Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

quyển 1 chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe vậy, ánh mắt mông lung của Mộ Dung Thư dần dần trong trẻo, nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của Vũ Văn Mặc giọng nói vô cùng thận trọng:

– Nếu chàng phụ ta, nhất định ta sẽ không tha thứ.

Thoáng chốc, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm, không biết vì tình dục, hay bởi những lời này của nàng.

Chỉ là trong nháy mắt, con ngươi đen sâu thẳm của Vũ Văn Mặc đã lóe lên tia sáng kiên định, hắn vươn bàn tay thon dài ra vuốt ve gương mặt nàng:

– Thư nhi, trong lòng ta nàng là độc nhất vô nhị. Đời này, ta nhất định không phụ nàng.

Trong lúc hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp phà lên cổ khiến nàng khẽ run rẩy. Chỉ cần là điều nàng nhận định chắc chắn sẽ không hối hận. Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, khuôn mặt nàng giãn ra, cười khẽ, vươn tay ôm cổ hắn. Sự chủ động của nàng làm cho sắc thái tình dục trong mắt Vũ Văn Mặc càng đậm, thân mình cứng rắn như sắt càng thêm nóng bỏng. Hắn tuyệt đối không cho nàng cơ hội tránh thoát, tay trái giữ chặt đầu nàng hôn nồng nhiệt, cũng quấn lấy lưỡi nàng chơi đùa không ngớt. Tay phải trượt xuống vuốt ve thân thể trần truồng mẫn cảm trắng mịn của nàng, đốt lên ngọn lửa nhiệt tình trên người Mộ Dung Thư.

Hơi thở nam tính tràn ngập khoang mũi, một người chưa bao giờ trải qua nam nữ hoan ái như Mộ Dung Thư chìm trong động tác của hắn, cảm giác thân thể mình dần dần không còn kiểm soát được, một niềm vui sướng chưa bao giờ có khiến nàng mê đắm. Dưới ánh nến mờ ảo, ánh mắt mông lung của nàng chạm phải sự dịu dàng vô tận trong đôi đồng tử đen láy của Vũ Văn Mặc, sâu thẳm bên trong rõ ràng có thể thấy được nhu tình khiến người khác mềm nhũn. Nàng vươn tay nhỏ bé hơi lạnh ra giúp hắn cởi bỏ quần áo, nhìn thân hình to lớn hoàn toàn khác biệt với phái nữ, thân thể này đúng là do trời xanh tỉ mỉ điêu khắc ra, bả vai dày rộng, thắt lưng rất nhỏ, làn da trên người hắn không khác gì trên mặt, đều là màu rám nắng, trong hơi thở nam tính còn toát ra sự khỏe mạnh và cường tráng. Giờ này khắc này, khuôn mặt tuấn mỹ ma quỷ kia, mái tóc đen dài buông xuống, vô cùng chói mắt. Nàng không thể khống chế ánh mắt nhìn lên khuôn ngực cường tráng, lướt qua cơ bụng tráng kiện, thắt lưng hoàn mĩ và đường cong nhấp nhô, vốn định dừng lại, nhưng ánh mắt mê ly kia lại không thể nén nổi tò mò tiếp tục nhìn xuống càng sâu … (Ặc, hâm mộ các editer làm cảnh hót hay như vậy, trình ta chỉ có thế thôi. Hức hức, không biết Thư tỷ thấy cái giề nhỉ???)

Mặt nàng càng đỏ hơn.

Lúc này ánh mắt nàng mê ly, môi anh đào khẽ nhếch, xinh đẹp khiến hắn nhẫn nại không được gầm nhẹ một tiếng.

(Các sắc nữ thất vọng không, ha ha, lừa tềnh kinh)

Tiếng rên rỉ ái muội hoà với tiếng thở dốc không ngừng từ trong phòng tràn ra, thẳng đến bình minh.

Hôm sau, lúc Mộ Dung Thư mở mắt ra mặt trời cũng đã lên cao, nàng vừa định chống người đứng dậy đã cảm thấy dưới thân một trận tê mỏi. Tuy thân thể này đã từng trải qua chuyện đó nhưng cũng chỉ một lần duy nhất, dù tối qua Mộ Dung Thư vẫn chưa cảm thấy quá đau, nhưng vì Vũ Văn Mặc không ngừng đòi hỏi khiến nàng chịu không nổi. Mộ Dung Thư quay người nhìn sang bên cạnh, Vũ Văn Mặc vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Lúc này hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ băng sơn thường ngày, ngược lại thật nhu hòa, dường như khuôn mặt tuấn tú, cương nghị của hắn cũng không còn quá cứng nhắc, ngược lại có vẻ mềm hoá không ít. Mộ Dung Thư cười nhẹ quay đi, đúng lúc này hắn bỗng mở mắt ra, thừa dịp nàng không chú ý ôm nàng vào lòng, không nói không rằng lại là một trận hôn nồng nhiệt.

Mộ Dung Thư giãy giụa đẩy ra, đỏ mặt nói:

– Lúc này người trong viện đều đã dậy hết, nhìn sắc trời cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi đó.

Vũ Văn Mặc hơi hé mắt, miễn cưỡng cười nói:

– Không ngờ nàng còn có lúc xấu hổ.

Khóe miệng Mộ Dung Thư giật giật, không thèm để ý hắn, đứng dậy mặc quần áo. Vũ Văn Mặc nhíu mày, cũng đứng dậy mặc quần áo theo.

Khi Mộ Dung Thư mặc quần áo tử tế định đi ra ngoài, Vũ Văn Mặc bỗng nhiên kêu lên:

– Thư nhi, nàng khoan hãy ra ngoài. Lát nữa ta đưa nàng đi gặp một người.

– Một người? Là ai?

Mộ Dung Thư dừng bước, quay đầu nhìn hắn, tò mò hỏi.

Vũ Văn Mặc cười nhẹ không nói, vươn hai tay, xoay đầu qua một bên, chậc chậc hai tiếng nói:

– Bổn vương còn chưa thay quần áo chỉnh tề, có lý nào lại ra cửa gặp người được chứ.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói:

– Được. Thần thiếp giúp gia thay quần áo.

Một tiếng sau, khi Mộ Dung Thư nhìn thấy bé con ngồi ngay ngắn trên ghế kia, bỗng chốc ngây ngẩn cả người! Mấy tháng nay, nàng vẫn muốn đợi cho đến lúc mọi chuyện ổn định rồi sẽ cho người đi đón Hiên nhi. Kết quả thật không ngờ, Hiên nhi vậy mà lại xuất hiện ngay trước mắt! Không cần suy nghĩ cũng biết đây là do Vũ Văn Mặc làm. Lúc này Mộ Dung Thư cũng không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy khá kinh ngạc, Vũ Văn Mặc biết Hiên nhi được nàng thu xếp ở đâu, việc này cho thấy hắn đã đoán được hết thảy suy nghĩ và hành động của nàng phải không?

– Mẫu thân, Hiên nhi rất nhớ người!

Tiểu Hiên nhi vừa nhìn thấy Mộ Dung Thư đã lập tức nhảy xuống ghế dựa, thân mình tròn vo nho nhỏ không khác ba tháng trước là bao chạy vội tới, kêu lên mấy chữ ngọt ngào ngây thơ làm cho người khác cực kì yêu thích.

Mộ Dung Thư xua đi nghi hoặc trong lòng, ngồi xổm xuống giang hai tay ôm lấy Tiểu Hiên nhi đang chạy như bay tới. Vừa mới thức dậy nên Mộ Dung Thư có vẻ khá chậm chạp, phải cố hết sức. Không ngờ chỉ trong ba tháng, Hiên nhi không chỉ cao lên mà ngay cả thể trọng cũng tăng lên không ít, ôm vào mềm mềm rất thoải mái.

– Mẫu thân, mỗi ngày Hiên nhi đều nhớ người. Hiên nhi tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẫu thân. Hiên nhi rất sợ.

Tiểu Hiên nhi tựa đầu trên vai Mộ Dung Thư, trong giọng nói mang theo nức nở, có chút tủi thân.

Mộ Dung Thư dịu dàng sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Hiên nhi, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được ôn nhu nói:

– Hiên nhi yên tâm, về sau bất kể mẫu thân đi đâu đều đưa con theo.

Nàng đã hứa với Ngọc Nhi sẽ nuôi nấng Hiên nhi bình an lớn lên. Lúc trước vì có thể thuận lợi chạy trốn, nàng mới đưa Hiên nhi đến Bình Thành trước, hiện giờ suy nghĩ lại, nếu như Hiên nhi xảy ra chuyện gì, lương tâm của nàng có thể an ổn sao?

– Vâng ạ. Mẫu thân yên tâm, trong thời gian này Hiên nhi thật biết điều mà. Về sau Hiên nhi cũng sẽ ngoan ngoãn, không để mẫu thân phải lo lắng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Hiên nhi trịnh trọng tuyên bố với Mộ Dung Thư như một ông cụ non.

Thấy bé như vậy, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cũng nhịn không được nở nụ cười.

– Tiểu thiếu gia thật nghe lời, cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới Vương phi trước mặt hạ nhân. Có thể là sợ chúng tiểu nhân lo lắng đi?

Phía sau Tiểu Hiên nhi có ba người, một nam tử chừng trên năm mươi tuổi, phụ nhân trung niên, còn có một nữ tử khoảng mười sáu tuổi. Người vừa lên tiếng là nam tử trung niên kia.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn về phía ba người. Dáng vẻ họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhìn ra một vài nét quen thuộc. Đôi đồng tử Mộ Dung Thư chớp động, trong lòng đau xót, nàng buông Hiên nhi đi đến trước mặt ba người, trước sự kinh ngạc của họ, nàng xoay người thi lễ:

– Vân Mai mất đi tính mạng là vì cứu ta, ta thật xin lỗi các ngươi.

Ba người thấy thế lập tức quỳ trên mặt đất:

– Vương phi đừng nói như thế. Nhờ Vương phi mà cả nhà tiểu nhân mới có cuộc sống bình an như hôm nay. Người là ân nhân của gia đình tiểu nhân. Ân nhân gặp nguy hiểm, đương nhiên đứa nhỏ Vân Mai kia phải gánh lấy. Có thể bảo vệ an toàn cho Vương phi, việc làm của Vân Mai là vinh hạnh của cả nhà tiểu nhân.

Vũ Văn Mặc đỡ Mộ Dung Thư dậy, ôn nhu nói:

– Ngươi đứng lên đi, nếu ngươi tiếp tục như vậy, bọn họ phải lạy đến tối mất thôi.

Nha đầu đã cứu Mộ Dung Thư đúng là ra ngoài dự liệu của hắn, không ngờ còn có người trung thành như vậy. Nếu không nhờ nàng ta, e là Mộ Dung Thư chắc chắn đã bỏ mình trong trận hỏa hoạn đó. Như vậy, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.

– Vâng, Vương phi, xin ngài mau mau đứng lên. Người làm như vậy sẽ khiến chúng tiểu nhân giảm thọ mất. (nguyên văn là chiết sát)

Cha Vân Mai lập tức dập đầu khẩn cầu.

Mộ Dung Thư chỉ có thể đứng dậy, tiếp đó cũng đưa tay nâng họ dậy. Lúc này ba người mới đứng lên. Nàng quan tâm hỏi:

– Gần đây các ngươi sống thế nào?

Dù sao bọn họ cũng là xa xứ đến nơi đây, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, chắc chắn đã gặp không ít vấn đề phát sinh. Hiện thời mất đi đứa con gái như Vân Mai này, đau lòng nhất cũng là bọn họ.

– Ít nhiều cũng nhờ sự tín nhiệm của Vương phi, sau khi đến Bình Thành, cả nhà chúng tiểu nhân liền dựa theo sự dặn dò của Vương phi mua sơn trang, tiếp đó thuê người đến trồng trọt, sang năm sẽ có thu hoạch.

Trước tiên, cha Vân Mai trả lời.

– Xin Vương phi yên tâm, sơn trang này chúng tiểu nhân đã xem qua rồi, địa thế vô cùng tốt, chắc chắn sẽ cho thu hoạch rất khá. Hơn nữa còn có một vườn trái cây, hàng năm cũng sẽ có một khoản thu nhập không nhỏ.

Mẹ Vân Mai lập tức tiếp lời.

Bỗng nhiên cảm giác được người bên cạnh không ngừng phát ra một luồng khí lạnh rợn người, Mộ Dung Thư hiểu Vũ Văn Mặc đang nghĩ gì. Hắn biết Hiên nhi ở đâu, tất nhiên cũng sẽ đoán được dự định trước đó của nàng, lúc này chắc là rất tức giận phải không? Chẳng qua thật không ngờ hắn sẽ là người dễ dàng nổi giận như vậy.

Mộ Dung Thư gật đầu, nói:

– Các ngươi làm việc ta rất yên tâm. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại kinh thành cùng Vương gia, sau này e là khó có cơ hội đến Bình Thành. Lúc Vân Mai còn sống, ta đã nói với nàng, sơn trang này về sau chính là của các ngươi. Giấy bán thân của cả nhà và giấy tờ đất đều bị huỷ trong đám cháy. Hai ngày nữa ta sẽ nhờ quan phủ địa phương làm lại các loại giấy tờ đó rồi trả lại cho mọi người. Tương lai các ngươi ở Bình Thành cũng coi như có chỗ đứng vững chắc.

Hiện thời thứ mà nàng có thể làm cho Vân Mai cũng chỉ có vậy. Nàng hi vọng cuộc sống ngày sau của cả nhà Vân Mai sẽ bình yên và hạnh phúc. Giao sơn trang cho họ, không ngoài mục đích giúp họ bảo đảm được cuộc sống tương lai, cũng có thể ngẩng đầu trước mặt người khác. Nói vậy đây cũng là điều Vân Mai hi vọng phải không?

Người nhà Vân Mai nghe Mộ Dung Thư nói xong, đều không dám tin:

– Vương phi?

Sơn trang to như vậy giá trị cũng hơn một vạn hai, đây tuyệt đối không phải con số nhỏ.

Huống hồ, cả nhà họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhận được cái gì. Vân Mai hi sinh tính mạng vì Vương phi coi như nó có phúc, Vương phi đối xử với họ như vậy, đại ân này sao có thể nhận đây?

– Các ngươi không cần từ chối. Chỉ e rằng đây là việc duy nhất ta có thể làm cho Vân Mai. Nếu mọi người cứ nhất quyết từ chối, ta sẽ áy náy cả đời. Hiện thời cái ta hy vọng là từ nay về sau một nhà các ngươi có thể cơm no áo ấm, có sơn trang này các ngươi đã có chỗ dựa vào. Đây coi như lệnh của ta.

Mộ Dung Thư thấy ba người muốn mở miệng từ chối thì lập tức đưa tay ngăn cản. Hiện giờ nếu nàng vẫn giữ giấy bán thân và giấy tờ đất của họ, sao không khiến Vân Mai dưới suối vàng thất vọng chứ?

Ba người thấy Mộ Dung Thư nói như vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ quỳ xuống đất dập đầu cảm tạ.

– Cả nhà tiểu nhân cảm tạ đại ân đại đức của Vương phi.

Nghe thấy câu trả lời của ba người, Mộ Dung Thư yên tâm.

– Mẫu thân, sơn trang chơi rất vui.Hiên nhi đi bắt ếch, châu chấu, còn tự tay hái được hoa quả đấy. Hiên nhi vốn định giữ lại cho mẫu thân ăn, nhưng mà để được hai ngày đã bị hư rồi.

Đôi mày nhỏ của Hiên nhi nhăn lại, có chút hối hận nắm tay Mộ Dung Thư nói.

Muội muội Vân Mai cười nói:

– Tiểu thiếu gia hái được không ít hoa quả đấy ạ, có cả anh đào nữa. Tiểu thiếu gia nói Vương phi thích ăn anh đào nên cố gắng hái rất nhiều, có điều để không được mấy ngày là bị hư. Hôm nay Vương gia phái người tới đón, chúng tiểu nhân mới dậy sớm hái được một ít anh đào mang đến cho Vương phi.

Nói xong, mẹ Vân Mai đứng phía sau liền xách một cái giỏ lớn đến trước mặt nàng.

– Đều rất tươi ngon. Trong vườn trái cây thì anh đào này nhìn đẹp mắt nhất, vừa ngọt lại đỏ mọng.

Mộ Dung Thư nhìn chiếc giỏ lớn kia liền nhớ tới lúc trước, sau khi Vân Mai về nhà rồi quay lại phủ đã mang theo một cái giỏ lớn, giống cái này như đúc. Cả nhà Vân Mai đều là những người thành thật phúc hậu. Nàng không khỏi cười nói:

– Cảm ơn.

– Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Bình Sóc vương và hai vị Vương phi đưa bái thiếp cầu kiến.

Ngoài cửa hạ nhân nói.

Nghe vậy, tươi cười bên miệng Mộ Dung Thư hơi cứng lại, nghiêng đầu nhìn nhìn về phía Vũ Văn Mặc. Gã đàn ông này hoa đào thật nhiều, hai vị Vương phi kia hôm qua tặng người không được, nói vậy hôm nay lại là đến tặng người phải không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio