Một hồi lễ cưới thế kỷ cực kỳ náo nhiệt, dẫn tới toàn bộ tinh tế vì đó náo động, đêm đó vô số người thông qua ống kính truyền thông chứng kiến một đôi "Phu phu quốc dân" ra đời, mà internet chuyện liên quan tới hai người nhiệt độ chỉ có tăng chứ không có giảm, tuỳ tiện mở ra một trang web, bài viết nào cũng có tên của hai bọn họ.
"Xem lại một lần video làm lễ cưới, tôi cũng cảm động lây bọn họ."
"Lầu trên +, thực sự là bị bọn họ làm cho mù mắt, chúc cho Cận Yến vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp, các anh có nhìn thấy tôi không."
"Lầu hai à, người ta là vợ chồng son, vào lúc này khẳng định còn đang động phòng hoa chúc, nào có thời gian lên mạng."
"Từ lễ cưới đến bây giờ đã qua một ngày một đêm,nếu như còn động phòng, sức chịu đựng của Yến thượng tá thật kinh người a "
"Tại sao không khen Cận thượng tá thận tốt, đại chiến bốn mươi tám giờ, một đêm N lần, lợi hại a!"
"Rảnh rỗi thảo luận cái này, còn không bằng đánh cược hai người thay đổi bao nhiêu tư thế."
"Ồ? Cái này cũng đem ra thảo luận sao (/ω╲) "
Đóng lại trang mạng, trên mặt Yến Thù Thanh một lúc xanh một lúc đỏ, tiện tay đem thiết bị truyền tới để tới trên bàn, không nhịn được nhu nhu thái dương, thở dài một hơi.
Động phòng hoa chúc? Anh xem hai người bọn họ ở cùng nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.
Nói tới việc này, anh liền không nhịn được phiền lòng, người khác kết hôn đều là hoan hoan hỉ hỉ đi vào động phòng, thật cao hứng hưởng tuần trăng mật, thế nhưng đến phiên anh và Cận Hằng hoàn toàn không phải chuyện như thế.
Ngày đó sau khi lễ cưới kết thúc, Hoàng đế, cùng các đại truyền thông liền đi xuống sân khấu, lúc này bữa tiệc cuồng hoan chân chính thuộc về quân đội mới chính thức bắt đầu, bởi vì lúc thường Cận thượng tá vẫn là bộ dạng lạnh như băng lôi lệ phong hành, một bộ mặt đen như Diêm vương, cho nên người khác cũng không dám tùy tiện, lần này thật vất vả bắt được cơ hội "chỉnh" hắn, tự nhiên ai cũng không chịu bỏ qua.
Một đám Đại lão gia nghĩ hết chiêu đối phó với hai người, cái gì mà miệng đối miệng ăn táo, cái gì mà ném hoa xem ai là người kết hôn tiếp theo... Tầng tầng lớp lớp trò chơi khiến Cận Hằng suýt nữa nổi khùng, thế nhưng đây là hôn lễ của mình, chỉ có thể mặc cho bằng một đám bạn xấu không có lương tâm hồ đồ, Yến Thù Thanh cũng bị va lây, không biết phải uống bao nhiêu rượu..
Sau khi đám người hồ đồ xong, đã gần đến hừng đông, hai người say ngã trái ngã phải, sau khi được người máy mang về nhà, nằm xuống giường lập tức đi tìm Chu Công đánh cờ, làm gì còn tâm tư động phòng hoa chúc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cận Hằng dậy sớm hơn Yến Thù Thanh, quần áo hai người không chỉnh tề nằm ở trên giường ôm nhau, rất nhanh ma sát ra tia lửa, nhưng ngay khi hai người đều không kiềm chế nổi chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề, nhiệm vụ khẩn cấp của quân bộ đột nhiên giáng lâm.
