Yến Thù Thanh cười nhìn hắn nói, "Anh không thấy được à, em muốn theo đuổi anh."
Trong nháy mắt Cận Hằng sững sờ tại chỗ, nửa ngày không có phản ứng.
Qua rất lâu, trong lúc Yến Thù Thanh cho là Cận Hằng sẽ không phản ứng mình, hắn mới khó khăn mở miệng, "... Em đùa gì thế."
Trên mặt cùng với cổ của hắn đỏ ửng, vóc người cao to tinh tráng đứng ở đó, hai cánh môi mỏng khẽ mím chặt, nếu như không tỉ mỉ quan sát, căn bản không phát hiện được hô hấp của hắn hỗn loạn chập trùng lên xuống hoàn toàn mất đi tiết tấu.
Khẩu khí của hắn vẫn cứng rắn không nhìn ra một điểm tâm tình, nhưng bàn tay cầm đũa lại nổi lên gân xanh, phối hợp với đầu tóc xốc xếch của hắn, hiện ra vừa quái lạ vừa buồn cười.
Yến Thù Thanh đè nén khoé miệng hơi cong lên, nhíu mày nói, "Em không có nói đùa, em là nghiêm túc."
"Anh xem chúng ta đã đăng ký kết hôn, cũng đã tổ chức tiệc cưới, ngày hôm trước còn lên giường, thế nhưng chúng ta vẫn chưa chính thức yêu đương, anh không cảm thấy quan hệ hiện tại của hai chúng ta rất không bình thường sao? Cho nên em cảm thấy dù sao tất cả mọi chuyện chúng ta đều đã làm, bây giờ chính thức yêu đương cũng không phải chuyện gì quái lạ."
"Cho nên em... muốn cùng anh yêu đương?"
Cận Hằng nhịn nửa ngày mới từ trong miệng nói ra câu nói này, mặt trở nên cực kỳ đỏ, trong đầu vang lên ong ong, cả người cũng có chút phập phù.
Yến Thù Thanh bị phản ứng của hắn chọc cười, "Đúng vậy! Hay là anh muốn chúng ta vẫn nên giữ loại quan hệ mờ mịt này?"
Thế nhưng hai người bọn họ đã kết hôn rồi, thậm chí đã lên giường, không thể cứ như vậy duy trì mối quan hệ không rõ ràng. Không xác định tình cảm rõ ràng cũng chẳng thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
Trong lòng Cận Hằng có chút không đồng ý, thế nhưng hắn không dám hỏi, hắn sợ bản thân vừa mở miệng sẽ khiến Yến Thù Thanh không cao hứng, giờ khắc này bên trong đầu hắn trống rỗng, đến bây giờ vẫn không thể tin vào tai của mình, thậm chí còn cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác.
Vợ của hắn dĩ nhiên... Muốn theo đuổi hắn, còn muốn cùng hắn yêu đương?
Đối phương không phải vẫn luôn chán ghét hắn, hận không thể cùng hắn giữ khoảng cách cả đời này hay sao, ngay cả ngày hôm trước lên giường, đối phương cũng chỉ coi đó là chuyện tình một đêm, ngày hôm nay thậm chí còn cùng những y tá kia liếc mắt đưa tình, tại sao hiện tại lại nói những lời làm người ta hiểu lầm như vậy...
Lẽ nào Yến Thù Thanh chỉ là muốn trêu đùa hắn không phải thật lòng?
Rõ ràng ở trên chiến trường đối mặt với sinh tử hắn đều có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ chỉ là nghe đến Yến Thù Thanh nói với hắn chuyện này, trái tim của hắn sắp rơi ra khỏi cuống họng, đối diện đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng, hắn cảm thấy được toàn thân giống như bị lửa đốt.
"Cái gì gọi là giữ mối quan hệ mập mờ, em đừng nói lung tung."
Hắn có chút táo bạo để đũa xuống dưới bàn, cứng rắn nghiêng đầu đi.
Hắn biết đến Yến Thù Thanh là người chung thuỷ, lúc trước hắn thầm mến đối phương nhiều năm như vậy, trong mắt đối phương cũng chỉ có Lý Khác Nhiên, coi như hiện tại đã không còn tình cảm, làm sao có khả năng dễ dàng như vậy liền thích hắn, coi như là kỹ thuật trên giường của hắn tốt, khiến cho đối phương thực tủy biết vị, thế nhưng hắn cũng không muốn trở thành bạn tình một đêm của Yến Thù Thanh.
(Thực tuỷ biết vị: thử rồi mới biết là thích)
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn biểu tình càng cứng đờ, thế nhưng lỗ tai vẫn cứ bởi vì lời của Yến Thù Thanh mà trướng đến đỏ bừng.
Trời mới biết hắn bỏ ra sức lực lớn cỡ nào, mới có thể khắc chế mê hoặc của đối phương.
Bộ dạng này của hắn khiến Yến Thù Thanh cảm thấy khó giải thích được có chút đáng yêu, thậm chí muốn giơ tay xoa bóp mặt của hắn.
Trên thực tế anh cũng thật sự làm như vậy, giơ tay nhéo má của Cận Hằng, anh cười nói, "Anh làm gì không nhìn em, là em nói không đúng chỗ nào, hay là anh căn bản không muốn cùng em yêu đương?"
Mặt Cận Hằng bị Yến Thù Thanh nắm càng đỏ hơn, đè lại bàn tay làm loạn của đối phương, lớn tiếng nối, "Đừng sờ lung tung! Mau thu lại mấy lời ngon ngọt của em đi, anh không phải mấy cô ý tá kia, không thèm để ý đến mấy lời tán tỉnh của em đâu."
