Edit: Koliz
Beta: Koliz [..]
Cứ kiên trì nhặt rác, sớm đã có được tâm thái bước đi, Quý Trần Ai cầm một cái ô bước ra khỏi cửa.
Qua một đoạn thời gian quan sát, về cơ bản anh gần như đã rõ đường xung quanh. Xung quanh nhà bọn họ tương đối đầy đủ phương tiện công cộng, trị an cũng không tồi, cho nên người trong nhà mới yên tâm để Quý Trần Ai ra ngoài một mình.
Hôm nay trời nóng nực, mặc dù đã gần bốn giờ chiều nhưng bên ngoài vẫn ánh nắng rực rỡ như trước, Quý Trần Ai bốn giờ hơn một chút ra khỏi cửa, kế hoạch của anh là nhặt rác một giờ, sau đó trở về, tắm xong lại để cho Chu Nghiêu Uẩn đẩy anh ra ngoài đi dạo.
Cầm ô cẩn thận, đeo kính râm, Quý Trần Ai cứ như vậy ra khỏi cửa, Tiểu Thất đối với nghị lực của anh bày tỏ thán phục, nó nói: “Kí chủ trước kia của tôi đều gào khóc không muốn nhặt rác, không nghĩ tới…”
Quý Trần Ai nói: “Không nghĩ tới cậu đời này cũng có thể gặp phải người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường.”
Tiểu Thất biểu thị nó đương nhiên không có gì để nói.
Che ô dưới luồng khí nóng hừng hực lượm rác một giờ, Quý Trần Ai kiếm lời mười mấy năng lượng tích cực, sau đó chuẩn bị theo một hướng khác đi về nhà. Quý Trần Ai đự định về nhà sớm một chút làm thân mình mát mẻ, miễn cho bị Chu Nghiêu Uẩn phát hiện anh vẫn ra ngoài.
Con đường Quý Trần Ai về nhà kia, vừa vặn đi ngang qua sân bóng Chu Nghiêu Uẩn thường chơi, anh đi trên lối đi bộ di chuyển về phía nhà thì đột nhiên nghe được một trận ầm ĩ.
Quý Trần Ai nhìn sáng phía bắt nguồn âm thanh, thấy mấy nam thanh niên mặc áo cầu thủ đang đứng ở cửa chính sân bóng, dường như đang tranh cãi gì đó, Quý Trần Ai nhìn kỹ, mới phát hiện bên trong mấy người kia, thình lình có cả em trai anh, Chu Nghiêu Uẩn.
Vị trí của Quý Trần Ai cách cửa sân bóng cũng không xa, may mà vừa lúc được một bụi cây rậm rạp che, anh đứng ở tại chỗ, nghe nội dung mấy người kia cãi nhau, rất nhanh hiểu được những người kia đang tranh cãi cái gì.
Hóa ra là có người cố ý muốn gây sự với đám Chu Nghiêu Uẩn, lúc ở sân bóng cứ đánh bóng vào sân bóng bên kia của Chu Nghiêu Uẩn bọn họ, một hai lần còn được, nhưng nhiều lần như thế làm đám người Chu Nghiêu Uẩn bọn họ nổi giận. Đều là người trẻ tuổi nóng máu, vài câu bất hòa liền suýt chút nữa trực tiếp động thủ đánh nhau.
Ngược lại Chu Nghiêu Uẩn còn dư mấy phần lý trí, gọi anh em của mình lại.
itsukahikari.wordpress.com
Nam sinh to con đứng bên cạnh Chu Nghiêu Uẩn có khẩu khí đặc biệt lớn, cũng rất dễ dàng nghe ra lửa giận trong đó, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, cậu đừng cản tớ, hôm nay tớ nhất định phải đánh thằng cháu trai này một trận, mẹ nó ngày nào cũng tìm cậu gây phiền phức, thật phiền quá mức!”
