Chương
Beta: Utano_Yuuki
Mệt mỏi dựa vào trong lòng Diệp Hiểu Tư thở gấp, tay Nhan Mộ Sương chạm vào áo sơmi ướt đẫm ở trên người cô, bĩu môi trừng mắt nhìn cô không nói lời nào.
Trên mặt vẫn còn đỏ ửng, vài sợi tóc ướt đẫm dính ở trên trán, mặc dù là trừng mắt, nhưng vẫn còn một phen phong tình khác.
Diệp Hiểu Tư có hơi si ngốc nhìn nàng, ngón tay không kiềm chế được liền di chuyển ở trên làn da trắng nõn kia, làm cho Nhan Mộ Sương không khỏi run lên, vội vàng kéo khoảng cách hai người ra rồi đè cánh tay không đứng đắn kia lại.
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư si mê kêu nàng, nắm lại bàn tay đang nắm lấy tay mình, đôi môi tới gần gò má Nhan Mộ Sương, "Rất yêu rất yêu chị."
Không có chút nào bị câu thổ lộ này ảnh hưởng tới, Nhan Mộ Sương tức giận nói, "Yêu chị rồi liền khi dễ chị đúng không?"
"A?" Diệp Hiểu Tư lần này thật sự choáng váng, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Nương tử hối hận sao? Không thích mình làm ra loại chuyện này sao? Cho nên chị ấy tức giận?
Vừa nhìn là đã biết cô đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ trừng cô, "Trên người em chỉnh tề như vậy, không được."
"A?"
Nghe được một từ này, Nhan Mộ Sương bực bội liếc cô một cái, rồi vô tình nhìn thấy còng tay để ở một bên, đột nhiên trợn to hai mắt, "Diệp Hiểu Tư!"
Nhìn theo tầm mắt của nàng, Diệp Hiểu Tư vội vàng giải thích, "Là Khang Quả Duy đưa cho em."
"Hừ, em hư hỏng quá rồi." Xoay người lại không nhìn cô nữa, Nhan Mộ Sương vô cùng sầu não.
Mặc dù mình đã đồng ý giao bản thân mình cho em ấy, nhưng mà...
Sau khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện trên người mình không còn món đồ nào, mà cái người chơi xấu kia ngay cả một nút áo cũng chưa tháo ra, cảm giác này thật sự quá tệ mà.
"Mặc kệ, em cởi sạch hết cho chị!" Càng nghĩ càng muốn bùng nổ, Nhan Mộ Sương quay đầu lại xấu hổ trừng cô.
"Nương tử ~" Diệp Hiểu Tư xụ mặt xuống, ai oán làm nũng với nàng, nhích lại gần muốn ôm nàng, "Ngoan, đi ngủ thôi."
"Em không cởi thì không cho chạm vào chị, nhanh!" Mặc dù cảm thấy cả người mình đã không còn sức, mí mắt nặng trĩu, ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút yếu ớt, Nhan Mộ Sương vẫn kiên trì một hai phải bắt Diệp Hiểu Tư cởi quần áo.
Diệp Hiểu Tư lặng lẽ thở dài, chăm chú nhìn Nhan Mộ Sương, thấy nàng thật sự đã mệt mỏi, mới lộ ra vẻ mặt đành chịu và cưng chìu, bước xuống giường bắt đầu cởi quần áo.
Nhan Mộ Sương nhìn cô chằm chằm, cho đến khi nhìn thấy cô cởi chỉ còn buộc ngực với quần lót, rốt cuộc mới không chịu được liền nặng nề thiếp đi, làm cho Diệp Hiểu Tư có hơi xấu hổ quay đầu nhìn lén không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười cưng chiều, nhanh chóng mặc đồ ngủ vào, rồi leo lên giường ôm Nhan Mộ Sương ngủ thiếp đi.
Chuyện phòng the này nọ, đúng là rất hao tổn thể lực a.
Từ nay về sau, Diệp Hiểu Tư và Nhan Mộ Sương có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.
Trong truyện cổ tích cho thiếu nhi có kết cục như vậy là không sai, nhưng mà...
Cuộc sống thực tế thì sao?
"Hiểu tư... A... Chậm một chút... A... A..."
Trong căn phòng nào đó, rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo lại, ánh trăng le lói chiếu vào phòng, những ngôi sao chợt lóe lên dường như là đang xấu hổ với mỹ cảnh ở trong căn phòng này.
Trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ của bóng đèn nhỏ đặt ở trên đầu giường, một cuộc vận động đang kéo dài làm kích động lòng người.
"Ô... Không được... A... A..."
Nhan Mộ Sương nằm quỳ ở trên giường khẽ rên, làn da trắng nõn bởi vì động tình mà ửng đỏ bại lộ ở trong không khí.
