lục Hành Chỉ bận đến mức thời gian ăn cơm còn không có, làm sao mà ở chung được?"

"Cậu tặng hoa chưa?"

"Tặng qua một lần, bị Lục Hành Chỉ ghét bỏ mà nhìn."

"Lễ vật thì sao?"

"Tặng qua."

Trần Phái Nhĩ vắt hết óc nghĩ: "Vậy nếu không...cậu đem người tặng qua đi?"

Tô Tinh Thần: "....." ai oán mà nhìn Trần Phái Nhĩ, cô ủy khuất nói: "Mình cảm thấy có thể Lục Hành Chỉ sẽ đem mình ném ra ngoài luôn."

Tặng người? Liền chiếm tiện nghi cô còn không dám nữa được không.

Từ ngày vượt đêm giao thừa hôn Lục Hành Chỉ về sau, mỗi lần Lục Hành Chỉ tiếp xúc với cơ thể cô, vẫn luôn cẩn thận duy trì khoảng cách an toàn nhất định.

Liền tính cô muốn chiếm tiện nghi, cũng không có cơ hội.

Trần Phái Nhĩ nhìn cô, cũng có chút vô lực.

"Được rồi, đừng ở đây ủ rũ cụp đuôi nữa, chị mang cô em ra ngoài dạo phố thế nào?"

"Không muốn đi."

"Đi thôi đi thôi, tâm trạng không tốt mua sắm sẽ tốt."

Tô Tinh Thần vô ngữ, nhưng cuối cùng vẫn bị Trần Phái Nhĩ kéo đi trung tâm thương mại.

Đón nhận từng luồng khí điều hòa trong trung tâm thương mại, cô thở ra một hơi, nhìn về phía người bên cạnh: "Cậu muốn mua cái gì?"

"Không biết, tùy tiện nhìn xem đi."

Trần Phái Nhĩ nhìn quanh, chỉ vào một cửa hàng son môi nói: "Đi nơi đó đi, mua cho cậu một thỏi trảm nam sắc, chúc cậu sớm ngày bắt được bác sĩ Lục."

Tô Tinh Thần: "....."

Liếc mắt nhìn nhãn hiệu son môi kia, là nhãn hiệu rất hot, nghe nói trảm nam sắc cũng chia làm rất nhiều kiểu. Trước đây Tô Tinh Thần cũng mua qua không ít, nhưng mà sau lại không mua nhãn hiệu này nữa.

Bởi vì ba cô....lần trước sinh nhật tặng cho cô một hộp hoàn chỉnh thỏi son môi, là một nhãn hiệu khác.

Dùng không hết, cho nên cũng vẫn chưa mua mới.

Trần Phái Nhĩ vừa kéo cô đi vừa nói: "Mình nói cậu này, cái nhãn hiệu trảm nam sắc này thật sự rất đẹp, dáng môi cậu cũng đẹp, mình cũng không tin cậu đẹp như vậy còn không thể làm bác sĩ Lục động tâm..."

Bị Trần Phái Nhĩ lảm nhảm bên tai, Tô Tinh Thần cũng cảm thấy có phần nắm chắc.

Tiến vào trong cửa hàng liền bị người phục vụ lôi kéo giới thiệu vài loại, cô nhìn về phía Trần Phái Nhĩ: "Cậu trả tiền nhé."

"Được, mua đi." Trần Phái Nhĩ hào phóng nói: "Vì giúp cậu theo đuổi người, chị đây tiêu pha một lần."

Tô Tinh Thần cong cong môi, cười lên: "Cảm tạ nha."

Nhưng mà đến cuối cùng, hai người cũng không mua nhiều, mỗi người chỉ mua hai thỏi màu đang hot nhất rồi đi.

Sau khi về đến nhà, Tô Tinh Thần hứng thú bừng bừng đi thử thỏi son mới mua.

Sau khi tô xong, thế mà cảm thấy thật cũng không tệ lắm, cánh môi nhìn qua đặc biệt mọng nước, hồng hào, có xúc động muốn cắn một cái.

Cô cong môi nở nụ cười, đối với ý nghĩ ngớ ngẩn của mình có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mà, không thể phủ nhận rằng thật sự là rất đẹp.

Hôm nay vừa lúc Lục Hành Chỉ trực ca đêm, sau khi nhìn thời gian Tô Tinh Thần liền mở phát sóng trực tiếp.

Vừa mở màn hình, liền bị fans spam.

[Tinh Thần hôm nay thật đẹp, son môi là mới mua sao, nhìn đẹp quá đi.]

[Hôm nay Tinh Thần chuẩn bị làm đồ ăn gì vậy? Còn muốn làm nhiều hơn chút để chuẩn bị đi tặng người không?]

[Tinh Thần hôm nay thật đẹp.]

[Muốn ăn đồ ăn Tinh Thần làm quá đi, khi nào mới có thể làm ở hiện trường vậy, sự kiện phát sóng trực tiếp ở hiện trường lần trước sau cùng sao lại hủy bỏ vậy??]

Tô Tinh Thần nhìn câu hỏi này, nghĩ nghĩ nói: "Việc này lúc sau sẽ tiếp tục được tổ chức, lúc ấy hủy bỏ là không có cách nào khác, thật xin lỗi."

Lần trước đã nói tốt cùng Lục Hành Chỉ cùng đi thành phố B tham gia cái hoạt động kia. Ngày hôm sau sau khi về nhà, Tô Tinh Thần liền nhận được tin nói hủy bỏ.

Cho nên lúc ấy cũng không chần chừ liền nói chuyện này với Lục Hành Chỉ, nhưng sau lại....Tô Tinh Thần phát hiện, Lục Hành Chỉ cũng không có đi thành phố B tham gia cái hội thảo gì.