Người bị nam sinh to con kia chửi thành “cháu trai” cũng quát: “Vương Diêu mày tới đây, hôm nay mày không đem tao đánh ngã mày chính là cháu của tao!”
Chu Nghiêu Uẩn cả giận nói: “Phó Ngang Nhiên cậu đủ rồi, bình thường cậu tìm tôi gây phiền phức coi như xong, hôm nay cậu tới xem náo nhiệt cái gì!”
Vóc dáng nam sinh tên là Phó Ngang Nhiên cùng Chu Nghiêu Uẩn không sai biệt lắm, tướng mạo cũng được cho tuấn tú, chỉ có điều trên khuôn mặt lúc này đầy lệ khí, cậu ta nói: “Chu Nghiêu Uẩn, con mẹ nó mày không đồng ý chơi bóng với ông đây, lại đi chơi cùng mấy cái rác rưởi này, là xem thường? Hả, tao tìm mày gây phiền phức, mày mà cũng xứng?!”
Trong lúc nói chuyện, mùi thuốc súng trên mấy người càng ngày càng đậm, mắt thấy đã muốn động tay chân.
Quý Trần Ai sau bụi cây sau trơ mắt nhìn, anh cũng không giúp đỡ được gì, nghĩ báo cảnh sát, lại nhớ tới bản thân quên mang điện thoại di động.
Âm thanh Tiểu Thất bỗng vang lên: “Đánh nhau là hành vi không tốt!”
Quý Trần Ai: “… Cho nên?”
Tiểu Thất: “Ngăn cản đánh nhau có thể được thêm điểm năng lượng tích cực nha, so với nhặt rác nhanh hơn nhiều…”
Quý Trần Ai nhìn cánh tay cùng đôi chân nhỏ nhắn của mình một chút, nói: “Nếu tôi lao ra bảo bọn họ đừng đánh, bọn họ sẽ tiếp tục?”
Tiểu Thất nói: “Bọn họ trước tiên sẽ đánh anh một trận sau đó lại tiếp tục.”
Quý Trần Ai: “… Cho nên…”
Không biết có phải ảo giác của Quý Trần Ai hay không, ngữ khí kế tiếp của Tiểu Thất, mang theo một loại vui sướng cùng thú vị ác độc khó có thể dùng lời diễn tả được: “Căn cứ vào phán đoán của hệ thống, kiến nghị mở kỹ năng “Tận thế của kẻ nói dối”, có thể tiến hành ngăn cản!”
Quý Trần Ai: “…” Anh liếc mắt nhìn đám người đang giương cung bạt kiếm lập tức muốn động thủ, lại cúi đầu nhìn đôi chân không chút tri giác của mình, nói: “Mở ‘Tận thế của kẻ nói dối’.”
Tiểu Thất cười hì hì, Quý Trần Ai biểu thị, anh thật muốn bịt lỗ tai của mình lại.
Ngay sau khi Quý Trần Ai mở ra kỹ năng mười mấy giây, tình cảnh vốn vô cùng nguy cấp đã được giải quyết hoàn mỹ, bởi vì, Phó Ngang Nhiên kia vốn muốn nói dọa đánh, hét lớn: “Chu Nghiêu Uẩn mày thằng ngu này, mày hỏi tao tại sao luôn tìm mày gây phiền phức, là ông đây thích mày chứ còn gì!”
Một tiếng thổ lộ này, làm chấn động trời cao, nếu như cằm có thể rơi xuống, đại khái người ở chỗ này cũng chẳng còn cằm — trong đó bao gồm cả Quý Trần Ai hèn mọn phía sau bụi cây.
Phong cảnh này thật giống như từ phim nhựa cổ máu me tàn nhẫn, trong nháy mắt biến thành phim tình cảm Hàn khiến người tim đập đỏ mặt, Quý Trần Ai thống khổ bưng kín mặt của mình: “Tôi vạn vạn lần không nghĩ tới…”
Tiểu Thất nói: “Ừm — “
Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu của phim Hàn, bởi vì nằm trong phạm vi công kích của kỹ năng của Quý Trần Ai, cho nên tất cả mọi người thập phần vui vẻ “tâm sự lẫn nhau”, tỷ như nam sinh cao to tên Vương Diêu vốn cùng Phó Ngang Nhiên như mũi nhọn đấu với đao sắc, trên mặt mang theo giễu cợt nói: “Phó Ngang Nhiên mày chỉ biết tìm Chu Nghiêu Uẩn chơi bóng, mày không thể tìm đến tao sao?”
Chu Nghiêu Uẩn: “…”
Phó Ngang Nhiên: “…”
Cậu/Mày dùng biểu tình giễu cợt nói câu vi diệu như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Vương Diêu nói xong, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, vạn hạnh chính là da cậu ta đen, cũng không nhìn ra mấy…
Trong đám Chu Nghiêu Uẩn còn có người muốn nói lời hung ác, mà lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành: “Tôi đã không muốn đánh nhau đâu, lần trước đầu đau nhức nửa tháng, lần này không biết phải đau bao lâu…” Nhiều người tương tự nói ra, mọi người liền quỷ dị trầm mặc xuống.
Đám này vừa mới nhiệt huyết, gần như lập tức sẽ đánh nhau, chậm rãi cúi đầu, nhìn giày của mình, cư nhiên không có một ai nói nữa.
Quý Trần Ai cảm thấy nếu như mình là bọn họ, thực sự chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Cuối cùng vẫn là Chu Nghiêu Uẩn chốt lại, cậu nói: “Hôm nay… mọi người trước tiên giải tán đi.”
Mọi người từ từ gật đầu, động tác của bọn họ đều hết sức chậm chạp, giống như rất sợ gật đầu nhanh hơn, còn có thể nói ra lời gì đó không nên nói.
Phó Ngang Nhiên kiến thiết tâm lý hồi lâu, mới rít lên: “Chúng ta đi.”
Nói xong, mấy người mới vừa chơi bóng rổ cùng Phó Ngang Nhiên, liền bước chân nặng nề, đi xa dần. Quý Trần Ai nhìn bóng lưng bọn họ, sâu sắc cảm nhận được một loại tang thương cùng bi thương.
Những cái này đều là Tiểu Thất giựt giây! Quý Trần Ai rất muốn biểu thị đồng tình với mấy người, nhưng khóe miệng lại không tự chủ cong lên.
Tiểu Thất: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Quý Trần Ai thâm trầm nói: “Cậu nhìn thấu linh hồn tôi…”
Tiểu Thất: “Bởi vì nếu cậu không cười, sẽ muốn cũng không cười được nữa.”
Quý Trần Ai nghe vậy sững sờ, nhưng anh rất nhanh minh bạch ý tứ trong lời nói của Tiểu Thất. Mấy người ở cửa sân bóng, sau khi xử lý xong sự tình Phó Ngang Nhiên, tự nhiên cũng về nhà, mà phương hướng bọn họ đi, chính là vị trí hiện tại của Quý Trần Ai.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai khó có thể tưởng tượng, nếu như bị Chu Nghiêu Uẩn phát hiện anh ở đây, sẽ bại lộ điều gì, vì vậy anh quyết định thật nhanh: “Sử dụng Chân phi phi phi vô địch!”
Tiểu Thất: “Anh nói thiếu một chữ phi…”
Vẻ mặt Quý Trần Ai nhăn nhó một chút, sửa lại nói: “Sử dụng Chân phi phi phi phi vô địch!”
Lời nói vừa hạ xuống, Quý Trần Ai liền trực tiếp đứng lên từ xe lăn, sau đó vác xe lăn, phi mất giống như thoát khỏi hiện trường, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là… Hai bước đầu anh không khống chế được cường độ, liền đạp vỡ hai viên gạch.
