Trong núi nhiệt độ so với bên ngoài còn thấp hơn, theo mặt trời từ từ lặn về phía tây, gió rét thấu xương càng thêm mãnh liệt, tất cả mọi người cuộn tròn trong xe quân đội lạnh đến run lẩy bẩy, trên cổ tay thiết bị đo nhiệt độ khí đã rơi xuống cảnh giới màu đỏ, nói rõ lúc này nhiệt độ ít nhất từ - độ trở xuống.
Đường núi gồ ghề, bên cạnh chính là vực sâu vạn trượng, trên mặt đất bao trùm tuyết đọng dày dặn bị xe ép xuống, xe đi trên băng tuyết không ngừng trơn trượt, nếu như không phải trên người buộc dây an toàn, Yến Thù Thanh cảm giác mình sắp bị rơi ra ngoài xe.
Đung đưa kịch liệt, làm cho dạ dày của anh lại bắt đầu sôi trào, cảm giác buồn nôn mạnh mẽ theo xe xóc nảy chập trùng lên xuống, sáng sớm anh cưỡng bức chính mình uống một túi dịch dinh dưỡng, bây giờ dâng lên hàng loạt, anh không thể không gắt gao cắn môi mới không để cho mình ở trước mặt mọi người phun ra.
Lạnh giá trước nay chưa từng có khiến tứ chi của anh ngứa ngáy, bụng dưới không có bất kỳ triệu chứng nào đau nhức, hàn khí vô hình tập hợp thành khối sắt, đè ở trong bụng anh.
Loại cảm giác phảng phất có thứ gì muốn rời khỏi thân thể, khiến Yến Thù Thanh đổi sắc mặt, anh không ngừng mà xoa xoa hai tay cùng bụng, muốn để cho mình ấm áp lên một chút, tuy nhiên là chuyện vô bổ.
Cận Hằng bên cạnh nhận ra được anh không đúng, cởi quần áo trên người đưa cho anh, Yến Thù Thanh vội vàng đè lại tay hắb, lắc lắc đầu, "... Anh nổi điên làm gì, cởi ra anh sẽ đông chết."
Cận Hằng không hề bị lay động, ánh mắt bình tĩnh trong tay vẫn như cũ cầm quần áo, một bên Trần thượng tướng chú ý tới động tĩnh hai người quay đầu lại, "Làm sao, có người không thoải mái?"
Yến Thù Thanh gắt gao siết ngón tay lạnh lẽo của mình, nỗ lực như không có chuyện gì xảy ra giật nhẹ khóe miệng, "Không có chuyện gì trưởng quan, Đoan Trạch bị say xe hồ đồ rồi, vào lúc này muốn cởi quần áo ca hát cho mọi người nghe."
Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều nở nụ cười, dồn dập ồn ào, lúc này Trần thượng tướng trừng Đoan Trạch liếc mắt một cái, "Nhanh chóng mặc quần áo vào."
"Trưởng quan, hiếm thấy có người giải buồn chúng ta, ngài cần gì phải giúp đỡ hắn."
"Tôi giúp cậu ta sao? Tôi để cho cậu ta mặc vào quần áo, đỡ phải một hồi ca hát liền đem mình đông lạnh không còn sức mà thở nữa chứ đừng nói là hát."
Tất cả mọi người lần thứ hai cười phá lên, trên mặt Cận Hằng không có biểu tình gì, tiếp tục duy trì động tác đưa áo cho Yến Thù Thanh, "Mặc quần áo ca hát ảnh hưởng tôi phát huy tài năng, cậu trước tiên giúp tôi mặc một chút, không mặc tôi không hát nữa."
Yến Thù Thanh tự mình đào hầm tự mình nhảy, trong lúc nhất thời lỗ tai đều đỏ ửng, không cầm cũng không được, mà cầm cũng không xong.
Hàn Minh nhìn hai người liếc mắt một cái, cười quay đầu đối với Trần thượng tướng nói, "Trưởng quan, ngài còn không nhìn ra, chẳng qua Cận huynh đệ đau lòng em trai thôi, làm gì có chuyện anh ta ca hát cho chúng ta nghe."
"Đau lòng em trai?" Trần thượng tướng nghi ngờ nhíu mày, "Thư Yến cùng Đoan Trạch hai người là anh em?"
Hàn Minh lộ ra vẻ giật mình, nhìn nhìn những người khác, "Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi xem Thư Yến cùng Đoan Trạch mỗi ngày đều dính lấy nhau, còn tưởng rằng hai người bọn họ là anh em ruột đây, bằng không hai cầm kiếm giả cũng không có quan hệ tốt bằng bọn họ."