Yến Thù Thanh lén lút liếc mắt nhìn hắn, phát hiện cái tên này từ mặt đến cổ đều đỏ, không chừng mình nói thêm vài câu, sợ rằng Cận Hằng sẽ nổ tung mất.
Nghĩ tới đây, anh nén ý cười nhún vai một cái, "Được được được, vậy ăn cơm trước đi, những thứ đồ này em bỏ ra rất nhiều tiền để mua đấy, không ăn sẽ nguội mất, nếu phải bỏ đi em sẽ xót chết mất."
Anh kịp thời dời đi đề tài, không có ép buộc thêm nữa, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cận Hằng liếc mắt nhìn Yến Thù Thanh, thấy bộ dạng đối phương ăn giống lang thôn hổ yết, không nhịn được hơi nhíu lông mày, thiếu phu nhân Cận gia dĩ nhiên lại thiếu tiền, là hắn bình thường quá ít quan tâm đối phương sao?
Hắn muốn nhịn cũng không nhịn được, "Em có biết sau khi đăng kí kết hôn, tài khoản của hai chúng ta sẽ liên kết với nhau không?"
"Cho nên?" Yến Thù Thanh ngẩng đầu liếc hắn một cái, không rõ ràng hắn muốn biểu đạt ý gì.
Cho nên tại sao em không tiêu tiền của anh, tiền của anh đều giao cho em a, một phần anh cũng không giữ.
Còn nói phải cùng hắn yêu đương, nhưng tiền của hắn cũng không cần, lại cùng hắn phân rõ ràng như thế.
Cận Hằng trầm mặt, có chút mất hứng, đem số tiền còn lại dùng để mua sách của mình gửi cho Yến Thù Thanh.
Tiền riêng cũng giao hết, bây giờ hắn không có tiền mua cơm, cũng không tin Yến Thù Thanh không dám tiêu tiền của hắn, trơ mắt nhìn hắn đói bụng.
Nhìn thấy tài khoản của mình rỗng tuếch, trong lòng Cận Hằng rốt cục thư thái mấy phần, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Thấy cái tên này rốt cục động đũa, Yến Thù Thanh tiện tay gắp một miếng thịt dê vào trong bát hắn, "Ăn cái này, cái này ăn ngon.
"Thịt dê bổ nguyên khí, anh ăn nhiều một chút, cửa hàng này món thịt dê xào cũng không tệ lắm, anh trước tiên nếm thử mùi vị, nếu như yêu thích sau này mỗi ngày em mua cho anh ăn."
Cận Hằng sặc một cái, nhìn Yến Thù Thanh, lại nhìn miếng thịt dê trong bát, không hiểu ra sao mặt lại trở nên đỏ hơn.
Thịt dê có tác dụng bổ thận tráng dương, nói cái gì bổ nguyên khí, kỳ thực là muốn cho hắn bồi bổ thận đi, còn muốn sau này mỗi ngày đều mua cho hắn, việc này không phải ám chỉ hắn thì là cái gì.
Cận Hằng uống một hớp dịch dinh dưỡng, ý vị thâm trường liếc Yến Thù Thanh một cái, kỳ thực là bởi vì kỹ thuật trên giường của hắn quá tốt, ngày hôm nay đối phương mới đột nhiên đối với hắn tốt như vậy đúng không?
Nghĩ tới đây, hắn cũng không biết cần phải buồn bực hay là vui mừng, đối diện ánh mắt nhìn sang của Yến Thù Thanh, trái tim hắn nhảy lên không ngừng, cuống họng giống như bị kiến cắn có chút ngứa ngáy.
Kỳ thực... Nếu như ở trên giường có thể làm được phu thê hài hòa, ít nhất chứng minh hắn có thể bước tới gần Yến Thù Thanh một bước.
Theo bản năng mím môi, hắn càng cảm thấy ngày hôm nay hành động của Yến Thù Thanh vốn là đang muốn câu dẫn hắn, không nhịn được đem tất cả thịt dê xào tỏi trong đĩa đổ vào trong bát của Yến Thù Thanh.
"Nếu bổ như vậy, vậy em cũng ăn nhiều một chút.".
Mặc dù tại trên giường là hắn tốn sức lực, thế nhưng người phải làm động tác có độ khó cao hình như là đối phương, muốn bồi bổ hắn tinh lực dồi dào, cuối cùng chịu khổ không phải là đối phương sao.
Nhìn thấy hắn một mặt căng thẳng lại mơ hồ đỏ lên, Yến Thù Thanh cảm thấy hành động của mình hôm nay xem như là không làm không công, Cận thiếu gia chưa từng hầu hạ người khác, vào lúc này lại biết quan tâm anh, chuyện này quả thật là thu được chiến lợi phẩm ngoài sức mong đợi.
Nói xong anh há miệng, tiến đến trước mặt cố ý đùa hắn, "Vậy anh đút cho em ăn có được không."
Cận Hằng toàn thân cứng đờ, mắt thấy vừa muốn giận dữ vừa muốn xấu hổ nổi nóng, lại không biết suy nghĩ cái gì, đem miếng thịt dê mình mới cắn xong, đút vào trong miệng của đối phương, nói, "Này, ăn đi."
Yến Thù Thanh bị nhét một miếng thịt vào miệng, sững sờ ngồi tại chỗ cũ trừng mắt nhìn, đối diện đôi mắt đen kịt của Cận Hằng, vừa nghĩ miếng thịt trong miệng mình khả năng còn dính nước bọt của người này, nhất thời gương mặt trở nên đỏ ửng.
Luôn cảm giác bản thân giống như bị người này trêu chọc.
Thế nhưng cái tên này lúc nào thì luyện đến trình độ mặt dày cao thâm như thế.. quả thực anh không phải là đối thủ của hắn!
Hết chương -phần .