Trong lòng Mộ Dung Thư trầm xuống, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Mặc, trong lòng hơi kinh hãi, ý hắn nói là hôm nay nàng làm chuyện thiếu cân nhắc, tuy trước mắt có thể loại trừ được Nhị di nương và Mộ Dung Lâm, nhưng lại chọc giận Mộ Dung Thu. Sau này nàng hồi phủ, thì sẽ không có gì để bảo đảm là Mộ Dung Thu sẽ để yên cho Lý thị. Dù sao cũng đây cũng là cổ đại, cuộc sống của một nữ nhân như Lý thị hoàn toàn phụ thuộc vào Mộ Dung Thu. Nếu muốn cuộc sống sau này của Lý thị dễ chịu hơn một chút thì hôm nay nhất định không thể ra tay quá hạn! Chí ít ra cũng phải cho Mộ Dung Thu một cái danh dự giống như là bắt một cái thang để ông ta leo xuống.
Mặc dù không muốn, nhưng nàng không thể không làm như vây, Mộ Dung Thư nắm chặt quyền.
“Đem Nhị di nương xuống!” Ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn Mộ Dung Thư hiện lên sự tức giận nồng đậm, lần này coi như ông đã mất hết mặt mũi, Nhị di nương phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, ông ta phất tay để hạ nhân kéo Nhị di nương đi.
Nhị di nương liều mạng giãy giụa, lắc đầu cầu xin, ”Không cần… Không cần… Lão gia, người hãy nể tình mấy năm nay nô tì luôn tận tâm tận lực hầu hạ người, đừng đuổi nô tỳ ra khỏi phủ tướng quân! Nô tì đã biết sai rồi, xin người hãy cho nô tì một cơ hội để sửa sai, sau này, nô tì tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện tổn hại đến phu nhân nữa.”
Mộ Dung Lâm không ngừng dập đầu, trên trán đã xuất hiện vài tia máu, “Phụ thân, xin người tha thứ di nương.”
“Mang xuống!” Mộ Dung Thu thẹn quá hóa giận, hôm nay, ông đã mất hết thể diện trước mặt Nam Dương Vương, ông thật sự tức giận! Loại đàn bà ngoan độc này thật đáng chết! Ông ta nhìn Nhị di nương, trong lòng cứng như sắt đá, không có nửa điểm muốn chừa đường sống cho Nhị di nương.
Nhị di nương hoảng sợ, trợn tròn hai mắt, nam nhân ác độc không chừa một con đường sống cho bà... chính là trượng phu đêm đêm ôn nhu của bà sao? Chỉ trong một cái chớp mắt, bà ta đã trở thành một miếng giẻ rách bị người ta tuyệt tình vứt bỏ? Bọn hạ nhân tách Mộ Dung Lâm ra, kéo Nhị di nương hai mắt đã mất đi thần sắc ra ngoài.
Mộ Dung Lâm ngồi bệt ra đất, nhất thời cũng quên mất việc phải duy trì hình tượng trước mặt Vũ Văn Mặc, nước mắt nước mũi dính trên mặt. Đến khi nàng hoàn hồn thì căm hận nhìn Mộ Dung Thư, tay nắm chặt thành quyền.
Thấy thế, Mộ Dung Thu thầm hận, đứa con gái này một chút đầu óc cũng không có, bây giờ còn dám chọc giận Mộ Dung Thư! Chẳng lẽ nó bị mù nên không thấy Vũ Văn Mặc đang đứng bên cạnh Mộ Dung Thư? Việc này phải giải quyết ngay nếu không lại có phiền phức, ông suy nghĩ liền làm: “Phạt Nhị tiểu thư ba mươi trượng, cấm túc hai năm!”
Đánh ba mươi trượng? Cấm túc hai năm? Quả thật là Mộ Dung Lâm không thể tin vào tai mình, làm sao phụ thân có thể ngoan độc như vậy? Chẳng phải từ trước đến nay, phụ thân không có để ý gì đến Lý thị? Tại sao bây giờ lại để cho Mộ Dung Thư điều khiển? Nàng cắn môi, thương tâm chảy hai hàng lệ, cúi đầu khẽ kêu: “Phụ thân.”
Mộ Dung Thu quay mặt đi chỗ khác.
Mộ Dung Thư tiến lên hai bước, cúi người hành lễ với Mộ Dung Thu: “Nhị muội còn nhỏ, chỉ là bị ảnh hưởng, người cho nhị muội một cơ hội đi.”
“Cái đứa làm chuyện thương thiên hại lý này, xem Đại nương là kẻ thù, chuyện tàn nhẫn như vậy cũng dám làm thì sao có thể dễ dàng cho qua được? Thư nhi, từ trước đến giờ con là người có lòng dạ bồ tát, không nỡ để người khác bị tổn thương nhưng việc này ta đã quyết định!” Mộ Dung Thu thấy Mộ Dung Thư hành lễ với mình, hơn nữa giọng điệu lại ôn hòa, cơn tức giận trong lòng cũng vơi bớt đi, dù sao vẫn còn giữ được thể diện trước mặt bọn hạ nhân, tuy Mộ Dung Thư là Vương phi nhưng vẫn hành lễ với ông ta như trước đây, trước mặt mọi người cũng làm ông ta nở mày nở mặt. Thế nhưng, ông vẫn phải nghiêm trị Lâm nhi, nếu không việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Lâm càng lạnh lẽo, thì ra trong mắt của phụ thân, thứ nữ như nàng vẫn không bằng đích nữ! Huống hồ bây giờ Nhị di nương đã bị đuổi ra ngoài! Vừa nghĩ đến Nhị di nương, Mộ Dung Lâm càng thêm hận Mộ Dung Thư.
“Haiz..” Mộ Dung Thư giả vờ khó xử, đau lòng thở dài. Vốn định chặt đứt luôn đường lui của Mộ Dung Lâm để chấm dứt hậu hoạn sau này, nhưng hiện tại còn phải bảo đảm an toàn cho Lý thị nên chỉ có thể làm đến mức này thôi, vả lại không có Nhị di nương bao che thì Mộ Dung Lâm cũng trở thành đồ bỏ ở trong mắt Mộ Dung Thu! Người như vậy đã không đủ gây uy hiếp.
Còn nữa, nàng nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, những lời hắn vừa nói, quả thật rất hữu lý.
Lúc này, Vũ Văn Mặc cũng đang âm thầm đánh giá Mộ Dung Thư, thấy nàng tuy đang thấp giọng cầu xin giống như là thật sự vì Nhị di nương và Mộ Dung Lâm mà thương tâm, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên tinh quang, thấy vậy, Vũ Văn Mặc khép hờ mắt, một lần nữa cẩn thận đánh giá lại nữ tử này. Tiểu nữ tử trước mắt so với trước kia, lợi hại hơn rất nhiều, nhất quyết không chịu chấp nhận ủy khuất.
Sau đó, Mộ Dung Thu không nghe lời khuyên nhủ, lập tức cho người đưa Mộ Dung Lâm về phòng nhốt lại, bất ngờ là lúc này Mộ Dung Lâm vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng bước đi, không ầm ĩ cũng không làm khó ai. Việc này, coi như giải quyết xong, Lý thị nghỉ ngơi đã gần một canh giờ nên cũng đã hồi phục được phần nào, bà được nha hoàn dìu ra, khi nhìn thấy Mộ Dung Thu, bà khẽ cúi đầu, ôn nhu nói: “Lão gia không nên tức giận, bất quá Lâm nhi tính tình trẻ con, thiếp không có để bụng đâu.”
Lời vừa thốt ra khiến lòng Mộ Dung Thu sinh ra niềm thương tiếc, kỷ niệm của những tháng ngày ân ái bên nhau lại quay về, nhìn thấy Lý thị gầy yếu, ông ta không kiềm lòng được, bước qua nâng bà dậy, ấm giọng nói: “Liên nhi, mau quay vào trong nghỉ ngơi đi, đừng để bị cảm lạnh, chút nữa vi phu sẽ cho quản gia tìm ngự y trong cung đến xem bệnh cho nàng.”
Lý thị khẽ cúi đầu, mềm mại gật đầu.
Mộ Dung Thư đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này, trong lòng tuy có hơi bất đắc dĩ, nhưng thân là nữ nhân ở trong trạch viện như Lý thị, ước muốn duy nhất trong cuộc đời là được trượng phu yêu thương, đối với bà kết cục này xem như là tốt nhất. Chỉ là không biết, sự thương tiếc của Mộ Dung Thu đối với Lý thị sẽ duy trì được trong bao lâu, hay có lẽ là…
Duy trì đến lúc ông ta phát hiện: trong lòng Vũ Văn Mặc, vị trí của nàng không đáng một chút, không hề có giá trị lợi dụng.
Nghĩ đến đây, đôi mày vừa mới giãn ra của Mộ Dung Thư lại cau chặt.
Đêm dài, mảnh trăng tương tư, dưới đất êm ắng.
Trong đình viện, Mộ Dung Thư và Hồng Lang đang ngồi trước bàn đá uống trà ngắm trăng.
“Sau này phu nhân sẽ hạnh phúc, sẽ không có Nhị di nương gây sóng gió nữa.” Hồng Lăng châm thêm trà vào chén cho Mộ Dung Thư, giọng điệu có chút thoải mái.
Mộ Dung Thư lạnh nhạt cười khẽ: “Phải không?”
“Tuy vậy, nhưng nghe nói là sau khi Đại thiếu gia biết Nhị di nương bị đuổi ra phủ còn Nhị tiểu thư bị cấm túc thì liền trút hết giận dữ trong viện của mình, rồi còn tuyên bố cùng với Vương phi không đội trời chung.” Hồng Lăng lo lắng nói.
Mộ Dung Thư nghe xong cũng không có nghĩ ngợi nhiều, khẽ cười nói: “Đây chính là điều bản Vương phi muốn.”
Hai mắt Hồng Lăng mơ mơ hồ hồ vẻ không hiểu, nàng vừa định hỏi tiếp thì thấy Vân Mai vẻ mặt vui vẻ chạy tới, vừa đứng vững liền thở hổn hển nói: “Vương phi, Vương gia muốn gặp người!”