Ngón tay của Diệp Hiểu Tư vẫn luôn ra vào ở nơi ướt át nào đó, còn tay kia thì không thành thật vuốt ve ở trên cái mông đang vểnh lên, cuối cùng cô dứt khoát bò lên trên người tiểu nữ nhân đang bị lấy tư thế quỳ gối khi dễ, nhét thêm một ngón tay vào chỗ nào đó đang buộc chặt lại, còn tay kia thì trêu chọc tiểu đậu đỏ đã dựng thẳng đến cực điểm.
"A... Lại tới nữa, Hiểu Tư, không muốn, tha chị..." Thở dốc cầu xin cô, ngay sau đó, Nhan Mộ Sương cả người run rẩy đạt tới đỉnh, vô lực nằm sấp lên trên giường.
Diệp Hiểu Tư xoay người ngã bên cạnh nàng, thuần thục ôm nàng vào trong lòng mình, ôn nhu lau đi mồ hôi ở trên trán nàng.
Nhan Mộ Sương mệt mỏi oán trách liếc nhìn cô một cái, "Em làm sao... mà lần nào cũng làm nhiều tới như vậy a... Mệt chết đi được..."
Diệp Hiểu Tư trưng ra bộ mặt vô tội, di chuyển cơ thể nhu nhược không xương của Nhan Mộ Sương, để cho nàng có thể thoải mái nằm ở trong lòng ngực mình, "Một tuần mới có được hai ngày như vậy... Lần nào em cũng phải kìm nén rất lâu."
Đã hơn một năm kể từ cái ngày sinh nhật suốt đời khó quên của Nhan Mộ Sương.
Bây giờ Nhan Mộ Sương đã là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp đại học.
Năm ba đại học nàng đã vượt qua cấp cao nhất trong kỳ thi Telford, vào năm tư đại học, ban đầu nàng chỉ ở lại trường học để tiếp tục học một vài thứ khác nữa, nhưng mà ở phía sau Nhan Hữu Sơn nói: Nếu là thực tập, vậy dứt khoát về công ty làm việc đi.
Vì vậy Diệp Hiểu Tư vô cùng ai oán...
Bởi vì cha mẹ yêu cầu, Nhan Mộ Sương phải dọn về nhà ở, ban ngày đi làm, buổi tối nếu có thời gian, thì lái xe đi tới chỗ Diệp Hiểu Tư.
Nhưng mà... Ở bên cạnh em ấy... Không có nghĩa là làm một ít chuyện nào đó.
Cho nên Nhan Mộ Sương nói với người trong nhà là cuối tuần sẽ trở về thư viện trường đọc sách, ngủ lại trong ký túc xá.
Trên thực tế, là nàng với Diệp Hiểu Tư đi tới căn hộ kia của nàng, ăn thức ăn Diệp Hiểu Tư làm, còn làm thêm một ít chuyện yêu yêu của các cặp đôi hay làm.
Bây giờ Nhan Mộ Sương vô cùng sầu não.
Trần Úc với Khang Quả Duy người ta, cũng đã đẩy lẫn nhau rồi.
Còn Diệp Hiểu Tư, thì không biết tại sao em ấy lại thế này nữa, vừa đụng tới chuyện này là em ấy liền hóa thân thành sói, nàng căn bản còn chưa kịp phản kháng, thì cả người nàng đã không còn sức chỉ có thể 'ưm' với 'a'.
Hừ, khi đó còn nói cái gì mà công em đi, kết quả, lại không cho mình cơ hội nào cả!
Nhan Mộ Sương oán hận trừng cô, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Diệp Hiểu Tư hôn hôn lên trán nàng, trong giọng nói có hơi khàn khàn, "Nương tử, nếu không... Làm thêm một lần nữa đi?"
"Không được! Mới vừa rồi ai nói là lần cuối cùng?" Không chút do dự cự tuyệt, Nhan Mộ Sương lại trừng cô thêm một cái, bàn tay đè lại cánh tay đang lộn xộn ở trên người mình, sau đó thì xoay người trùm chăn lên người mình rồi nhắm mắt lại, "Chị muốn ngủ, không được quấy rầy chị, nếu không tuần tới đừng nghĩ đụng vào chị nữa."
"Ô..." Diệp Hiểu Tư ai oán, cánh tay tự giác không lộn xộn nữa, ôm Nhan Mộ Sương từ phía sau để cho nàng có thể dựa vào trong lòng mình ngủ, cho đến khi nghe được hô hấp đều đặn của người ở trong lòng mình, lúc này mới mỉm cười, hôn hôn sau gáy người đang ngủ, mặt chôn ở trên vai nàng thiếp đi.
Trong một năm qua, cô vẫn luôn có một cảm giác.
Cô có nhà, cái nhà này, là Nhan Mộ Sương cho cô.
