Lời này khiến Cận Hằng sững sờ, Yến Thù Thanh cong cong khóe miệng, lộ ra thần sắc đắc ý, "Lúc trước anh ở núi Thương Lan bị Hàn Minh bắt đi, bọn họ không phải cũng dùng một chiêu này lừa gạt em, hiện tại em liền lấy gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ cũng nếm thử tư vị này."
"Em nói viên đạn tụ năng kia căn bản là không nổ chết người?"
Cận Hằng lộ ra thần sắc kinh ngạc, Yến Thù Thanh gật gật đầu, "Lúc trước Hàn Minh phái "Bom thịt người" theo chúng ta đồng quy vu tận, trên thực tế tên đó không muốn chân chính nổ chết chúng ta, bọn họ có thể giả tạo giở trỏ, tại sao chúng ta không thể? Cho nên em đã sớm động tay động chân ở bên trong đạn tụ năng, món đồ này nhìn qua uy lực cực lớn, trên thực tế căn bản không đến mức chết người, mục đích của em chính là lừa gạt binh lính Á Hi bọn họ."
"Em tiếc mệnh vô cùng, làm sao có khả năng cùng một đám cẩu Á Hi đồng quy vu tận, lại nói cho dù em chết cũng không thể không cùng Vương Trọng Sơn lão cáo già kia chết cùng một chỗ, bằng không không diệt trừ được hậu hoạ cho Thương Kiếm, anh nói có đúng hay không?"
Nhìn bộ dạng Yến Thù Thanh mặt mày phấp phới, gân xanh trên trán Cận Hằng nhảy lên, "Em lừa gạt bọn cẩu Á Hi, cũng doạ anh không còn nửa cái mạng!"
"Chuyện lớn như vậy tại sao em không sớm cùng anh thương lượng, con mẹ nó em thậm chí ngay cả anh cũng giấu? Có phải là ở trong nhà này anh không trấn giữ được em, em muốn lên trời cao đúng không?"
Em không muốn lên trời cao, em chỉ muốn thượng anh, có được không?
Yến Thù Thanh ở trong lòng lén lút lườm một cái, lần này anh tự biết đuối lý cũng không dám tiếp tục trêu chọc con thú hoang đang tức giận này, chỉ có thể nhỏ giọng lầu bầu nói, "... Em đây không cũng chỉ vì muốn cổ vũ sĩ khí, nếu như không dùng một chiêu kim thiền thoát xác này, giết chết Vương Trọng Sơn hủy diệt độc săn, Thương Kiếm sẽ thua trận, các tướng sĩ tuy rằng ngoài miệng nói quyết không lùi về sau, nhưng trong lòng đối diện độc săn làm sao có khả năng không sợ hãi, em chỉ có thể làm như thế, căn bản không có lựa chọn khác."
Cận Hằng trong lòng có hỏa, thế nhưng đứng ở góc độ quân nhân, hắn lại không thể không thừa nhận kế sách của Yến Thù Thanh một mũi tên trúng ba con chim thực sự quá là khéo, thế nhưng có nhiều chỗ hắn vẫn là không làm rõ được.
"Nếu em giấu đạn tụ năng ở trên người, em không chết, tại sao Vương Trọng Sơn lại chết?"
Yến Thù Thanh khóe miệng cong cong, "Bởi vì giết chết Vương Trọng Sơn căn bản không phải đạn tụ năng của em, mà là độc săn của ông ta."
"Độc săn uy lực vặn vẹo ở chỗ phá huỷ tổ hợp gien của con người, mà em là người sống sót duy nhất, em không hoàn toàn là cầm kiếm giả cũng không phải phục tùng giả, trong thân thể của em tồn tại hai loại gien, cho nên độc săn đối với em không có tác dụng, thế nhưng Vương Trọng Sơn là người bình thường."
"Lúc đó em đoạt thiết bị truyền tin của ông ta, trực tiếp nổ súng, Vương Trọng Sơn bị em cuốn lấy, căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể trơ mắt bị độc săn bắn vào, biến thành vũng máu, lúc trước ông ta làm thế nào giết người Thương Kiếm, em liền dùng phương pháp giống như vậy để cho ông ta nếm thử tư vị."
Lời này anh nói hời hợt, phảng phất đơn giản giống như đang thảo luận bữa tối ăn gì, nhưng Cận Hằng nghe vào trong tai, lại làm cho nỗi lòng của hắn thật lâu không có cách nào dẹp loạn.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị, thế nhưng mấy người nguyện ý không thèm đến xỉa tính mạng mạo hiểm lớn như vậy? Hiện tại nhiệm vụ là thành công, thế nhưng vạn nhất không thành công thì sao, Yến Thù Thanh có phải là cũng sớm đã...
Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, một gương mặt vừa đen vừa xấu, nhíu mày vẫn cứ không nói một lời.
Yến Thù Thanh không nhịn được đến gần đâm mặt của hắn, làm một bộ mặt quỷ muốn dỗ hắn vui vẻ, "Ai nha nên nói không nên nói em đều nói hết rồi, lại nói bây giờ em không phải là không có chuyện gì, anh đừng nóng giận, anh không hôn em, vậy em hôn anh có được hay không?"
Nói xong anh đến gần muốn ăn đậu phụ Cận Hằng, bị Cận Hằng lập tức ngăn trở, tức giận nói, "Em đừng cợt nhả, em nhìn lại bản thân em xem, em còn mạnh miệng nói không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì vết thương trên mặt, trên đùi em là từ đâu tới?"
"Cái này..." Nhắc tới chuyện này, Yến Thù Thanh không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn trời, vội ho một tiếng, "Đâu phải chuyện gì cũng hoàn hảo, em kỳ thực đã sớm chuẩn bị vẹn toàn, phòng ngừa đến mức mặc cả áo chống đạn bên trong, thế nhưng lúc nổ, mặt cùng chân còn lộ ở bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương mà..."