Tiếng chuông cảnh báo chói tai, làm cho hai người bó tay toàn tập, Cận Hằng trực tiếp đem thiết bị truyền tim ném tới dưới giường, nhào lên một bên hôn Yến Thù Thanh một bên lầu bầu, "Không quản nó "
Thế nhưng âm thanh của thiết bị truyền tin không ngừng vang vọng trong phòng, dù là hai người có lí trí lớn hơn nữa trong lúc nhất thời cũng ủ rũ, huống chi bản thân bọn họ lại là quân nhân, coi như trời sập xuống cũng không có thể bỏ quân vụ không quản.
Tin tức quân bộ truyền xuống, tinh cầu nhân bản xuất hiện một nhánh tổ chức khủng bố, cần gấp đế quốc phái binh trấn áp, mà Hoàng đế bệ hạ lại chọn trúng Cận Hằng đi chấp hành nhiệm vụ, vì vậy ngày tân hôn thứ hai của hai người, liền trực tiếp biến thành chia ly."
Nhắc tới chuyện này, Yến Thù Thanh không nhịn được thở dài một hơi, ba năm trước mới vừa kết hôn, nghi thức làm vội vàng, hai người mỗi người một ý, không có hưởng tuần trăng mật cũng liền thôi, nhưng bây giờ rõ ràng toàn bộ thủ đô đế quốc biết đến bọn họ mới vừa kết hôn, Hoàng đế không chỉ không cho bọn họ thời gian hưởng tuần trăng mật, còn trực tiếp phái Cận Hằng đi chấp hành nhiệm vụ, chuyện này rốt cục có ý gì?
Toàn bộ đế quốc thượng tá nhiều như vậy, làm sao nhiệm vụ này lại rơi vào đầu Cận Hằng, hơn nữa chỉ là tiêu diệt một nhánh lính đánh thuê lẩn trốn, cần gì phải để Cận Hằng tự thân xuất mã.
Yến Thù Thanh thực sự không hiểu nổi mạch não của vị Hoàng đế này cữu cữu, trong lúc đang thất thần, trong màn ảnh Trần Lâm đang cùng anh tán gẫu không nhịn được mở miệng, "Này, hoàn hồn hoàn hồn, nói chuyện với cậu tổng cộng mười phút, cậu thất thần hơn tám phút đồng hồ, có nghe thấy lời tôi mới vừa nói hay không?"
Tâm tư Yến Thù Thanh toàn bộ ở đây, đột nhiên phục hồi tinh thần lại còn có chút mờ mịt, "Anh mới vừa nói cái gì?"
"Tôi hỏi cậu dùng thuốc mỡ tôi đưa cậu chưa." Trần Lâm không có hảo ý cười hì hì, không đợi Yến Thù Thanh mở miệng lại hỏi, "Là cảm giác khó chịu trọn đời không quên?"
"Tôi nghĩ anh có chuyện quan trọng gì cần nói với tôi chứ.. mau tắt đi, đừng ảnh hưởng đến tôi đang lái phi hành khí."
Yến Thù Thanh lườm một cái, tiện tay muốn cắt đứt video, Trần Lâm bên kia vội vàng mở miệng, "Ai ai, đừng a! Tôi vừa nãy muốn hỏi cậu, vào lúc này không cùng Cận Hằng ở nhà lăn giường, lại lái phi hành khí đi đâu vậy?"
Nhắc tới cái này, Yến Thù Thanh xoa xoa thái dương, không khỏi đem chuyện của hai ngày này nói cho Trần Lâm, nhất thời chọc đến Trần Lâm bắt đầu cười ha hả, "Cho nên cũng bởi vì Cận Hằng đi tinh cầu nhân bản, cậu thực sự muốn tìm bất mãn đuổi theo anh ta?"
Yến Thù Thanh thấp giọng họ vài tiếng, nghiêm túc nói, "Chú ý lời nói của anh, tôi là dùng thân phận người thân đi thăm được chứ."
"Vậy còn không phải là muốn tìm bất mãn, nếu không cậu đi tinh cầu nhân bản làm gì." Trần Lâm cười đến ngửa tới ngửa lui, một gương mặt ở trong video cười đến đặc biệt thiếu đánh.
