Sau khi đã dung hợp xong nội lực vào thân thể, Mạc Tử Liên lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó, tuy nhiên chưa đi được bao lâu nàng đã phải dừng lại bởi vì trước mặt nàng hiện tại đang đứng tên áo đen, mà trực giác của nàng còn cảm thấy bọn họ…rất nguy hiểm. Xưa nay trực giác của nàng chưa hề sai, vì thế nàng đành phải dừng lại, không dám liều lĩnh đấu với họ, bên cạnh nàng vẫn còn là vực sâu không đáy.
Mạc Tử Liên không thể không cảm thán, vận xui kiếp này của nàng quả thực là rất vượng a, dường như suốt kiếp kia của nàng cũng không có lúc nào được như thế, chỉ cần nàng lo lắng cái gì là y như rằng điều đó sẽ xảy ra.
Lúc nàng uống viên đan dược kia đã xác định rằng bản thân đủ khả năng thoát được tên bắt cóc, tuy nhiên những kẻ này dường như cũng không phải là cùng một bọn với tên bắt cóc kia, bởi vì trên thân bọn họ hiện tại toàn là sát khí, nếu mục đích của bọn họ là bắt cóc nàng chắc chắn không thể phái sát thủ đến đây, vậy thì chắc chắn có một kẻ thứ ba trong vụ này.
Mặc dù lúc này, nội lực trong thân thể này không quá cao, tuy nhiên kết hợp với linh lực, nàng đã có thể dùng được thần thức, tuy nhiên trong trường hợp này, cho dù có dùng được thần thức cũng là vô vọng, bởi vì bọn họ mạnh hơn người đã bắt cóc nàng nhiều lắm.
Từ trước đên nay, trong mọi trường hợp Mạc Tử Liên đều luôn chọn phương án tối ưu nhất có thể. Nếu bọn họ chỉ mạnh hơn nàng một chút ít thôi, vậy nàng sẽ cố gắng dốc hết khả năng mở lối thoát trở về. Tuy nhiên, mỗi người bọn họ đều mạnh hơn nàng, bốn người hợp lại, nàng đã không còn có chút cơ may nào để thoát, mặt khác, năng lực của nàng hiện tại cũng là một ưu thế, nhưng cho dù vậy cũng không đủ để vượt qua bọn họ.
Vì thế, phương án tối ưu nhất của nàng lúc này chỉ có một, đó là giấu võ công đi rồi nương theo sự tấn công của bọn họ nhảy xuống vực, sau khi xuống đó mới tìm cách khác thoát ra, như vậy cơ hội thoát khỏi đây của nàng còn cao hơn là dốc toàn lực chiến đấu rồi mất mạng dưới kiếm của bọn họ.
Nghĩ là làm, Mạc Tử Liên lập tức từ trong bụi cây giả vờ chạy ra, bọn họ vừa thấy nàng quả nhiên lập tức rút đao phi thân lại đây. Tên đầu tiên nhanh chóng tiến sát lại nàng rồi vung đao về phía tim nàng, cảm nhận được lưỡi đao đang tiến gần, Mạc Tử Liên liền làm bộ nghiêng người chạy qua, giống như vô tình tránh thoát lưỡi đao trong gang tấc khiến bọn họ không thể nghi ngờ cũng may là bờ vực ở ngay gần bên, nếu không một nữ tử bình thường như nàng lại có thể hết lần này đến lần khác tránh được lưỡi đao cũng sẽ khiến bọn chúng nghi ngờ nàng thôi.
Đứng trước bờ vực, Mạc Tử Liên quay lưng lại, giả vờ kinh hoảng hỏi bọn họ:
“Các người là ai? Vì sao lại đuổi giết ta?”
Bọn họ thấy nàng kinh hoảng cũng không quá ngạc nhiên, kẻ bị bọn họ truy sát trước nay đều chết trong trạng thái kinh hoảng này, cảm giác chờ chết này, ai mà không sợ cơ chứ. Chỉ là bọn họ có chút thất vọng, không ngờ tên kia bỏ ra một số bạc lớn để mời Tứ Đại Thiên Sát lừng danh bọn họ chỉ là để giết một nữ tử tay không tấc sắt yếu ớt này sao, này cũng quá coi thường bọn hắn rồi.
“Ngươi không cần biết nhiều, có gì xuống Diêm Vương hỏi không phải sẽ biết sao?” Một tên khác trong bọn họ khinh thường nói sau đó không báo trước vung kiếm đâm sâu vào ngực trái nàng.
Mạc Tử Liên lúc này cũng làm gương mặt không thể tưởng nổi trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm vào ngực mình, sau đó chân phải của nàng giẫm phải một hòn đá thuận thế ngả người về phía sau rơi xuống.
Tên vừa đâm nàng nhìn nàng đang kinh ngạc rơi xuống dưới mà cười khẩy, lại nhìn thanh kiếm vừa đâm nàng, vết máu trên đó đã biến thành màu đen mà cảm thán:
“Thật là lãng phí độc dược của lão tử a, thứ độc dược đó cũng không phải dễ kiếm, cứ tưởng đối tượng ám sát lần này là một kẻ lợi hại lắm khiến tên đó phải bỏ số tiền lớn như thế mời chúng ta mới bôi trước, vậy mà cuối cùng lại gặp một nữ nhân vô dụng, đúng là lãng phí.”
Tên cầm đầu nãy giờ vẫn luôn mắt lạnh bình tĩnh đứng bên kia nhìn thanh kiếm dính máu, lại nhìn vè phía vực sâu thăm thẳm bên dưới không nói gì, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Đi thôi” sau đó phi thân bỏ đi mất, mấy người còn lại cũng nhanh chóng bỏ đi. Chỉ còn lại một chiếc hoa tai kia cùng vết máu của Mạc Tử Liên rơi bên bờ vực vẫn chưa khô mà thôi.