[Anh Thù Thanh, anh ở đâu? Đã lâu rồi không nghe thấy tin tức của anh, tại sao gần đây anh không liên lạc với em, gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời, em rất nhớ anh a] Giọng điệu của Lý Khác Nhiên giống như trong quá khứ, còn chưa thấy người đã nghĩ đến bộ dạng cậu ta đang nở nụ cười, quả thực vẫn là học đệ đáng yêu thích nũng nịu trước mặt tiền bối.
Trước đây Yến Thù Thanh nhìn thấy cậu ta dùng giọng điệu thân mật như vậy nói chuyện với mình, trong lòng sẽ không tự chủ được vui mừng, thậm chí còn muốn dung túng cậu ấy, thế nhưng trải qua chuyện lần trước xảy ra ở Dạ Lam, lúc này nghe được lời nói thân thiết nũng nịu như vậy, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh thừa nhận trước khi Lý Khác Nhiên nói cho anh biết cậu ta có người thích, thì vẫn còn tình cảm với cậu ta, nhưng chuyện này cũng không hề bởi vì khúc mắc trong lòng anh mà không có chỗ tiêu tan, mà là anh không muốn bởi vì mình mà xảy ra hiểu lầm không cần thiết.
Thế nhưng Lý Khác Nhiên gửi tin nhắn này là có ý gì? Cậu ta rõ ràng đã nói cậu ta đã có người thích, hơn còn cố ý phát cho anh "phiếu người tốt", bây giờ làm sao lại có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nói những lời dễ khiến người ta nảy sinh hiểu lầm như vậy.
Yến Thù Thanh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cầm điện thoại di động rơi vào trầm mặc, lần thứ nhất phát hiện cũng có lúc anh đối mặt với Lý Khác Nhiên dĩ nhiên không còn lời nào để nói.
Trong lúc này, trên màn hình lại có một tin nhắn mới đến, [ Anh Thù Thanh, có phải lần trước em nói những câu kia khiến cho anh phiền lòng hay không, cho nên anh mới cố ý trốn tránh em... Đừng giận em cũng đừng không để ý tới em, được không? ] Ngữ khí khẩn cầu phối hợp với ba chữ "đừng giận em", khiến Yến Thù Thanh căn bản không có cách nào tiếp tục trầm mặc, hiện tại anh cực kỳ không muốn để cho Lý Khác Nhiên hiểu lầm anh còn tình cảm với cậu ta, nếu như anh vẫn luôn trầm mặc, trái lại càng thể hiện anh vẫn chưa bỏ xuống được tình cảm này, thế nhưng đã là quá khứ, bây giờ lui trở về vị trí bạn bè, anh cũng sẽ không quay đầu lại làm ra chuyện dây dưa khiến bản thân bị coi thường.
Nghĩ tới đây, anh liền trả lời, [ gần đây quân bộ bận rộn, cho nên mới không trả lời được tin nhắn của em, xin lỗi] anh phối hợp kèm theo một gương mặt tươi cười, dù sao cũng không muốn để cho mình rơi vào hoàn cảnh lúng túng, Lý Khác Nhiên trả lời cực nhanh, cơ hồ tin nhắn vừa gửi đi, tiếng chuông tin nhắn liền vang lên, [Thì ra là như vậy, anh Thù Thanh khổ cực rồi (^__^) cảm giác mọi người gần đây rất bận, anh cũng vậy, Cận Hằng đại ca cũng thế, hai người đến cùng đang bận chuyện gì vậy, tại sao hai người đều cùng mất tích, còn tưởng rằng hai người quên mất người em trai này rồi chứ] Yến Thù Thanh nhìn thấy tin nhắn này, không nhịn được cười một tiếng, gần đây hai người chúng tôi bận việc gì? Chính là vội vàng kết hôn, cậu có tin không!"
Nhìn chằm chằm ba chữ "Cận đại ca", trong lòng anh nổi lên cảm giác cổ quái, nếu như nói anh cố ý xa lánh Lý Khác Nhiên còn có nguyên nhân, vậy Cận Hằng là vì cái gì, không phải trong lòng hắn vẫn luôn thầm mến ngươi ta sao, tại sao đột nhiên lại đem Lý Khác Nhiên gạt sang một bên, chẳng lẽ là bởi vì muốn cùng anh kết hôn, muốn diễn kịch trước mặt người ngoài, cho nên mới có ý định tránh hiềm nghi?
Trong lúc anh không hiểu, tin nhắn của Lý Khác Nhiên lại tới, [ đúng rồi anh Thù Thanh, anh chừng nào thì rảnh rỗi, chúng ta gặp mặt đi, trước đây chúng ta mỗi ngày đều gặp mặt, anh xem lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay gặp mặt được không?]
Yến Thù Thanh mím môi.