"Trưởng quan, ngài là không biết lúc trước huấn luyện, tôi cùng Thư Yến phân đến một tổ, cũng chỉ là đánh cậu ta mấy cái, về sau Đoan Trạch suýt chút nữa đánh chết tôi, mọi người nhìn xem hiện tại nửa bên mặt còn có chút sưng đây."
Gã dùng một bộ dạng đùa giỡn nói, phối hợp khóe môi tiêu sái nở nụ cười, khiến người chung quanh tất cả đều không nhịn được cười, dồn dập phụ họa, "Cậu nói như thế, chúng tôi cũng cảm thấy đúng, Thư Yến cậu và Đoan Trạch lần trước hai người còn đi phòng tắm công cộng, hai người rốt cuộc là huynh đệ, hay là hai người a, ha ha ha..."
"Hai người bọn họ thân mật như vậy, các cậu nhìn xem Cận huynh đệ còn đem đồ chống lạnh cởi ra, biết đến là thương em trai, không biết còn tưởng rằng là thương vợ đấy!"
Người xung quanh trêu ghẹo, khiến ánh mắt Cận Hằng đột nhiên chìm xuống, trên mặt Yến Thù Thanh lúc trắng lúc xanh, biết rõ bọn họ đang nói đùa, nhưng trong lòng lại từng trận lạnh lẽo, lúc này Trần thượng tướng cau mày xoay đầu lại, "Thì ra quan hệ của hai người tốt như vậy, thực sự là anh em ruột?"
"Chúng ta..."
Yến Thù Thanh kéo kéo khóe miệng, đang muốn cười nói, thế nhưng vừa mới mở miệng, thân xe đột nhiên một trận kịch liệt lay động, giống như bẻ gẫy cành cây khô, trực tiếp đem tất cả mọi người hất tung ở mặt đất, sau đó nóc xe phát ra âm thanh "đùng đùng" kịch liệt.
Ngay sau đó xe như một mảnh lá cây rơi vào trong cuồng phong, bị xóc nảy mạnh mẽ bao phủ, vừa ngẩng đầu trước mắt một đoàn tuyết giống như đá nện xuống.
Sắc mặt Trần thượng tướng đột nhiên biến đổi, "Không được! Là tuyết lở!"
Vừa dứt lời, vô số tuyết trắng giống như đất đá từ trên núi lao xuống, xe lập tức bị chôn ở trong đống tuyết, không di chuyển nổi.
"Lập tức nhảy xuống xe! Tìm chỗ ẩn nấp!"
Một tiếng gào thét, cửa xe bị đá văng, trong nháy mắt, tuyết chồng chất đã gần trong gang tấc, Yến Thù Thanh nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, đột nhiên nhảy ra xe, kịch liệt xóc nảy làm cho bụng anh đau xót, rên lên một tiếng lăn xuống trên đất, một giây sau anh thậm chí không kịp xác định chính mình đến tột cùng có an toàn rơi vào hang động hay không, liền bị tuyết trắng trên đỉnh đầu che mất.
Xe hành quân bị sức mạnh kinh khủng trực tiếp lăn xuống vách núi, Yến Thù Thanh dùng hết lực khí toàn thân đẩy lên thân thể, mới vừa hơi nhúc nhích, dạ dày co giật đột nhiên co rút lại, anh không kịp che miệng, trực tiếp phun ra ngoài.
Lúc này Cận Hằng đồng dạng bị tuyết vùi lấp chạy tới, vội vàng nâng anh dậy, nhìn thấy cánh tay anh theo bản năng bảo hộ ở trên bụng, sắc mặt khó coi không cách nào hình dung, cơ hồ rít từng chữ, "Nói cho anh, em đến cùng làm sao vậy, sắc mặt của em rất không đúng, lần hành động này em tuyệt đối không thể tham gia nữa!"
Yến Thù Thanh cười khổ một tiếng, "Xe đều rơi xuống núi, anh cảm thấy chúng ta còn có đường lui sao?"
Vừa nãy trong phút chốc lăn ra ngoài xe phút chốc, anh đau đến nỗi cơ hồ không có cách nào nói chuyện, không phải không có ý nghĩ lập tức rút lui, thế nhưng giờ khắc này bọn họ bị một hồi tuyết lở vây ở giữa sườn núi, muốn đi đều không đi được.
Lúc này tất cả mọi người dồn dập từ trong đống tuyết nhô đầu ra, đoàn người cơ hồ không thiếu ai, lúc trước xe hành quân ở ngay sát vách núi, nếu như chậm nữa nửa giây nhảy ra ngoài xe, vào lúc này e sợ cùng xe hành quân kia đồng thời hài cốt không còn.
Mấy người sợ hãi không thôi, Trần thượng tướng phun ra tuyết dính trong miệng, vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, không nhịn được mắng to một tiếng "Mẹ nó!"
"Đều kiểm tra một chút trên người có bị thương không, trước lúc trời tối chúng ta phải truy cản quân địch, hiện tại xe hành quân không còn, chúng ta chỉ có thể dựa vào hai cái chân."
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đổi sắc mặt, dưới nhiệt âm ba mươi độ C khủng bố cùng tình huống thiếu dưỡng khí, đi bộ truy kích có ý nghĩ như thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
"Trưởng quan, hiện tại khoảng cách của chúng ta và kẻ địch có còn xa lắm không?"
"Bọn họ vào núi so với chúng ta sớm hơn mười hai tiếng, nhưng bọn họ thủy chung là đi bộ, chúng ta lái xe ít nhất đuổi được sáu tiếng lộ trình của bọn họ, cho nên hiện tại chúng ta cùng quân địch nhiều nhất không vượt quá một trăm km."
Vừa dứt lời, tất cả thiết bị truyền tin trên cổ tay đột nhiên đồng thời toát ra ánh sáng đỏ chói mắt, "Ầm" một tiếng súng vang lên, đạn như bay bắn tới, một thành viên đột nhiên tránh né vẫn là bị đánh trúng vai, gào lên đau đớn một tiếng ngã xuống đất.
Một giây sau, trên núi đá hạ xuống tám tên quân địch, hướng về phía bọn họ chính là một phen bắn phá.
"Có mai phục!"
Đạn ầm ầm bắn tới, tất cả mọi người lăn khỏi chỗ, cấp tốc móc ra súng.
Tám tên quân địch động tác phi thường hung mãnh, thừa dịp bọn họ còn ở trong nỗi sợ tuyết lở nhanh chóng ra tay, rất hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Mà đoàn người Liệp Ưng, tuy rằng bị quân địch bất ngờ phục kích không kịp đề phòng, mà đến cùng mỗi người đều là thân thủ bất phàm, ngoại trừ mấy người trúng đạn lạc, những người khác cấp tốc cùng quân địch chiến thành một đoàn.
Tiếng súng kinh khủng không ngừng vang lên, kinh động trên tuyết dày trên vách núi, cũng không ai biết là ai nổ súng lần thứ hai gây nên tuyết lở, cho nên một trận đánh đặc biệt sốt ruột.
Yến Thù Thanh dùng một súng xoá sạch vũ khí trong tay người kia, trong dạ dày đau nhói xót suýt chút nữa không đứng lên nổi, lúc này sau lưng một vệt bóng đen chợt lóe, anh đột nhiên lăn khỏi chỗ, lưỡi lê trong tay quân địch tàn nhẫn mà đâm vào trong tuyết.
Yến Thù Thanh hướng về phía hắn bóp cò súng, người kia động tác cực kỳ linh hoạt, trong nháy mắt tránh né đạn hướng anh nhào tới.
Bị đánh rớt súng, nhưng lưỡi lê trong tay gã vẫn sắc bén như cũ, có lẽ là phát hiện bụng Yến Thù Thanh không khỏe, không thể di chuyển nhanh, gã nhảy nhót tưng bừng, lưỡi lê nhiều lần nhắm ngay bụng của anh, Yến Thù Thanh đau đến liên tục đổ mồ hôi lạnh, động tác so với lúc thường chậm rất nhiều, nhiều lần không đợi nổ súng, người kia đã nhào tới.
Dưới chân Yến Thù Thanh lảo đảo một cái, ngã xuống đất, người kia hưng phấn khiến đôi mắt đều đỏ lên, từ trên núi đá nhảy xuống, hai tay siết dao hướng về phía bụng không hề phòng bị của Yến Thù Thanh tàn nhẫn mà đâm xuống, lưỡi dao mang theo hàn khí bức người, trong nháy mắt mũi đao lập tức sẽ đâm thủng bụng, Yến Thù Thanh đột nhiên nhếch miệng lên, lộ ra một vệt mang nụ cười tà khí: "Cuối cùng cũng coi như bắt được mày."
Vừa dứt lời, anh đột nhiên ghìm lại cổ của tên kia, vươn mình một cái, tốc độ tựa như tia chớp, còn không đợi người kia phục hồi tinh thần lại, anh đã dùng một quyền nện ở trên huyệt thái dương của người kia, một giây sau người kia vừa muốn giãy dụa, nòng súng của Yến Thù Thanh đã nhắm ngay gáy của gã.
