Edit: Koliz
Sau khi dùng mười vạn giá trị năng lượng đổi lấy một lần làm lạnh, Quý Trần Ai sử dụng kỹ năng chữa trị với cha Lỗ Tương Minh.
Lúc mấy tên buôn ma túy này ngược đãi Lỗ Dư Quang, căn bản không nghĩ đến sẽ để ông sống mà đi khỏi, cho nên sử dụng thủ đoạn phá lệ độc ác, hoàn toàn không hề e dè đến thân thể Lỗ Dư Quang.
Kỹ năng sử dụng xong sau, vết thương ngoài da trên người Lỗ Dư Quang bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được chuyển biến tốt, sắc mặt tái nhợt của ông cũng không còn âm u đầy tử khí, tuy vẫn tái nhợt như cũ, nhưng vẫn bắt đầu mơ hồ lộ ra sức sống.
Quý Trần Ai kêu Lỗ Tương Minh dùng drap trải giường cuộn Lỗ Dư Quang lại một chút, miễn cho bị người bên ngoài nhìn thấy sinh lòng hoài nghi.
Lỗ Tương Minh lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Quý Trần Ai tất cả đều là kinh ngạc cùng bội phục, đương nhiên còn có cảm kích nồng đậm, hắn nghe lời dặn của Quý Trần Ai, liền theo lời dùng drap trải giường che Lỗ Dư Quang lại rồi nới lỏng một chút, miễn cho bị người khác nhìn thấy bất thường.
Quý Trần Ai nói: “Cha anh tạm thời không có chuyện gì, đi thôi, ra ngoài xem mấy tên buôn ma túy kia.”
Đi ra chỗ buôn ma túy bên ngoài sắc mặt, Lỗ Tương Minh trở nên hơi vi diệu, hắn đi theo phía sau Quý Trần Ai vào phòng khách, nhìn thấy mấy tên buôn ma túy bị trói lại, mà trong đó, còn có đã từng bằng hữu với hắn —— Trần Giang.
Thời điểm Lỗ Tương Minh mới vừa bắt đầu nằm vùng, chính là được Trần Giang nhận làm đàn em, mãi đến tận sau này được đại lão phía trên vừa ý, mới bị điều đi.
Nếu như Trần Giang không làm loại việc buôn ma túy thương thiên hại lý này, vậy hắn ta đại khái chính là đại ca chuẩn, nghĩa khí, sảng khoái, còn vô cùng săn sóc Lỗ Tương Minh.
Bất quá kể cả Trần Giang có mị lực như thế nào đi nữa, một chữ “độc”, cũng đủ để triệt để xóa bỏ ưu điểm khác của hắn ta.
(: nghĩa là ‘chất độc’, cũng có thể hiểu là ‘ma túy’, bởi từ «buôn ma túy – 毒贩» được ghép từ hai từ «buôn – 贩» và «chất độc – 毒».)
Làm nằm vùng, Lỗ Tương Minh đã thấy nhiều bộ dạng những người nghiện ma túy phát tác, cũng vì vậy mà càng thêm sinh lòng căm hận đối với ma tuý, hắn đi vào phòng khách, liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ác ý của Trần Giang, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lỗ Tương Minh đại khái đã chết mấy trăm lần.
Lúc Quý Trần Ai đi ra, nhặt gậy của mình lên, chậm rãi đi tới ghế sô pha ở một bên ngồi xuống, anh thấy vết bầm tím trên mặt Trần Giang, nhẹ nhàng oài một tiếng, dáng dấp kia thoạt nhìn lạnh lùng lại khinh bỉ, sau đó nói về phía bốn người đứng trong phòng mà Chu Nghiêu Cần phái tới: “Các anh đi ra ngoài trước đi.”
Bốn người kia nhìn nhau, nói Quý Trần Ai nếu như có chuyện thì lớn tiếng gọi, bọn họ ở ngay ngoài cửa.
Quý Trần Ai nghe vậy gật đầu, sau khi bọn họ đi ra ngoài, nhìn về phía Trần Giang bị trói trên đất.
itsukahikari.wordpress.com
Không biết có phải bị ánh mắt của Quý Trần Ai kích thích hay không, Trần Giang lại bắt đầu chửi ầm lên, trước hắn ta vẫn cho là Lỗ Tương Minh chết rồi, lại không nghĩ rằng người anh em của mình lại trở thành nằm vùng, còn gọn gàng nhanh lẹ bán đứng bọn họ.
Nghe tiếng mắng của Trần Giang, Quý Trần Ai vứt cho Lỗ Tương Minh ánh mắt dò hỏi.
Mặt Lỗ Tương Minh như ngập nước: “Trần Giang, là ai bán tin tức về tôi cho lão đại?”
Trần Giang sao có khả năng trả lời, hắn ta hiện tại quả thực chỉ hận không thể ăn thịt Lỗ Tương Minh, gặm xương cốt Lỗ Tương Minh, bọn họ cái nghề buôn ma túy này một khi bị bắt được thì tuyệt đối không còn đường sống, coi như bán đi anh em xử tù chung thân, đó so với chết cũng không khác biệt gì.
Tâm tình của Lỗ Tương Minh đối với Trần Giang rất phức tạp, nếu như nói lúc trước nhìn tới Trần Giang, trong lòng còn có một tia rung động, nhưng sau khi xem thảm trạng của Lỗ Dư Quang, rung động kia liền biến thành lạnh lùng.
Con người không phải động vật, càng không thể khống chế tình cảm của mình, thời gian năm năm, tuy rằng Lỗ Tương Minh vẫn luôn kiên trì mục đích của chính mình, nhưng nhưng vẫn bắt đầu này sinh ra một ít tình cảm với nhóm người Trần Giang.
Trần Giang không thể trả lời câu hỏi của Lỗ Tương Minh, nhóm người Quý Trần Ai mang tới lúc xông vào, liền động thủ giết một người, đả thương ba người, Trần Giang coi như có nói cho Lỗ Tương Minh biết, hắn ta cũng thấy chính mình không còn khả năng sống tiếp.
Trần Giang đã đúng, Quý Trần Ai căn bản không định để bọn họ sống sót.
Sau khi dùng một cái “Tận thế của kẻ nói dối” với Trần Giang, Quý Trần Ai chậm rãi hỏi: “Trần Giang, là ai bán đứng Lỗ Tương Minh?”
Dựa theo lẽ thường, Trần Giang sao có thể trả lời câu hỏi này của Quý Trần Ai, nhưng miệng của hắn ta lại giống như không chịu sự điều khiển của hắn ta, nói ra ba chữ đáp án kia.
Đó là một cái tên vô cùng xa lạ đối với Quý Trần Ai, thế nhưng Lỗ Tương Minh lại như không xa lạ gì với cái tên này, bởi vì khi hắn nghe đến ba chữ này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Quý Trần Ai lại hỏi: “Bọn mày tóm được nhược điểm ở hắn ta? Lão đại bọn mày hiện tại thế nào rồi?”
Nghe câu hỏi của Quý Trần Ai, trong ánh mắt của Trần Giang đột nhiên tràn đầy sợ hãi, hắn ta không biết tại sao bản thân lại không khống chế được cứ như vậy trả lời câu hỏi ủa Quý Trần Ai, điều này đã vượt khỏi thường thức của hắn ta.
Nhưng tuy không muốn, Trần Giang vẫn trả lời câu hỏi của Quý Trần Ai, hắn ta nói: “Hắn ta nhận hối lộ lớn, bị bọn tao tóm được nhược điểm, lão đại, lão đại…” Sau khi nói đến đây, biểu tình của Trần Giang tràn đầy giãy dụa, hắn ta hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của Quý Trần Ai, nhưng lại không khống chế được miệng mình, cuối cùng, hắn ta vẫn là nói ra, “Lão đại, bị Lỗ Tương Minh thằng tạp chủng này, hại chết.”
Trong phòng xuất hiện một giây yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, giọng Lỗ Tương Minh nhẹ nhàng vang lên: “Ông ta đã chết?”
Trần Giang gắt gao cắn răng, dòng máu theo khóe miệng hắn ta chảy xuống, hắn ta trừng mắt nhìn Lỗ Tương Minh, giống như nhìn kẻ thù giết cha, ánh mắt điên cuồng kia khiến người ta cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía.
Bốn người trong phòng, chết một, bị thương ba, ngoại trừ Trần Giang, hai người còn lại đều ở trạng thái hôn mê.
Quý Trần Ai còn dự định hỏi Trần Giang thêm mấy thứ, nhưng còn chưa đợi anh mở miệng, miệng Trần Giang tràn ra từng dòng từng dòng máu tươi, ánh mắt Lỗ Tương Minh cả kinh: “Trần Giang!” Hắn vài bước tiến lên, muốn ngăn cản động tác của Trần Giang, thế nhưng đã quá muộn, Trần Giang đã cắn lưỡi tự sát.
Lỗ Tương Minh ôm đầu Trần Giang, không nói một lời, ánh mắt Trần Giang nhìn Lỗ Tương Minh còn tràn đầy oán hận cùng phẫn nộ, hắn ta không biết vì sao mình lại nói ra những lời không nên nói kia, nhưng bây giờ, người chết thì sẽ không nói chuyện.
Quý Trần Ai nói: “Lỗ Tương Minh, anh mềm lòng?”
Lỗ Tương Minh lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Thời điểm quyết định nằm vùng, tôi đã không còn tư cách để mềm lòng.” —— từ khi hắn bắt đầu đoạn hữu nghị này, liền quyết định sẽ phản bội đoạn hữu nghị này.
Người bình thường, nhìn tình cảnh này tâm tình đại khái đều sẽ khá phức tạp, nhưng Quý Trần Ai lại vô cùng bình tĩnh, anh nói: “Làm hai người kia tỉnh lại đi, không phải còn có vấn đề chưa hỏi sao.”
Lỗ Tương Minh liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.
Hai người còn lại, không có kiên cường như Trần Giang, sau khi nhìn đến hai người đồng bọn đã chết, bọn họ đều có vẻ hơi sợ hãi, hơn nữa “Tận thế của kẻ nói dối”, Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh rất nhanh biết được thứ bọn họ muốn biết.
Hóa ra, bởi vì Lỗ Tương Minh phản bội, lúc lão đại bọn họ đã đuổi theo bắt bị giết chết. Mà mấy người Trần Giang thất bại không thể tả, lại tăng thêm cừu hận đối với Lỗ Tương Minh, nghĩ hết mọi biện pháp muốn Đông Sơn tái khởi.
(: thành ngữ Trung Quốc. Dựa trên điển cố về danh sĩ Tạ An đời Đông Tấn, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.)
Mà lúc này, vô cùng trùng hợp lại có người phát hiện nhược điểm của một quan chức cấp cao sĩ quan cảnh sát nào đó, lợi dụng nhược điểm này, Trần Giang bọn họ đầu phục lão đại mới, sau đó liền đào ra tin tức về Lỗ Tương Minh, muốn rửa sạch nhục nhã.
Nếu như không có Quý Trần Ai, kế hoạch của bọn họ sẽ vô cùng thuận lợi, lợi dụng Lỗ Dư Quang lừa Lỗ Tương Minh ra, lại một lưới bắt hết người nhà Lỗ Tương Minh, khiến Lỗ Tương Minh nếm thử mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong.
Đáng tiếc, nơi này lại nhiều hơn người tên là Quý Trần Ai.
Hỏi xong câu hỏi của mình, Quý Trần Ai nói: “Mấy người này không thể giữ lại.”
Lỗ Tương Minh nói: “Ừm.”
Quý Trần Ai nghiêng đầu: “Cho nên để người đến động thủ… Hay vẫn là…”
Ánh mắt Lỗ Tương Minh ảm đạm liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, hắn lại nhìn Trần Giang trên đất đã không còn tiếng động: “Tôi đến đi.”
Quý Trần Ai cười cười, nói: “Vậy anh tới đi.”
Những người này chết rồi, coi như bị người phát hiện ra xác chết, cũng rất khó lập án, bởi vì bọn họ nhất định là sử dụng thân phận giả, kể cả bị phát hiện, cũng không có thân phận hợp pháp, nhiều nhất tính là người mất tích.
Huống hồ nơi này là vùng ngoại ô xa xôi, hơn nữa này trên người mấy người đó có đồ trái phép, lực lượng cảnh sát đại khái sẽ quy cái này về đấu tranh nội bộ xã hội đen.
Lỗ Tương Minh dùng con dao gọt hoa quả hắn mua tại siêu thị, giải quyết hai mạng người còn dư lại, Quý Trần Ai giúp hắn đã đủ nhiều, chính hắn dù sao cũng nên làm gì đó.
Xử lý xong mấy người xong, Quý Trần Ai phát hiện Lỗ Tương Minh có chút thất thần, anh nói: “Lỗ Tương Minh, người bán đứng anh kia…”
Lỗ Tương Minh nói: “Là thủ trưởng trước kia của tôi.”
Quý Trần Ai ồ một tiếng, lại hỏi Lỗ Tương Minh một ít chi tiết nhỏ liên quan với thủ trưởng của hắn.
Lỗ Tương Minh không biết Quý Trần Ai hỏi cái này có ích lợi gì, nhưng vẫn trả lời từng câu.
Xử lý xong chuyện này, Quý Trần Ai liền gọi mấy người chờ ở bên ngoài vào, để bọn họ sửa lại hiện trường chỗ này một chút —— dứt khoát cho căn phòng này một ngọn lửa.
Camera xung quanh đây, Quý Trần Ai cũng gọi Tiểu Thất động tay động chân, tiêu diệt toàn bộ vết tích bọn họ đã tới đây.
Cuối cùng, Lỗ Tương Minh ôm Lỗ Dư Quang bị chăn bọc lại lên xe bốn người kia, bốn người kia hiển nhiên đều cho là Lỗ Dư Quang đã không xong rồi cho nên mới dùng chăn bọc lại, ngược lại cũng không hỏi gì.
itsukahikari.wordpress.com
Ngày đó cứ như vậy bận bận rộn rộn trôi qua, Quý Trần Ai trước tiên kêu bọn họ dừng xe ở nhà Lỗ Tương Minh, đưa Lỗ Dư Quang về.
Trên đường về nhà, Lỗ Tương Minh liền gọi điện cho Lỗ Du Du, đem tình huống ở bên này nói qua đơn giản một chút.
Lỗ Du Du nghe thấy bọn họ nói chuyện đã xử lý xong, hiển nhiên vô cùng cao hứng, Lỗ Tương Minh lúc này mới gọi điện cho bảo an, để bảo an thả Lỗ Du Du bị giam ở nhà ra.
Lỗ Tương Minh bảo Lỗ Du Du đón xe về nhà, ở nhà chờ bọn họ.
Tiểu Thất đang xử lý camera ghi hình bỗng nhiên nói: “Ai Ai, hai người ngồi chồm hổm ở cục cảnh sát trông người kia thì quản thế nào?”
(: Trước giờ không chú ý, cứ tưởng tiếng thở dài, giờ đính chính lại là một cách gọi tên bạn Quý Trần Ai nhé ^.^)
Quý Trần Ai lúc này mới nhớ tới ở cửa cục cảnh sát còn có hai con cá lọt lưới, bởi vì bên kia vẫn luôn không có được tin tức, cho nên vẫn còn ngồi chồm hổm trông coi, ý định tìm ra tung tích của Lỗ Tương Minh.
Quý Trần Ai kêu Tiểu Thất gửi hình hai người kia đến điện thoại di động của mình, sau đó anh lấy điện thoại ra cho Lỗ Tương Minh xem bức ảnh hai người kia: “Hai người kia vẫn còn ở cửa cục cảnh sát chờ anh, anh định làm thế nào?”
Lỗ Tương Minh không nghĩ tới Quý Trần Ai thậm chí ngay cả bức ảnh cũng có thể lấy được, bất quá ngày hôm nay số lần hắn kinh ngạc đã đủ nhiều rồi, lúc này dĩ nhiên đối với năng lực của Quý Trần Ai có chút tê dại, hắn nói: “Trực tiếp báo cảnh sát… Bọn họ có án cũ ở cục cảnh sát.”
Quý Trần Ai: “…” Có án cũ còn dám ngồi xổm trước cửa cục cảnh sát, đúng là bội phục.
Lỗ Tương Minh nhìn thấu suy nghĩ của Quý Trần Ai, cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái.
Mấy tiếng sau, mấy người đã tới nhà Lỗ Tương Minh, Lỗ Tương Minh ôm Lỗ Dư Quang bị chăn phủ lên đi lên tầng, Quý Trần Ai đi phía sau hắn, còn thuận tiện giúp hắn gõ cửa.
Cửa là Lỗ Du Du mở, mẹ của Lỗ Du Du đứng ở sau lưng cô, lúc này trên mặt tràn ngập lo lắng, bà sau khi nhìn đến Lỗ Tương Minh cùng với Lỗ Dư Quang được Lỗ Tương Minh ôm trong lồng ngực, sắc mặt lập tức thay đổi, có thể nói là hết sức khó coi, bà nói: “Tương Minh, này, đây là ai?”
Lỗ Tương Minh vẫn luôn căng thẳng, lúc này rốt cuộc thư giãn xuống, không có chú ý tới thần sắc quái dị của mẹ hắn, vì vậy dửng dưng nói: “Mẹ, đây là cha mà.”
Mẹ Lỗ Tương Minh, khi nghe được đáp án này trong nháy mắt, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất.
Lỗ Tương Minh sững sờ: “Mẹ? Mẹ làm sao vậy!”
Mẹ Lỗ oa một tiếng khóc lớn, bà kêu lên: “Lão Lỗ, lão Lỗ ông mau tỉnh lại đi, ông đi người một nhà chúng tôi làm sao bây giờ…”
Lỗ Tương Minh này mới phản ứng được mẹ hắn hiểu lầm cái gì, hắn dở khóc dở cười nói: “Mẹ, cha không có chuyện gì, chỉ là bị thương nhẹ, mẹ đừng khóc.”
Lỗ Du Du vốn cũng theo mẹ cô khóc lớn, nghe thấy Lỗ Tương Minh giải thích, lúc này mới khóc thút thít nói: “Ca, cha thật sự không có chuyện gì? Không có chuyện gì anh lại dùng chăn bọc lại như thế, anh làm em sợ muốn chết.”
Lỗ Tương Minh vội vàng nói: “Đây không phải là cha bị thương nhẹ, anh sợ ông ấy lạnh sao.” —— lời giải thích này, cũng vô cùng hỏng bét, bất quá bây giờ cũng không có ai quan tâm giải thích của Lỗ Tương Minh đến cùng có ổn hay không, mẹ con hai người vội vàng nghênh đón Quý Trần Ai cùng Lỗ Tương Minh vào phòng, để Lỗ Tương Minh đặt Lỗ Dư Quang lên giường.
Drap trải giường vừa lấy ra, liền lộ ra Lỗ Dư Quang còn đang say giấc nồng, vết thương trên mặt ông đã khôi phục rất nhiều, tuy vẫn còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu, nhưng tình trạng hô hấp và thân thể cũng đã bình thường.
Lỗ Tương Minh thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Lỗ quả thực chính là thở mạnh, mới vừa rồi bị Lỗ Tương Minh doạ lên cơn đau tim, lúc này cũng buông lỏng xuống, bà nhìn chồng mình nằm ở trên giường, lại nhìn Lỗ Tương Minh đầy mặt mệt mỏi, thấp giọng nói: “Tương Minh, vị này là?” Bà chỉ vào Quý Trần Ai, vừa nãy quá khẩn trương, không chú ý tới bên cạnh Lỗ Tương Minh còn có một người đứng.
Lỗ Tương Minh nói: “Mẹ, đây là bạn học của Lỗ Du Du, đã giúp chúng ta ân lớn.”
Mẹ Lỗ nói: “Cháu ngồi đi, hai đứa ăn cơm chưa? Ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho hai đứa.”
Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh chạy đông chạy tây một ngày, quả thực không sao ăn nổi đồ ăn, hiện tại yên ổn, thành ra có chút đói bụng.
Mẹ Lỗ đi vào trong phòng bếp vội vội vàng vàng xào món ăn, lại nấu sủi cảo, bưng ra bàn ăn, gọi Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh đến ăn.
Lỗ Tương Minh nói: “Đi thôi, đi trước lấp đầy bụng, cậu hôm nay bận bịu cả ngày, hẳn là cũng chưa ăn cái gì đi.”
Quý Trần Ai đáp một tiếng, hai người liền ngồi vào bàn, ăn món ăn đầu tiên của hôm nay.