Kỳ thực hiện tại không gặp mặt mới là phương thức tốt nhất cho cả hai người bọn họ, thế nhưng có một số việc sớm muộn cũng phải biết đến, ví dụ như hai người bọn học đã không thể trở về quan hệ lúc trước, ví dụ như chuyện anh cùng Cận Hằng kết hôn.
Trước tiên không quản chuyện hôn sự này đến cùng có mấy phần thật mấy phần giả, ít nhất giấy chứng nhận kết hôn đã lấy tới tay, dù cho xuất phát từ tình nghĩa quen biết nhiều năm, anh cũng cảm thấy cần phải thông báo cho Lý Khác Nhiên một tiếng.
Nghĩ tới đây, ngón tay anh nhấn màn hình vừa định trả lời, thiết bị truyền tin cầm trong tay đột nhiên bị cướp đi.
"Cậu cùng Lý Khác Nhiên trò chuyện thật hăng say a."
Thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu vang lên, Cận Hằng cầm chặt thiết bị truyền tin của Yến Thù Thanh, mang theo gương mặt âm u, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đối phương, một đôi mắt sâu thẳm híp lại, lộ ra ánh mắt sắc bén.
"Tôi muốn trả lời cậu ấy, đem thiết bị truyền tin đưa cho tôi, còn có mấy chữ liền đánh xong."
Yến Thù Thanh giơ tay muốn lấy, Cận Hằng lại ỷ vào chiều cao của chỉ hơn mấy cm của hắn, bắt lấy cánh tay của anh, thô bạo lật xem ghi chép tin nhắn của anh, kết quả xem xong đối thoại của hai người cả khuôn mặt đều trở nên âm trầm.
"Cậu ta hẹn cậu gặp mặt?"
"Tại sao anh lại xem tin nhắn của tôi, tôi đồng ý chưa, mau đưa nó cho tôi."
"Dù thế nào, cậu thật sự muốn đáp ứng."
Cận Hằng cằm chặt thiết bị truyền tin không buông tay, trên ngón tay bởi vì quá mức dùng sức xương cũng lồi ra, biểu tình gắt gao trừng Yến Thù Thanh, quả thực giống như hận không thể chặt anh làm trăm mảnh.
Yến Thù Thanh bị cái ánh mắt sắc như dao này của hắn đâm bị thương, nhất thời căng thẳng trong lòng, Cận Hằng vì Lý Khác Nhiên dĩ nhiên nhìn anh như vậy... Giống như anh chính là rác rưởi, chỉ cùng Lý Khác Nhiên nói một câu cũng có thể làm ô uế cậu ta, lúc trước là như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Hít sâu một hơi, anh nhất thời thậm chí không nhận rõ bản thân tức giận là bởi vì Cận Hằng tự ý xem tin nhắn của anh, hay là thái độ của hắn đối với Lý Khác Nhiên sốt sắng như vậy, mím chặt môi, trầm mặc chốc lát anh mới mở miệng, "Nếu như tôi nói là đúng thì sao?"
Nếu như ngày hôm nay tôi nhất định muốn nhìn thấy Lý Khác Nhiên, nói với cậu ta chuyện chúng ta kết hôn?
Nghe Yến Thù Thanh nói như thế, đồng tử Cận Hằng đột nhiên co rụt lại, đôi mắt đen kịt cuốn lên cơn sóng thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh trong chốc lát, không chờ đối phương phản ứng lại trực tiếp động thủ xóa đi ghi chép tán gẫu của Yến Thù Thanh và Lý Khác Nhiên, sau đó đem thiết bị truyền tin cho đối phương, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói, "Tôi cho cậu biết Yến Thù Thanh, không cho cậu đi, nếu cậu dám lén lút gặp mặt cậu ta thì đừng trách tôi."
Thiết bị truyền tin thiếu một chút nữa bị Cận Hằng ném xuống đất, Yến Thù Thanh vội vàng đón lấy mới không bị rơi đến vỡ nát, ngẩng đầu nhìn sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo của Cận Hằng, đôi mắt anh tối sầm lại, ngoắc ngoắc khóe miệng không sao cả nói, "Không đi thì không đi, anh tức giận như vậy làm gì."
Nói xong lời này, anh một lần nữa ngồi xuống, cầm lên miếng tôm vừa mới bóc vỏ lúc này đã nguội lạnh nhét vào trong miệng, thế nhưng cho dù là đồ ăn lúc thường rất thích thế nhưng lúc này lại nuốt không trôi.
Bởi vì nhạc đêm bất thình lình, hai người cũng mất khẩu vị ăn cơm, cùng trầm mặc đi ra nhà hàng.
Cảm giác ám muội lúc vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn cũng theo đó tan thành mây khói, bầu không khí giữa hai người biến thành im lặng đến đán sợ, phi hành khí một đường bay đến quân bộ, hai người đều không nói thêm câu nào nữa, Yến Thù Thanh liếc mắt một cái nhìn Cận Hằng hoàn toàn không cho anh sắc mặt tốt, sắc mặt khó coi cởi dây an toàn, thấp giọng nói, "Tôi đi làm."