Yến Thù Thanh lườm anh ta một cái, nhún nhún vai nói, "Dù sao cũng được Hoàng đế đặc biệt cho phép, Cận Hằng vừa đi, ngài ấy liền gọi tôi đến trong cung, nói cái gì mà tân hôn không muốn hai chúng tôi chia lìa, mà quân vụ trước mặt không thể bỏ bê, còn hỏi tôi có nguyện ý đi thăm Cận Hằng hay không, cơ hội ngự thưởng tôi làm gì không muốn?"
Nói xong anh ung dung nhếch miệng, chà chà hai tiếng, "Thế nhưng anh làm độc thân lâu năm như vậy, đại khái không lý giải được tâm tình của những người đã kết hôn như chúng tôi đâu."
Một câu nói vững vàng chuẩn xác chọc vào nỗi đau của Trần Lâm, làm độc thân nhiều năm anh ta bị đả kích nặng nề.
"Hôn nhân là phần mộ của tình yêu, có hiểu hay không, cậu cho rằng mọi người cũng giống như hai người nguyện ý ở trong mộ ba năm? Đừng ganh tị với sự tự do của tôi, không bằng cậu còn phải cảm ơn thuốc mỡ tôi tặng cho cậu, thử qua tư vị đi đảm bảo nhớ mãi không quên."
"Tôi cám ơn anh Trần đại gia."
Yến Thù Thanh bị Trần Lâm chọc tức nở nụ cười, lúc này hệ thống đã nhắc nhở chuẩn bị hạ cánh, anh liếc nhìn Trần Lâm một cái, "Tôi đã đến tinh cầu nhân bản, không nói chuyện với anh nữa, thuốc mỡ kia anh giữ lại chậm rãi hưởng dụng ha."
Nói xong lời này, không chờ Trần Lâm tiếp tục điên cuồng giới thiệu tác dụng của thuốc mỡ, anh giơ tay liền đóng video, lúc này phi hành khí đã xuyên qua tầng mây, vững vàng đáp xuống tinh cầu nhân bản.
Tinh cầu nhân bản là lãnh thổ thuộc về phía nam của đế quốc Thương Kiếm, thế nhưng bởi vì diện tích thực sự quá nhỏ, cũng chưa tới một phần mười đế đô, lại bị hai phần ba nước biển bao trùm, cho nên cùng với nói là "Tinh cầu" không bằng nói là đảo nhỏ.
Chỗ này cực kỳ hẻo lánh, nếu như không có xác tọa độ chính xác, cơ hồ rất khó tìm được trên bản đồ, cho nên nơi này không có trú quân cũng không có căn cứ, hoàn toàn là địa phương "tự do"
Yến Thù Thanh trước đây chưa có tới nơi này, cũng không có nghe đồng sự quân bộ nhắc đến, cho nên trước khi nghe nói nơi này có tổ chức khủng bố, còn tưởng rằng nơi này là địa phương dữ tợn u ám cỡ nào, thế nhưng đến khi đặt chân xuống đây, anh liền bị cảnh sắc trước mặt làm cho sợ ngây người.
Ánh mắt nhìn về mặt biển xanh thẳm, bầu trời cùng nước biển nối liền cùng một chỗ, từ xa nhìn lại, trên trời từng đám mây trắng bay lượn, phảng phất đưa tay có thể chạm vào được.
Dưới chân là hạt cát màu trắng, vỏ sò đủ mọi màu sắc rải rác trong đó, gió biển từ từ phất qua, cạnh biển cây dừa cây theo gió rung động, phả vào mặt trong không khí xen lẫn vị mặn của nước biển, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, chiếu lên sóng nước lấp loáng ngoài khơi xa.
Nếu như không phải biết đến lính đánh thuê phi pháp xuất hiện ở nơi này, Yến Thù Thanh quả thực nghĩ bản thân đi nhầm chỗ.
Nơi này hoàn toàn chính là danh lam thắng cảnh, phần tử khủng bố thật sự nghĩ không ra chạy đến nơi như thế này sao?
Trong lòng Yến Thù Thanh không khỏi toát ra nghi vấn, thế nhưng anh rất nhanh ép xuống, không quản nơi này hoàn cảnh thật tốt, hiện tại cũng không phải lúc anh thưởng thức mỹ cảnh.
Nghĩ tới đây, anh đem ba lô để bên cạnh, cầm thiết bị truyền tin Hoàng đế phát bắt đầu tìm kiếm nơi ở tạm thời của Thương Kiếm.
Bởi vì là nhiệm vụ bí mật, vì không đánh rắn động cỏ, vị trí trụ sở xây ở nơi cực kỳ bí ẩn, mà tìm được trụ sở nhất định phải xuyên qua một mảnh rừng rậm nguyên thủy.
Trong rừng rậm, cây cối cao to kiên cường, cành lá xum xuê, vừa đi vào ánh sáng liền bị cây cối xanh tươi che đậy hơn nửa, mặt đường dưới chân lầy lội lại trơn trợt, bởi vì là khí hậu nhiệt đới, rất nhiều sinh vật chưa từng thấy qua mọc ở nơi đó, đủ mọi màu sắc lại cao to tráng kiện, khiến người ta vừa bước vào liền không tìm được phương hướng.
Dân cư sống ở đây không khác nào hoàn toàn tách biệt với thế gian, thế nhưng đi trong rừng rậm Yến Thù Thanh cũng không dám thả lỏng cảnh giác, người ở đây tuy ít nhưng rất có thể cũng là phần tử khủng bố, anh không dám xem thường, trong tay cầm chặt súng, thuận theo thiết bị truyền tin nhìn thẳng, từng bước một bước vào nơi sâu hút của rừng rậm.
Trước mắt đường càng ngày càng chật hẹp, cây cỏ cũng càng ngày càng sum xuê, nhìn thấy khoảng cách tới trụ sở không tới một ngàn mét, Yến Thù Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, vừa vặn cách đó không xa có dòng suối nhỏ, anh tiến lên muốn rửa mặt, chuẩn bị gửi cho Cận Hằng tin tức, để cho hắn vui mừng ngoài ý muốn.
Nhưng ngay khi anh cúi đầu, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, tập kích về phía anh.
Yến Thù Thanh theo bản năng vừa nghiêng đầu, tuy rằng tránh ra một đòn trí mạng, nhưng vẫn là lăn ở trên mặt đất, lúc này bóng đen kia lại một lần nhào tới, Yến Thù Thanh lập tức nhảy lên, cùng người này đánh nhau..
Nơi sâu xa rừng rậm ánh sáng căn bản không tiến vào được, trước mắt một mảnh tối tăm, người kia lại che mặt, cho nên anh căn bản là không nhìn thấy mặt của người kia, thế nhưng thân thủ của người này cực nhanh, động tác mạnh mẽ hung hãn, căn bản không thoát ra được, hoàn toàn một kẻ liều mạng hung ác.
Điều này làm cho Yến Thù Thanh trong lòng không khỏi chấn động, chẳng lẽ anh lại xui xẻo đến mức đụng vào phần tử khủng bố ngay lúc này.
Nghĩ đến loại khả năng này, anh không do dự nữa, rút súng ra trực tiếp nhắm ngay đầu của người kia, thế nhưng bóng đen như là đã sớm ngờ tới anh sẽ làm như vậy, trong nháy mắt anh nổ súng, đột nhiên nhảy lên đầu cành cây, biến mất không thấy hình bóng.
Người này hình dáng như quỷ mỵ, khiến Yến Thù Thanh nhất thời căng thẳng, đám người kia rốt cuộc là lai lịch gì, dùng thân thủ của anh dĩ nhiên khó có thể chống đỡ, đây vẫn chỉ là một người, nếu như đến một đám người...
Anh không dám nghĩ tiếp nữa, siết súng trong tay trực tiếp xuất phát về trụ sở, lúc này trong rừng rậm bóng cây loáng một cái, anh giơ tay lại muốn công kích, thế nhưng bóng đen lại xuất hiện ở sau lưng, giơ tay lập tức ghìm chặt cổ anh, mắt Yến Thù Thanh tối sầm lại, thân hình lệch đi rơi vào hôn mê...
Hết chương -phần .