"Chị phải về, em ở trong trường phải ngoan biết không?"
Vào lúc trời gần tối, sau khi ăn cơm với Diệp Hiểu Tư xong, Nhan Mộ Sương giúp nàng chỉnh sửa cổ áo sơmi, ra vẻ nghiêm túc nói.
Diệp Hiểu Tư ngoan ngoãn gật đầu, rồi cúi đầu không nói lời nào.
"Ngoan nào, tối mai chị vẫn sẽ tới mà." Nhan Mộ Sương nhìn thấy cô như vậy, lập tức liền biết cô đang nghĩ gì, ôn nhu an ủi cô.
"Em muốn ôm chị ngủ." Diệp Hiểu Tư thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt đầy ai oán.
"Ha..." Khẽ cười, Nhan Mộ Sương tới gần hôn hôn lên mặt cô, nói, "Nghe lời chị, chị phải về rồi."
"Em biết rồi..." Diệp Hiểu Tư ngẩng đầu nhìn nàng, chu chu mỏ, "Vậy chị về đi, mai gặp lại."
"Được rồi, em không được buồn nữa, ngoan ngoãn lên lầu đi, ngày mai em không được trốn học biết không?"
"Em biết rồi..."
"Ha..." Tới gần hôn lên gò má cô, sau đó là môi, Nhan Mộ Sương lúc này mới xoay người ngồi vào trong xe rồi khởi động, "Vậy chị về đây, mai gặp."
"Dạ, tạm biệt nương tử."
Nhìn Nhan Mộ Sương lái xe rời đi, Diệp Hiểu Tư lúc này mới xoay người đi về ký túc xá, nhưng cô không biết rằng cách đó không xa Bạch Mặc sắc mặt xanh mét đang đứng núp ở sau cây.
Thấy Diệp Hiểu Tư đã đi vào ký túc xá, Bạch Mặc tức giận đá vào cái cây kia, rồi xoay người đi.
Ngày hôm sau, Bạch Mặc đi tới công ty hắn thực tập, tới gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi được cho phép đi vào, Bạch Mặc nhìn An Thần Bằng ngồi ở sau bàn công tác, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Hắn không cần ra tay, tự nhiên cũng có thể chia rẽ hai người kia.
An Thần Bằng giương mắt nhìn hắn, nói, "Chuyện gì?"
Thực tập sinh này, năng lực cũng tạm được, nhưng mà... lại quá mức âm trầm.
"Tôi có chuyện muốn nói với tổng giám đốc." Bạch Mặc ngó nhìn xung quanh, lại tiến lên mấy bước, lúc này mới lên tiếng.
"?" Để bút trong tay xuống, rồi dựa lưng vào ghế, như có điều suy nghĩ nhìn hắn, "Nói đi."
"Tổng giám đốc biết, tôi với Nhan Mộ Sương, là học chung trường." Trên mặt của Bạch Mặc không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ giống như là đang trần thuật lại sự thật này.
An Thần Bằng nghe được tên Nhan Mộ Sương, linh quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn Bạch Mặc, "Anh muốn nói gì?"
Bạch Mặc nở nụ cười, "Có mấy lần tôi có thấy tổng giám đốc đi tới trường học tìm Nhan Mộ Sương, rất khâm phục tình cảm sâu nặng của tổng giám đốc."
An Thần Bằng nghe được lời này, theo bản năng nở một nụ cười khổ.
Tình cảm sâu nặng thì thế nào, Nhan Mộ Sương vẫn luôn xa cách hắn.
Bạch Mặc cẩn thận quan sát sắc mặt của An Thần Bằng, tiếp tục nói, "Tôi cảm thấy, tổng giám đốc với Nhan Mộ Sương rất xứng đôi."
An Thần Bằng nghe vậy, nhíu mày một cái, rồi nói, "Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Tổng giám đốc, thứ cho tôi vô lễ ăn ngay nói thật." Bạch Mặc đẩy mắt kính một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, "Tôi nghĩ, Nhan Mộ Sương sẽ không chấp nhận ngài."
"Anh có ý gì?" An Thần Bằng lập tức trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn hắn, "Cười nhạo tôi à?"
"Không không..." Bạch Mặc xua xua tay, "Tôi chẳng qua là cảm thấy... tôi nghĩ... tôi có thể giúp tổng giám đốc."
"?" Nghe được lời này, sắc mặt An Thần Bằng hơi dịu xuống, ôm ngực, chờ hắn nói câu tiếp theo.
"Tôi biết vì sao Nhan Mộ Sương không chấp nhận tổng giám đốc."
Bạch Mặc không có nhìn An Thần Bằng, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói, trong mắt đều là âm lãnh cừu hận.
=====================
Sắp có tiểu ngược rồi, ngược có xíu xìu xiu hà