Lúc sau cô hỏi qua mới biết, thì ra Lục Hành Chỉ không đi là bởi vì là bệnh viện bận đi không được, mệt cô khi biết được còn tưởng là Lục Hành Chỉ là bởi vì cô chứ.

Quả nhiên lại tự mình đa tình rồi.

Sau khi Tô Tinh Thần trả lời xong câu hỏi, liền bắt đầu chế tác mỹ thực.

Cô sẽ nói từng bước làm mỹ thực, nhưng kỹ càng tỉ mỉ hơn thì thường sẽ phát trên Weibo.

Sau khi hoàn thành giảng giải, mi mắt Tô Tinh Thần cong cong nhìn về phía mọi người nói: "Được rồi, hôm nay đến đây là hết, mọi người nên đi ăn cơm đi, tạm biệt."

Chu Thâm vừa đi vào văn phòng liền nghe thấy một âm thanh có chút quen thuộc, nhưng khi đẩy cửa ra thì thấy bên trong ngoại trừ Lục Hành Chỉ cũng không có người nào khác.

Nghĩ nghĩ, anh hỏi: "Tinh Thần không có tới sao?"

Lục Hành Chỉ mặt không đổi sắc đem điện thoại cầm lên, thấp giọng ừ: "Không có."

Chu Thâm nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Sao vừa rồi lại nghe thấy tiếng của em ấy nhỉ."

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn anh ta: "Cậu nghe nhầm."

Chu Thâm gãi gãi đầu, quan sát Lục Hành Chỉ một chút biểu tình cũng không có đổi, cảm thấy có khi là mình xuất hiện ảo giác.

"Tối nay Tinh Thần không có đến sao?"

Lục Hành Chỉ hơi dừng, nghĩ đến vừa mới nghe được thanh âm trong điện thoại, thấp giọng nói: "Không biết."

Chu Thâm nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ nhìn anh: "Cậu đối với Tinh Thần không có ý gì sao?"

"Loại ý nào?"

"Cậu nói xem?" Chu Thâm ghét bỏ nhìn anh: "Hiện tại đừng làm cao quá, đến lúc đó chỉ có khổ cho cậu ăn thôi."

Làm người từng trải, Chu Thâm đưa ra ý kiến tốt đẹp nhất.

Lục Hành Chỉ nhàn nhạt đáp lại, cũng không có tiếp.

.....

Đến khi Tô Tinh Thần chạy đến bệnh viện vừa lúc giờ.

Hỏi qua y tá ở cửa, cô liền thẳng tắp đi đến phòng trực ban.

Vừa lúc Lục Hành Chỉ một người ở trong phòng, giọng Tô Tinh Thần trong trẻo, phá lệ hưng phấn gọi: "Lục Hành Chỉ."

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn qua: "Hử."

"Tối nay không có phẫu thuật sao?"

"Chắc là không có."

Tô Tinh Thần à tiếng, cũng không hỏi nhiều.

"Chu đại ca đâu?"

"Đi ra ngoài."

Tô Tinh Thần gật đầu nói: "Tối nay tôi vừa mới làm một món ăn mới nghiên cứu ra, anh có muốn nếm thử không?" nói xong, Tô Tinh Thần vẻ mặt chờ đợi nhìn anh, chờ đợi anh trả lời.

Lục Hành Chỉ hơi dừng, gật gật đầu: "Được."

Đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, chống tay ở bên cạnh nhìn chằm chằm anh.

Một lát sau, Tô Tinh Thần nhỏ giọng hỏi: "Anh có phát hiện hôm nay tôi có gì khác không?"

Tay cầm đũa của Lục Hành Chỉ hơi dừng, nhìn cô một cái: "Không có."

Tô Tinh Thần chậc tiếng, duỗi tay chỉ chỉ miệng mình nói: "Tôi tô son mới đấy, đẹp không?"

Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi hơi hé ra một chút trên khuôn mặt trước mắt, ánh mắt hơi trầm xuống.

Tô Tinh Thần không nhận thấy có điều gì khác thường, còn đang không ngừng nói: "Phái Nhĩ nói cái này là trảm nam sắc đó."

Lục Hành Chỉ thu hồi tầm mắt, thấp giọng đáp: "Sau đó thì sao?"

Nghe vậy, đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời, cô muốn chính là Lục Hành Chỉ trả lời như vậy.

Cong cong khóe môi, Tô Tinh Thần ý vị thâm trường nói: "Sau đó à, tôi liền mua thỏi, muốn nhìn một chút xem khi nào thì đem người tôi thích bắt được, dù sao đều gọi là trảm nam sắc mà, đúng không."

Lục Hành Chỉ: "....."

Hai người an tĩnh một lát, Tô Tinh Thần đột nhiên đem cằm để trên bàn, nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Lục Hành Chỉ."

"Hử?"

"Tôi đã tô trảm nam sắc rồi, anh cũng không có xúc động muốn hôn tôi sao?"

Mình trở lại rồi đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này trong thời gian qua. Mọi người cũng biết là gần đến cuối kỳ rồi nên có lẽ mình cũng không có nhiều thời gian để edit truyện được nữa, mình sẽ tranh thủ nếu có thời gian sẽ edit nhưng mà chắc cũng không nhiều lắm. Sau khi thi xong mình sẽ tập trung vào edit nhiều hơn. Mong mọi người thông cảm cho mình. Và một điều nữa mình sẽ không drop truyện đâu nên mọi người cứ yên tâm nhé.

Yêu mọi người.爱你们

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio