Edit: Koliz
Mãi đến tận lúc về đến nhà, Quý Trần Ai đều không gặp phải điều gì bất ngờ. Trong lúc đó anh kêu Tiểu Thất luôn luôn quan sát camera, nhìn thấy Vương Minh Vũ đều thông báo mấy an hem gã gọi tới rời đi, bản thân sau đó cũng rời khỏi công viên.
Không có ai bất kỳ ai phát hiện dị thường trên người Vương Minh Vũ, sau khi bị Quý Trần Ai dùng kỹ năng tẩy não, biểu hiện của gã ra ngoài hoàn toàn không hề có sự khác biệt với một người bình thường, thậm chí có thể nói là càng thêm lý trí cũng càng có trật tự.
Sau khi nhìn thấy Vương Minh Vũ rời đi, lo lắng của Quý Trần Ai triệt để buông xuống.
Vé máy bay của Chu Nghiêu Uẩn vào buổi chiều, nhưng cậu hiển nhiên có chút bận tâm đối với những việc Quý Trần Ai làm, cậu nói: “Nếu như ca ca có nhu cầu giúp một tay, nhất định phải nói cho em biết nha.”
Quý Trần Ai đáp lại từng chữ, anh đối với việc Chu Nghiêu Uẩn không dò hỏi cụ thể anh đang làm gì cảm động sâu sắc, dù sao nếu như đổi thành người khác nhất định sẽ truy hỏi đến cùng anh đang làm cái gì.
Chu Nghiêu Uẩn trước khi rời đi, vẫn để cái áo chống đạn nhỏ nhẹ lại cho Quý Trần Ai, cậu có phát giác ra Quý Trần Ai có chỗ khác biệt với người bình thường, nhưng nếu Quý Trần Ai thật sự không muốn nói, cậu cũng sẽ không can dự.
Buổi trưa là một bàn cơm phong phú, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn còn rót mấy chén rượu tiễn đưa Chu Nghiêu Uẩn, bọn họ đều xem Chu Nghiêu Uẩn như con trai ruột của mình, bây giờ thấy Chu Nghiêu Uẩn có cơ hội trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, sau khi vui mừng không khỏi có vài phần thương cảm.
Chu Nghiêu Uẩn tiếp nhận chén rượu từ cha mẹ, cũng nói mình không lâu sau đó sẽ trở lại quốc nội.
Viền mắt Vương Chi Tú có chút đỏ lên, bà nói: “Chân Tiểu Cần đã có thể đi, chúng ta ngày trôi qua cũng tốt hơn, nếu con cảm thấy ở bên kia bị ủy khuất… Thì…”
Lời tuy nói phân nửa, nhưng Chu Nghiêu Uẩn cũng đã hiểu ý của Vương Chi Tú, kỳ thực Chu Nghiêu Uẩn có một người anh trai, chỉ có điều không lâu trước đã bất ngờ chết, nếu không cha mẹ ruột của cậu cũng sẽ không nóng lòng tìm cậu về như thế.
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn, muốn cười, nhưng không cười nổi, vì vậy cuối cùng chỉ đành nâng chén lên, sau đó đem rượu trong ly một hơi uống cạn.
Lúc xế chiều, người một nhà đưa Chu Nghiêu Uẩn đến sân bay, Chu Nghiêu Uẩn còn đeo cái túi chứa súng kia của cậu, Quý Trần Ai đang muốn hỏi cái dạng này có thể qua an kiểm sao? Chỉ thấy Chu Nghiêu Uẩn cùng bọn họ cáo biệt xong, theo mấy người mà Quý Trần Ai tưởng là người qua đường đi mất.
Lúc Quý Trần Ai nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn đi cùng bọn họ nhỏ giọng hỏi Tiểu Thất: “Những người này đến đây từ lúc nào vậy?”
Tiểu Thất suy nghĩ một chút: “Đến rất lâu rồi, có hai người trước lúc các ngươi đến đã ở sẵn.”
Quý Trần Ai biểu thị anh hoàn toàn không chú ý tới, bất quá điều này dường hồ đã không còn quan trọng, Chu Nghiêu Uẩn đi rồi, Quý Trần Ai còn phải tiếp tục làm chuyện của anh.
Thời điểm bảy giờ tối, Quý Trần Ai nhận được tư liệu Vương Minh gửi phát đến hòm thư của anh, sau đó anh thông qua máy vi tính, tận mắt thấy Vương Minh Vũ kết thúc tính mạng của chính mình.
Biểu tình của Vương Minh Vũ vào thời điểm chết đi vô cùng an tường, giống như gã không phải đi chết, mà đang làm việc thần thánh gì đó. Gã cầm lấy khẩu súng, chĩa vào đầu mình bóp cò súng một cái, sau đó máu bắn tung toé, trên mặt gã, thậm chí vốn mang theo bình tĩnh, bây giờ nhìn lại nụ cười lại cực kỳ quái dị.
Quý Trần Ai tận mắt nhìn Vương Minh Vũ chết đi, sau khi nhìn thấy gã xác thực không còn khả năng được cứu, mới gọi Tiểu Thất tắt camera, sau đó download toàn bộ tư liệu Vương Minh Vũ gửi tới xuống, rồi xóa sạch hòm thư.
Tư liệu từ Vương Minh Vũ, hoàn toàn xác nhận ý nghĩ của Quý Trần Ai, Hứa Vân Sùng chính là làm cái nghề buôn người này, mặc dù hắn không có tự mình thực hiện, nhưng lại giúp những tổ chức này chuẩn bị những việc cao cấp, thậm chí mua chuộc được không ít cảnh sát.
Là một người cầm đầu gián tiếp, hành động của Hứa Vân Sùng, khiến hắn giành được lợi ích bảo đảm, chỉ như tháng này, hắn nhận được trong tay Vương Minh Vũ hơn triệu hiếu kính, còn chưa tính tới những người khác.
Mà đám hàng thượng đẳng trong miệng Vương Minh Vũ, cũng xuất hiện trong tài liệu, sau khi Quý Trần Ai vào một văn kiện, thấy được vài chục bức ảnh.
Hầu hết những tấm hình này đều là chụp thiếu niên thiếu nữ, còn có một hai người phụ nữ trẻ phong thái thành thục.
Trong hình, bọn họ đều lỏa thể, biểu tình hoảng sợ nhìn máy chụp, chỉ thông qua bức ảnh, cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ vào giờ phút này.
Bên trong văn kiện chứa bức ảnh còn có một cái địa chỉ, là một cái kho nằm ở ngoại ô phía tây thành phố này, cách nội thành hơn ba tiếng đường xe, nếu như không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, những người này chắc hẳn bị giam ở nơi đó.
Vương Minh Vũ một khi bị người phát hiện có chuyện, hàng hóa vô cùng có khả năng sẽ bị dời đi, Quý Trần Ai nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, hỏi Tiểu Thất: “Tiểu Thất, quanh địa chỉ này có camera kết nối mạng không?”
Tiểu Thất tra xét một chút, nói camera nối mạng gần nhất, cũng phải cách hơn một nghìn mét.
Quý Trần Ai kêu Tiểu Thất xâm nhập vào camera kia, bất cứ lúc nào cũng giám sát, nếu có xe cộ rời đi hoặc là tiến vào, thì nói cho anh biết.
Tiểu Thất nghe vậy nhất nhất đáp lại.
Kỹ năng thánh quang của thánh nhân của Quý Trần Ai, có thời gian làm lạnh, hơn nữa lấy tình trạng thân thể trước mắt của anh, nếu đi tới nhà kho cứu người, rất có thể ném cả mình vào. Rất nhiều giá trị năng lượng đang ở trước mắt, nhưng làm sao tóm được vào tay, lại là cả vấn đề.
Ngay lúc Quý Trần Ai khổ sở, bên kia Hứa Vân Sùng lại nhận được tin Vương Minh Vũ qua đời.
Thời điểm nhận được tin tức này, Hứa Vân Sùng đang bơi ở bể bơi trong nhà, hắn cầm di động lên nghe tin tức thủ hạ truyền đến, sau đó sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, hắn nói: “Chết rồi? Chết lúc nào?”
Đầu bên kia điện thoại báo thời nói gian phán đoán qua, bởi vì Vương Minh Vũ dùng súng tự sát, cho nên bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện này cho Hứa Vân Sùng trước.
Hứa Vân Sùng biết được cách Vương Minh Vũ chết, biểu tình lại càng khó coi, hắn nói: “Ngươi lấy máy tính của gã thăm dò một chút, nhìn xem bên trong có manh mối gì không.”
Thủ hạ toàn bộ đều nhất nhất đáp lại.
Hứa Vân Sùng lại nói: “Gần đây gã đi qua những chỗ nào, nói chuyện với người nào.” Căn cứ vào sự hiểu biết của Hứa Vân Sùng về Vương Minh Vũ, hắn biết người này không dễ dàng gì sẽ tự sát, kẻ càng tham lam càng sợ cái chết, Vương Minh Vũ người như thế, vì sống sót cái gì cũng dám làm.
Tuy dựa theo thuyết pháp bên kia, không có người đi vào nhà Vương Minh Vũ, thậm chí trên người gã cũng không có vết tích đánh nhau với người khác, nhưng Hứa Vân Sùng lại cảm thấy, Vương Minh Vũ chắc chắn không phải tự sát.
Tin Vương Minh Vũ trước khi chết đi qua một công viên rất nhanh đưa đến tay Hứa Vân Sùng, tin tức này khiến cho Hứa Vân Sùng càng thêm vững tin vào phán đoán của mình, nhưng vấn đề bây giờ lại là, nếu như Vương Minh Vũ không phải là tự sát, vậy ai có thể dưới tình huống yên lặng không tiếng động, giết chết gã trong phòng đây.
Mặc dù Hứa Vân Sùng là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, vậy nhưng vẫn cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, hắn nhớ tới đại tỷ đã từng chết ở trong kho hàng, căn cứ vào báo cáo kiểm tra thi thể, cô ta là bị một đòn nghiêm trọng ở ngực, dẫn đến tử vong tại chỗ, mà đến nay, cảnh sát vẫn không tìm ra hung tốc độ nhanh khó có thể tin kia là cái gì.
Hứa Vân Sùng cầm lấy khăn mặt, vừa lau tóc, vừa gọi điện thoại, hắn trước hết gọi người đi điều tra video trong công viên Vương Minh Vũ đi qua kia, rồi gọi cảnh sát bên kia hỏi thăm một chút.
Rốt cuộc là ai? Là người hay quỷ? Hứa Vân Sùng đốt một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ chậm rãi nheo mắt lại, mặc kệ thứ kia là người hay quỷ, hắn đều muốn bắt nó tới.
Vào ngày thứ hai sau khi Vương Minh Vũ có chuyện, Tiểu Thất báo cho Quý Trần Ai có xe đi tới cái kho kia, bởi vì ở ngoại ô phía tây tương đối xa xôi, bình thường hầu như có rất ít xe đi ngang qua, càng không cần phải nói đến mấy chiếc xe van dễ thấy.
Quý Trần Ai nhìn hai, ba chiếc xe lái đi vào kho, sau đó hơn một giờ sau mới đi ra khỏi, anh bảo Tiểu Thất theo dõi camera dọc đường, xem mấy chiếc xe này rốt cuộc muốn đi đến đâu.
Tổng cộng ba chiếc xe, một chiếc lái vào một câu lạc bộ giải trí tương đối nổi danh, hai chiếc lái đến biệt thự tư nhân nam thành.
Camera của biệt thự tư nhân không xâm nhập được, nhưng thông qua camera của câu lạc bọ giải trí, Quý Trần Ai thấy được “hàng hóa”.
Đó là ba thiếu niên, cùng hai cô bé, bọn họ bị người đuổi từ trong xe ra như đuổi vịt vào phòng, trên tay và chân cũng còn mang theo còng tay xích chân.
Quý Trần Ai lo lắng nhìn, anh cũng biết bị đưa vào cái câu lạc bộ giải trí này là có ý gì, đơn giản chính người mua, tới đây chuẩn bị nhận hàng.
Quý Trần Ai không biết thân phận của người mua, nhưng nếu quả như thật để cho bọn họ bị mua đi, cho dù sau này truy tra ra, cũng đã quá muộn.
Ngay lúc Quý Trần Ai phi thường khổ não, anh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh nói: “Tiểu Thất, ngươi có thể tra được thân phận những người bị lừa bán đó không?”
Tiểu Thất nói: “Ta thử một chút xem, nếu như trên internet có tin tức.”
Lúc trước Dương Vũ Nghi là dựa vào Tiểu Thất mà tìm được cha mẹ, Quý Trần Ai cảm thấy nếu như có thể tìm được gia đình những người bị lừa bán đó, có lẽ có thể bắt tay từ đó.
Tiểu Thất tìm kiếm nửa giờ, tìm được thông tin thân phận hai nam một nữ bên trong câu lạc bộ giải trí, trong đó hai cậu con trai đều là người tỉnh lân cận, chỉ có cô gái là người địa phương.
Quý Trần Ai nhìn những thông tin này, sau đó trực tiếp tạo bài viết trên mạng, tiêu đề hiển nhiên lấy 《Các người muốn biết bọn buôn người tập đoàn □□, ném đứa con mất tích của các ngươi vào nơi nào không》 vô cùng làm người khác chú ý, sau đó thẳng thắn dứt khoát đem những tin tức Tiểu Thất tra được, toàn bộ dán vào.
Cậu trai ở xx huyện tên là tiểu Vũ, tháng năm năm nay bị lạc đường, lại xuất hiện ở câu lạc bộ trong thành phố nào đó, đồng thời xuất hiện với cậu ta, còn có vài cô gái bị báo mất tích khác.
Một khi bài viết này được phát ra ngoài, là lập tức phát hỏa, nhóm người trên mạng ban đầu còn cảm thấy đây chỉ là một bài viết chỉ có cái vỏ lấy lòng mọi người, lại không nghĩ rằng bên trong không chỉ có ảnh, mà còn có tư liệu vô cùng phong phú.
Quý Trần Ai cũng không nói tới nội dung liên quan với Hứa Vân Sùng trong bài viết, hiện tại anh chỉ có ghi chép khoản tiền gửi đi từ Vương Minh Vũ tới Hứa Vân Sùng, chỉ có thể chứng minh Vương Minh Vũ và Hứa Vân Sùng có quan hệ, nhưng không trực tiếp thể hiện, Hứa Vân Sùng cũng tham dự chuyện này.
Hứa Vân Sùng vô cùng cẩn thận trong những chuyện buôn bán nhân khẩu, xưa nay đều không tự mình động thủ, cho nên dù có là Quý Trần Ai, cũng không có chứng cứ thuyết phục.
Lúc đầu Quý Trần Ai kỳ thực muốn trực tiếp tìm tới Hứa Vân Sùng tiến hành thôi miên, thế nhưng trên tay Quý Trần Ai lại không có thứ gì có thể khiến Hứa Vân Sùng cảm thấy uy hiếp —— ghi chép giao dịch sẽ chỉ làm Vương Minh Vũ cảm thấy sợ hãi, bởi vì một khi có chuyện, Hứa Vân Sùng có thể sẽ trực tiếp vứt bỏ gã, đi tìm một điều tuyến khác.
Chỉ có thứ tới từ trong tay Vương Minh Vũ, Quý Trần Ai mới chắc chắn, Hứa Vân Sùng sẽ đích thân gặp mặt anh, mà không phải là cố tình vô tình chào hỏi anh ở ven đường.
Quý Trần Ai phát bài viết này, chính là muốn khiến cho mọi người quan tâm, là chậm tốc độ giao dịch lại. Nếu người mua thân phận đều người không nhận ra, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không vì một món đồ chơi mà gây án, như thế nào đi nữa cũng sẽ nghĩ qua cái này danh tiếng lại nói.
Bài viết của Quý Trần Ai, rất nhanh bị website trực tiếp xóa bỏ, bất quá vẫn được rất nhiều người lưu tồn lại, coi như cũng đưa tới bàn tán sôi nổi không nhỏ.
Kỳ thực khống chế dư luận trên internet vô cùng đơn giản, □□, che đậy tìm kiếm, cắt bỏ từ khóa tìm kiếm hot, cũng đủ để xoá bỏ đầu nguồn chuyện này.
Tốc độ Hứa Vân Sùng bên kia xử lý chuyện này cực kỳ nhanh, thấy người xem bài viết không nhiều, mọi người truyền miệng cho nhau vẫn biết được chuyện này, thế nhưng biết thì thế nào, không lục ra được nội dung thiết thực trên mạng, dần dần, mọi người đều sẽ hoàn toàn quên mất.
Người dùng mạng bình thường có lẽ sẽ quên, nhưng người dùng mạng mất đi đứa con nhìn thấy bài viết như vậy, sao có thể bình tĩnh lại.
Ngay ngày thứ hai sau khi Quý Trần Ai phát bài viết, ở cửa câu lạc bộ kia, tụ tập một loạt các bậc cha mẹ mất con, bọn họ giơ biểu ngữ, biểu tình trên mặt đều là phẫn nộ, yêu cầu người phụ trách nơi này tự mình giải thích.
Quý Trần Ai rất không nghĩ tới những bậc cha mẹ này lại cực đoan như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, câu lạc bộ này trong thời gian ngắn muốn giao dịch là không thể.
Với lại vì bất ngờ này, Quý Trần Ai liền có nhiều thời gian hơn một chút.
Tư liệu Vương Minh Vũ cung cấp, có thể hoàn mỹ chứng minh chính gã làm nghề buôn người, nhưng lại không thể định tội Hứa Vân Sùng, bởi vì ở trong tài liệu, chỉ cho thấy gã cách mỗi đoạn thời gian lại gửi cho Hứa Vân Sùng một khoản tiền, còn số tiền kia là gì, lại không nói rõ ràng. Hứa Vân Sùng là một thương nhân, hắn có thể đưa ra một giải thích hoàn mỹ, ví dụ như hắn mượn Vương Minh Vũ một khoản tiền, những thứ này đều thanh toán qua tài khoản, còn Vương Minh Vũ đang làm gì, hắn không rõ chút nào.
Đây chính là chỗ giảo hoạt của Hứa Vân Sùng, việc phạm tội hắn được lợi, cũng không cần phải gánh chịu nguy hiểm, không có chứng cứ có thể vạch ra hắn và Vương Minh Vũ thực chất đang tiến hành giao dịch, mà trên thực tế, hắn cung cấp cho Vương Minh Vũ, là con đường và giấy thông hành.
Sự việc câu lạc bộ bị người làm loạn, dường như không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Hứa Vân Sùng, ngay tại tin tức buổi trưa, hắn âu phục giày da tiếp nhận lấy phỏng vấn của phóng viên, đồng thời biểu thị vào mấy ngày sau, hắn sẽ tiến hành buổi họp báo, tuyên bố mới sản phẩm.
Thái độ của phóng viên đối với hắn vô cùng nhiệt tình, hỏi rất nhiều điều liên quan tới sản phẩm mới, Hứa Vân Sùng cũng là một mặt bộ dáng quân tử khiêm tốn, trả lời từng vấn đề một.
Quý Trần Ai ăn một miếng cơm, trong lòng suy nghĩ, giết chết người này, có thể được không ít giá trị năng lượng đi.
Vương Minh Vũ chết rồi, Quý Trần Ai tiếp cận chừng ba vạn giá trị chính năng lượng, từ số lượng này, cũng có thể thấy được Vương Minh Vũ xác thực đáng chết, cái chết của hắn, cải biến tới hàng ngàn, hàng vạn số mạng con người.
Ngay lúc Quý Trần Ai suy nghĩ làm thế nào để hẹn Hứa Vân Sùng ra gặp mặt riêng, anh lại nhận được một cuộc điện thoại hoàn toàn không nghĩ tới —— là Hứa Vân Sùng tự mình gọi tới, trong điện thoại, hắn nói: “Xin hỏi, là Chu Nghiêu Cần phải không?”