Nguyên đi thẳng tới hồ bơi, lấy tay lau mồ hôi, nó cố nén cục tức to tướng này mà sao khó chịu đến thế.
-Không sao đi học mình cũng có cơ hội luyện công-Nguyên tự mỉm cười.
-Nguyên à-Hà đi theo nó từ nãy.
-Cậu tới đây làm gì?-Nguyên chẳng thèm quay lại nhìn cô bạn.
-Xin lỗi tất cả là tại tớ…Nguyên à tớ xin lỗi-Hà bắt đầu khóc.
-Tại sao cậu có thể yếu đuối thế cơ chứ?-Nguyên quát lớn khiên Hà giật thót.Lần này nó giận thực sự.
Bọn Khánh cũng chạy theo sau nó, định tới xem thì thấy hà đi tới, ngạc nhiên khi thấy lần đầu tiên nó giận ra mặt như vậy.
-Cậu ấy ổn chứ?-My lo lắng định chạy tới thì bị Khánh cản lại.
-Cậu biết cả rồi sao?-Hà khụy người xuống quỳ trước mặt nó.
-Tớ chưa thấy ai như cậu cả, bị người ta bắt nạt sao vẫn im lặng như vậy?-Nguyên gắt Hà
-Làm..làm sao có thể được..Hạnh…-hà vội bịt mồm lại.
-Cậu còn muốn che dấu cho cô ta sao?-Nguyên thấy hơi choáng đầu lùi mấy bước dựa tay vào thân cây.
Bốn người kia đứng bồn chồn không yên.
-Tớ không dám mong cậu tha thứ đâu, chỉ vì tớ quá hèn nhát-Hà ngừng khóc rồi.
-Hạnh bảo cậu tới đây đúng không?-Nguyên tiến tới chỗ Hà.
-Sao cậu biết?-Hà bất ngờ bởi câu nói của nó.
Không chịu nổi nữa Nguyên nắm tay toan đánh thẳng vào mặt Hà nhưng gần chạm mặt nó ngừng lại.Hà tím mặt nhìn nó.
-Đừng bao giờ cho tôi thấy lại bộ mặt này nữa, chị Hà ạ.-Mặt nó chẳng biến sắc lạnh băng, rồi nó rút tay lại.
Hà đứng dậy lủi thủi đi mất.
Nguyên ngồi xuống tựa đầu vào cây.
-Tôi tưởng mặt cô ta bay mất rồi chứ-Khánh cùng đứa đứng cạnh nó.
-Cho cậu này-My đưa cho nó chai nước lạnh
-Mấy người tới đây chi?-Nguyên dốc gần nửa chai.
-Tới xem cô bạn có lăn rũ rượi ra đây không.-Duy đùa nó.
-Tôi hết hơi đấu võ mồm rồi-Nguyên nhăn mặt.
-Phục ghê đó, con trai bọn anh còn không hít được ấy chứ-Luân nhìn nó cảm phục.
-Tự ình lên chức anh khi nào thế?-Nguyên
-Đáng ra cô phải gọi thế lâu rồi mới phải-Duy
-Nên nhớ tôi là tiền bối của mấy người đó-Nguyên
-Tiền bối?Cô sao?-Khánh
-Các anh là đàn em của ka Nam , mà tôi lại là thủ lĩnh của Nam không đúng sao?-Nguyên giảng giải.
-Bây giờ không có chuyện đó đâu.Tốt nhất chịu làm em đi-Khánh cốc đầu nó.
-Á….-nó ôm tay của mình.
-Không sao chứ - tên đồng thanh.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chúng nó bò lăn ra cười.
-Đồ con khỉ, dám lừa bon tôi hả-Khánh mắng nó.
-Tại có người dễ mắc lừa.-Nguyên cười tít cả mắt.
-Thôi đi ăn đứng đó mà cãi nhau-My ngăn nó.
-Được, hôm nay tôi mời-Khánh hào phóng.
-Bộ nhà anh vừa cướp ngân hàng hả?-Nguyên nói rồi chạy thẳng lên phía trước đi cùng My.Ba tên kia khoác vai nhau đi đằng sau.
Nguyên chia tay My chỗ trạm xe buýt, từ chối mãi My mới thôi không nài nỉ đòi đưa nó về.
Lại đi bộ một quãng trên con đường quen thuộc.Chốc chốc nó lại bất ngờ quay lại , tự dưng nó có cảm giác ai theo dõi mình vậy.Nó nhanh chân chạy thẳng núp vào một cái cây nhưng rốt cuộc chẳng có ai cả.
Nó cũng thấy hơi là lạ.Bí ẩn thật đấy.
Bỏ quên ý nghĩ đó nó đi về nhà, lại một cái túi đen treo trên tay nắm cửa.
-” Gì đây. Bom hả ” -nó cũng tự cười mình vì trí tưởng tượng phong phú của mình.
-Phát minh mới của ta đây mà.hahaha-Nó tự sướng mặc cho ai bảo nó điên.
-”Ông chơi trò đánh lén , không cho người ta trở tay kịp hehe.”
Nguyên quên cả mệt mỏi tý toáy với cái răng giả ấy.Chưa thử công dụng thì nó có thể quên cả ăn, uống, ngủ nghỉ luôn ấy chứ.
-Con yêu ông nhất mà-Nguyên.