Anh càng nói mặt Cận Hằng càng đen, cuối cùng nói không được nữa, trả đũa nói, "Mặt cùng chân đều là vật ngoại thân, ngay cả bản thân em cũng không để ý, anh làm gì vẫn luôn khó chịu với em, có phải là anh cảm thấy được hiện tại mặt em đã bị huỷ, diện mao không đẹp trai, còn khập khễnh biến thành tàn phế, anh liền ghét bỏ em."
Cận Hằng bị một câu nói của Yến Thù Thanh làm cho tức giận đến nghiến răng, "Yến Thù Thanh!"
"Xem đi, còn nói yêu thích em, thầm mến em thật nhiều năm, trên thực tế chính là coi trọng khuôn mặt này của em, hiện tại mặt em không còn, anh liền hung ác với em như thế, dù thế nào, em phải tìm bố dượng cho Quyển Quyể?"
"Ai thầm mến em nhiều năm, em quả thực... Quả thực không biết xấu hổ!" Cận Hằng bị chọc uy hiếp, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, một gương mặt nhuộm thành màu đỏ.
Thấy hắn rốt cục không để ý tới chuyện lúc trước, Yến Thù Thanh ở trong lòng âm thầm cười trộm, ngoài miệng vẫn tiếp tục cố ý đùa hắn, "Đúng a, anh đương nhiên không có thầm mến em, anh thầm mến chính là Yến Thù Thanh có gương mặt đẹp kia, bây giờ em bị tàn phế rồi, trên mặt còn có vết sẹo to bằng cái bát, Cận Đại thiếu gia cảm thấy em làm cho anh mất mặt, đương nhiên không chịu thừa nhận."
"Yến Thù Thanh em tìm đánh đúng không? Anh con mẹ nó thực sự là... Hận không thể đập cho em một cái!"
Cận Hằng cảm thấy được bản thân sớm muộn có một ngày sẽ bị thê tử làm cho tức chết, vén tay áo lên thật muốn đánh người, thế nhưng vừa nghĩ tới bản thân là một người chồng tốt, tại sao có thể gia bạo, chỉ có mang theo gương mặt đen sì giống như Diêm Vương, tự mình tức giận với mình.
Yến Thù Thanh thích nhất xem bộ dạng bùng nổ của tên cá chết này, rõ ràng lúc thường làm người lạnh lùng như vậy, giống hệt một con khuyển cỡ lớn thẹn thùng, làm cho anh mỗi lần nhìn thấy lỗ tai đỏ lên của cái tên này, trái tim không nhịn được nóng lên.
Anh tại sao có thể yêu thích cái tên này đây... Thực sự là quá tệ.
Nhìn gương mặt đen thui vì tức giận của Cận Hằng, rõ ràng giận dữ lại không nỡ lòng bỏ đi, Yến Thù Thanh đến gần cắn lỗ tai đỏ bừng của hắn, "Đánh em em sẽ rất đau a, không bằng anh giết chết em đi."
Lỗ tai Cận Hằng đã đỏ ửng trong nháy mắt càng thêm đỏ lợi hại, từ trên mặt vẫn luôn lan tràn đến cái cổ, hắn nghiêng đầu đi, trong nháy mắt con ngươi đen nháy tràn ngập ra ánh mắt nguy hiểm, lớn tiếng nói, "... Đợi đến khi vết thương của em lành, anh sẽ làm chết em."
"Vậy còn giận dữ?" Yến Thù Thanh liếm liếm rái tai của hắn, nhỏ giọng hỏi.
"..." Cận Hằng toàn thân cứng như tấm thép, không nói tiếng nào.
"Vậy em có thể hôn anh không?"
"... En làm sao nhiều lời như vậy!" Cận Hằng tức giận lầu bầu một câu, cầm lấy cái cổ Yến Thù Thanh đem anh đặt ở trên ghế dài, không chút do dự chặn lại đôi môi của anh.
Rõ ràng không có tách biệt bao lâu, nhưng lại phảng phất cách một hồi sinh ly tử biệt, hai trái tim dính chặt vào nhau, tiếng tim đập thình thịch phảng phất toàn bộ hoa viên cũng có thể nghe thấy.
Trong miệng Yến Thù Thanh tràn ra một tiếng cười khẽ, ôm thật chặt cái cổ Cận Hằng, đầu lưỡi thô ráp cạy ra đôi môi hắn, thô bạo nhưng không mất ôn nhu liếm từng góc trong khoang miệng của hắn, thời khắc này bọn họ phảng phất giống như hai cái cây sống nương tựa vào nhau, mưa gió cùng sinh tử cũng không tách được bọn họ ra, bọn họ không khỏi vui sướng sống sót sau tai nạn, lúc này xa xa truyền đến tiếng bước chân, mặt Yến Thù Thanh đỏ lên, lúc này mới cảm giác có chút xấu hổ, Cận Hằng nâng lên mặt của anh, dỡ xuống băng gạc, ở trên vết thương của anh hạ xuống một nụ hôn mềm mại.
Cái hôn này không chứa dục vọng, nhưng vẫn đủ để kích thích trái tim.
"Em ra sao cũng đẹp."
Đây đã là lời tốt nhất Cận Hằng có thể nói ra, nói xong hắn liền đỏ mặt, Yến Thù Thanh thổi phù một tiếng bật cười, một khắc này anh cảm thấy được sống sót là một chuyện hạnh phúc như thế.
Đúng... anh rất muốn trong lúc này nhốt người trước mặt lại, không bao giờ để cho bọn họ tách xa nhau lần nữa!
Hết chương -phần .