"Ầm" một tiếng, máu tươi óc tung toé.
Chất lỏng màu đỏ nóng bỏng mang theo máu tanh nồng đậm giội ở trên mặt Yến Thù Thanh, anh hít sâu một hơi, đè nén cảm giác nôn mửa, cúi đầu liếc mắt nhìn bụng của mình, lông mi khẽ run.
Vừa nãy trong lúc người kia cầm lưỡi lê nhắm ngay bụng anh, một luồng sát ý không có cách nào khống chế từ trong đầu của anh nhảy ra, rõ ràng anh lạnh đến mức tứ chi đều sắp chết lặng, vừa nãy cũng không biết khí lực vọt tới từ đâu, làm cho anh không để ý hết thảy cũng phải làm thịt người này.
Thật dài thở ra một hơi, anh đứng lên, máu tươi làm cho nhiệt khí trong xương dâng lên toàn bộ, trước đây đều là khởi động máy giáp đánh trận, giết người lại như gọt quả dưa hấu, anh đã quá lâu không có ở khoảng cách gần như vậy giết người, giờ khắc này hưng phấn đến mức ngón tay cũng trở nên run rẩy.
Lúc này đang trong giai chiến kịch liệt Cận Hằng bị hai quân địch tiền hậu giáp kích, trong nháy mắt người kia ở phía sau lưng nhào lên, Yến Thù Thanh vững vàng cầm lấy súng.
"Ầm!"
Hai tiếng súng hoà vào nhau, một súng bể đầu, cuối cùng hai quân địch chết ở dưới súng của anh và Cận Hằng.
Tiếng súng vang vọng giữa núi tuyết, đoàn người đứng tại chỗ, nhìn tám thi thể quân địch nằm trong vũng máu, giơ tay lau mồ hôi một cái.
Vừa nãy thật sự là quá nguy hiểm...
Hàn Minh siết chặt súng, trầm giọng nói, "Trưởng quan, nhìn dáng dấp con đường chúng ta đi đã bị bại lộ, quân địch phát hiện chúng ta, làm sao bây giờ?"
Trần thượng tướng gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau khi trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng mở miệng.
"Con đường này không thể đi, quân địch một khi thăm dò con đường của chúng, loại phục kích này khẳng định không chỉ có lần này, tình báo không có nói cụ thể quân địch tổng cộng có bao nhiêu người, nhưng nhìn bộ dáng nhất định là nhân số gấp ba lần chúng ta, bằng không bọn họ sẽ không phái người để hoàn thành một lần tập kích nho nhỏ."
"Vậy chúng ta phải thay đổi con đường sao? Núi Thương Lan hoàn cảnh phức tạp như vậy, một khi thay đổi con đường rất dễ lạc đường, đến lúc đó đó tiếp tục nghĩ đuổi kịp bọn họ sẽ rất khó khăn."
"Không, chúng ta không thay đổi con đường."
Trần thượng tướng đột nhiên mở miệng, trên mặt tất cả mọi người bộc lộ thần sắc kinh ngạc, không thay đổi con đường không phải tương đương với bị động chịu đòn?
"Nhân số chúng ta quá ít, không quản thay đổi con đường hay không đều rất khó đối phó số lượng quân địch gấp ba, bằng vào chúng ta chia binh hai đường, một đường ở ngoài sáng, dựa theo con đường bây giờ tiếp tục tiến lên, một đường ở trong tối, trực tiếp đi trụ sở Alpha tìm kiếm trợ giúp."
Hàn Minh vừa nghe lời này chân mày nhíu chặt, "Chúng ta vốn đã rất ít người, nếu như chia binh hai đường, một khi gặp lại quân địch chẳng phải khó đối phó hơn?"
"Cho nên tìm kiếm trợ giúp đoạn đường này nhất định người càng ít càng tốt, hơn nữa trước khi quân địch phát hiện nhất định phải chạy tới trụ sở, đoạn đường này yêu cầu đồng đội phải có sức chiến đấu mạnh, cùng với độ hiểu nhau ăn ý, phải tin tưởng đồng đội của mình, trong lúc gặp nguy hiểm sẽ không bị rối loạn trận tuyến."
Nói xong lời này, Trần thượng tướng quay đầu lại, nhìn Yến Thù Thanh sóng vai đứng cùng Cận Hằng, trầm giọng nói, "Cho nên, tôi nghĩ nhiệm vụ lần này chỉ có hai cậu mới có thể đảm nhận."
Hết chương -phần .