Cận Hằng mặt không thay đổi "Ừ" một tiếng, không có nói thêm một câu giữ lại.
Yến Thù Thanh ủ rũ cúi đầu, tiện tay đóng cửa lại nhảy xuống phi hành khí, phi hành khí lập tức khởi động, giống như là không thể chờ đợi được nữa dường như muốn bỏ lại anh, giống như một cơn gió vụt mất.
Nhìn phi hành khí cuốn lên bụi mù, Yến Thù Thanh cúi đầu nhìn một chút nốt ruồi son trên đầu ngón tay, hơi có chút tự giễu cười cười: Mới vừa nhận giấy đăng ký kết hôn xong đã bị đối tác bỏ lại, khắp thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ có một người như anh.
Sau khi trải qua nhạc đệm buổi trưa, Yến Thù Thanh cả một buổi chiều đều có chút mất tập trung.
Nói đến anh còn có chút kỳ quái, sau khi Lý Khác Nhiên chủ động hẹn anh, dĩ nhiên không đợi được anh trả lời đã không có tin tức, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách hành sự lúc trước của cậu ta, nhưng lúc này Yến Thù Thanh không có tâm tư lo lắng mấy chuyện đó nữa, bởi vì một buổi trưa trong đầu không tự chủ hiện ra gương mặt cá chết của Cận Hằng, sau đó lại nhớ tới biểu tình băng lãnh hận không thể xé nát mặt anh của hắn, nhất thời trong lòng vô cùng buồn bực, đâu còn công phu nhớ tới chuyện khác nữa, thật vất vả làm việc đến lúc tan tầm, lúc này sắc trời ngoài cửa sổ đã đen, bởi vì sáng sớm là theo Cận Hằng cùng đi quân bộ, cho nên Yến Thù Thanh không có lái phi hành khí, vào lúc này không thể làm gì khác hơn là đi bộ đến điểm phi hành khí công cộng, nhưng khi anh dọn dẹp xong đồ vật, chuẩn bị đi ra quân bộ, thiết bị truyền tin đột nhiên vang lên một chút, mở ra xem dĩ nhiên là tin tức của Cận Hằng, [Tiệm cà phê Hope, lầu ba phòng .]
Yến Thù Thanh nhìn thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu hắn có ý gì, tiện tay gửi qua một dấu hỏi chấm, Cận Hằng trả lời rất nhanh, mà thêm vào dấu chấm tròn tổng cộng mới năm chữ [Hiện tại tới đây.] Yến Thù Thanh nghĩ đến lúc ban ngày hai người mới vừa chiến tranh lạnh, suy nghĩ tin nhắn này nhất định không phải gửi cho anh, không khỏi xì cười một tiếng trả lời, [ Đại ca anh gửi lầm người rồi, muốn trêu chọc người khác nhớ phải xem người gửi là ai] Không ngờ Cận Hằng lại như hoàn toàn không thấy anh nói gì, lại gửi tới một tin nhắn, [ Dưới lầu có phi hành khí đón cậu, đừng đi sai chỗ.] nói xong lời này hắn liền tắt máy, lưu lại Yến Thù Thanh một người sững sờ tại chỗ cũ, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.
Chuyện này... Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?
Anh một mặt mờ mịt đứng tại chỗ, thật sự là đoán không ra tâm tư của Cận Hằng, mà lúc này một chiếc phi hành khí đã từ đằng xa bay tới dừng ở bên cạnh anh, một người hầu xuống dưới đối với anh cung kính cúi người chào một cái, "Thiếu tá, mời."
Vừa nhìn điệu bộ này, Yến Thù Thanh cũng không nói gì nữa, dù sao có phi hành khí miễn phí ngồi, anh liền đi xem rốt cục tên mặt cá chết kia giở trò gì.
Phi hành khí bay rất nhanh đến điểm hẹn, trước mắt tiệm cà phê trang trí màu xanh vàng rực rỡ, cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều lộ ra phong độ lộng lẫy, điều này làm cho Yến Thù Thanh không khỏi tự nghĩ, cái tên này sẽ không phải là chuẩn bị một bữa tiệc lớn muốn nhận lỗi với anh đấy chứ?
Suy nghĩ một chút tác phong làm việc không theo lẽ thường của tên mặt cá chết kia? Ý nghĩ của anh cũng không phải là không thể xảy ra, vì vậy bước chân của anh không tự chủ nhanh thêm mấy phần, đi tới cửa phòng , tiện tay gõ cửa phòng một cái, "Này, mặt cá chết mở cửa, tôi đến rồi."
Lúc này cửa phòng "Răng rắc" một tiếng mở ra, người đi ra cũng không phải Cận Hằng.
Nhìn chằm chằm người đứng trước mặt, Yến Thù Thanh sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm nửa ngày mới ý thức được bản thân không có hoa mắt.
Lý Khác Nhiên!?
"... Tại sao lại là cậu ta?"
Hết chương .