Editor: thuyvu
A Thiết xử lý xong việc của Tiêu Khuynh Thành, trở về phủ Dục Vương, lúc ấy Hạ Hầu Ý đang ngồi trên xe lăn nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân hắn trở lại, không mở mắt, chỉ thờ ơ hỏi: "Sao rồi?"
"Quận chúa nói, nàng ấy phải chờ xem kết quả, sau đó sẽ nghĩ lại coi có muốn hợp tác với ngài hay không. Chỉ có điều A Thiết không hiểu, vì sao ngài muốn giúp nàng ấy như vậy. Nàng ấy là một người có năng lực, nhưng..." A Thiết không nói ra câu tiếp theo.
"Nàng đáng giá để ta làm như vậy, không phải như ngươi nghĩ, không quan hệ đến quyền thế, cũng không vì bất kỳ lý do gì..." Nếu như muốn hỏi rõ hắn lý do, hắn thật không biết lý do đó là gì.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều không cần lý do, muốn cái gì, thì sẽ được cái đó, bởi vì quyền lựa chọn ở trên tay hắn.
A Thiết im lặng gật đầu, nói tiếp: "A Thiết đã phát tin tức cho bằng hữu trên giang hồ, tin tưởng rất nhanh sẽ thành công thu hút được bọn họ, hơn nữa còn làm cho Quận chúa điện hạ hài lòng. Quận chúa điện hạ thành lập Thất Phiến Môn, tất nhiên sẽ khiến không ít hảo hán trong giang hồ vì nó mà tranh giành."
Hạ Hầu Ý hơi nghiêng người "Ừ, khi đó còn phải làm phiền ngươi xử lý tốt những chuyện này, bổn vương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi đi xuống lo chuyện của ngươi đi."
"Dạ, Vương gia."
... Phân cách tuyến...
Ba ngày sau, Tiêu Khuynh Thành đến Thất Phiến Môn, không ngờ vừa mới tiến vào liền nhìn thấy mười mấy tên sát thủ đứng ngay ngắn chỉnh tề trong sảnh đường. Nàng nhắm hai mắt lại, không cần nghĩ ngợi vỗ vỗ kiếm bên hông, bỗng chốc tiến về phía trước một bước, kiếm ra khỏi vỏ...
Mười mấy tên sát thủ phản ứng cực nhanh, mỗi người đều dùng tuyệt kỹ của bản thân để tránh né công kích của thanh kiếm. Đồng thời cung kính đứng sang một bên.
Cuối cùng Tiêu Khuynh Thành thu hồi kiếm, vừa ý nhìn đám sát thủ trước mặt, mỉm cười, "Thất Phiến Môn hoan nghênh mọi người đến tham gia, nếu đã đến đây, như vậy Môn Chủ sẽ nói rõ ràng lợi ích mà các ngươi có được khi làm việc cho ta."
"Về sau Thất Phiến Môn sẽ chịu trách nhiệm nhận nhiệm vụ, sau đó dựa theo sở trường của từng người mà bố trí, mỗi người hoàn thành nhiệm vụ một lần, sẽ được chia thù lao theo tỉ lệ :, các ngươi ba, Thất Phiến Môn bảy. Sau này mỗi người hoàn thành được mười nhiệm vụ, tỉ lệ thù lao sẽ là :. Đồng thời Thất Phiến Môn cung cấp nơi ở và quần áo cho các ngươi. Hơn nữa còn có khen thưởng vào cuối năm. Không biết các vị có ý kiến gì không?"
Bởi vì Tiêu Khuynh Thành sử dụng không ít từ ngữ hiện đại trong lời nói, tuy cũng đơn giản dễ hiểu, nhưng mà bọn hắn nghe không hiểu lắm, cho nên vẫn phải làm phiền phiền A Thiết lần nữa giải thích từng chút một.
Cuối cùng tất cả mọi người miễn cưỡng đồng ý.
Hiện tại nghề sát thủ trên giang hồ không khởi sắc, nghe nói vị chủ nhân trước mắt này không phải là một người đơn giản. Có được một nơi đông đảo nhân tài, có nàng cung cấp nhiệm vụ cho bọn hắn, dường như đó cũng là một chuyện tốt, mà thù lao cũng khá cao.
Hơn nữa bởi vì nguyên nhân Dạ Sát cung chủ, bọn hắn không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Tiêu Khuynh Thành nhìn mọi chuyện thuận lợi hoàn thành như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, kêu A Thiết chuẩn bị một chút, sắp đặt tiệc rượu tại Thất Phiến Môn, chúc mừng Thất Phiến Môn được thành lập. Điều làm cho bọn hắn thật không ngờ chính là, đêm đó liền có một khách quan tìm đến cửa.
Đây không phải là một ngành nghề có thể trông thấy vào ban ngày, chỉ có thể âm thầm hành động, đều dựa vào mỗi người và điều kiện giao dịch.
Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng nhìn vị khách quý trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch: "Không biết vị công tử này có việc gì cần Thất Phiến Môn hỗ trợ, Thất Phiến Môn nhất định sẽ tận tâm phục vụ cho người."
Nam tử trước mặt, tóc buộc lụa trắng, trường bào trên người làm từ loại gấm tốt nhất ở Tứ Xuyên, hơn nữa còn có hoa văn phức tạp. Vừa nhìn liền biết thân phận không đơn giản. Đầu lông mày hắn cong cong kèm theo một nụ cười nhạt, khiến cho người ta có một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái mà lại giảo hoạt.