Chu Nghiêu Uẩn đi rất chậm, cậu nhìn như hờ hững, kỳ thực luôn luôn quan sát tình huống xung quanh, nhưng mà mãi đến tận bến xe, cậu cũng không thấy xung quanh có người cậu muốn tìm.
Chu Nghiêu Uẩn híp mắt một cái, thuận tay cầm điện thoại di động lên gọi cho điện thoại nhà — như trong dự liệu không có người nghe, Chu Nghiêu Uẩn mím môi, đi theo mọi người lên xe buýt.
Bởi vì chuyện phát sinh hôm nay, bầu không khí giữa mấy người Chu Nghiêu Uẩn phá lệ lúng túng, cũng không đánh lộn như bình thường, mọi người rất sợ nói chuyện, hoặc cúi đầu chơi điện thoại, hoặc ngủ gà ngủ gật, hoặc là quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Chu Nghiêu Uẩn sao có thể không biết mọi người ở đây suy nghĩ gì, cậu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, trầm mặc tự hỏi mình.
Quý Trần Ai sau khi chạy vội rời khỏi hiện trường, bèn vội vội vàng vàng trở về nhà, anh biết bình thường Chu Nghiêu Uẩn sẽ cùng bạn bè đi uống một chút, mà hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không giống như vậy, nhỡ đâu Chu Nghiêu Uẩn trở lại sớm, anh cũng không quá thảm.
Quý Trần Ai lúc về đến nhà mới qua bốn mươi phút, anh nhanh chóng đẩy ghế lăn để vào buồng tắm, cho quần áo vào chỗ giặt, vội vội vàng vàng đi tắm.
Nhưng mà, ngay khi Quý Trần Ai đang chuẩn bị lau khô thân thể, cửa phòng tắm lại bị gõ.
Thanh âm nhàn nhạt của Chu Nghiêu Uẩn truyền từ cửa tới: “Ca, anh ở bên trong?”
Quý Trần Ai ừ ừ vài tiếng.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Anh đang tắm? Em muốn vào đi vệ sinh.”
Quý Trần Ai để cho tiện cũng không khóa cửa, anh nghe câu hỏi của Chu Nghiêu Uẩn, do dự một chút, sau vẫn đồng ý. Dù sao Chu Nghiêu Uẩn bình thường cũng thường giúp anh tắm, hơn nữa đều là nam cả… Ừm…
Mặt Quý Trần Ai cứng ngắc một chút, trước đây anh không biết đều là nam thì có vấn đề gì, nhưng bây giờ anh lại mạc danh cảm thấy… Hình như vẫn là có chút vấn đề nhỉ.
Nhưng Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên không biết tâm lý Quý Trần Ai hoạt động thế nào, bởi vì sau khi cậu chiếm được cho phép của Quý Trần Ai, bèn đi vào, sau đó động tác rất tự nhiên cởi quần đi tiểu.
Quý Trần Ai nằm trong bồn tắm, làm bộ nhìn phong cảnh xung quanh.
Chu Nghiêu Uẩn đi vệ sinh xong, quay người nhìn về phía Quý Trần Ai: “Ca làm sao lại chợt nhớ tới tắm rửa?”
Quý Trần Ai nói: “Trời nóng nực mà…”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Cho nên ca ca vẫn đi ra ngoài?” Ánh mắt của cậu rơi vào đống quần áo giặt Quý Trần Ai để ở một bên: “Quần áo đều ướt đẫm rồi.”
Quý Trần Ai: “Ha ha, ha ha.”
Nhưng Chu Nghiêu Uẩn cũng không nói thêm gì, cậu đi tới cửa, thời điểm thuận lợi giúp Quý Trần Ai đóng cửa phòng tắm lại, nói: “Khi đi ra ngoài, ca ca nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Quý Trần Ai: “…” _(: з” ∠)_ Em trai đáng yêu là tức rồi sao.