Đã hai tuần trôi qua, ngoại trừ vài mảnh máy bay và các nạn nhân tử nạn ra thì đội cứu hộ không hề tìm thấy Vân Thường Hi.
Khỏi cần nói cũng biết Mỹ Tuyết Lệ đau khổ cỡ nào, bà đã nhập viện một lần vì suy nhược cơ thể.
Vân Chính Kiệt tạm gác hết công việc để vào việc chăm mẹ, Hạ Phi Phi cũng đến thăm.
Cô đã khóc đến sưng mắt, nhưng lúc gặp bà thì không dám biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng, sợ bà sẽ càng thêm lo.
Vân Chính Toàn ngoài giờ làm thì mỗi ngày đều ghé qua chỗ đội cứu hộ, lâu lâu lại tìm người đại diện của hãng hàng không để hỏi tình hình.
Người đại diện này có quen biết với ông, cho nên không giấu giếm gì, chỉ thành thật nói lời trong lòng:
- Ông Vân, thực sự chuyện này là ngoài ý muốn, hãng hàng không đã cố hết sức phối hợp cùng với đội cứu hộ để tìm người.
Nhưng mà, nếu thật sự còn sống thì chắc hẳn đã tìm ra từ lâu.
Dù sao cũng đã hai tuần rồi, con gái của ông...
- Cậu nói gỡ cái gì vậy? Là do các người tìm không kĩ, có lý nào con gái tôi lại...!
Vân Chính Toàn giận tím mặt, vừa chỉ tay vào người đại diện vừa lớn tiếng đáp lại.
Cách âm của phòng này không tốt, Lập Khang Dụ ở bên ngoài nghe thấy rất rõ.
Anh cắn chặt hai hàm, đáy mắt tối sầm lại.
Suốt hai tuần nay, đêm nào anh cũng mất ngủ.
Nếu không dậy tập đấm bốc thì sẽ chạy bộ, sau đó lên giường, mở tin nhắn thoại của Vân Thường Hi ra nghe.
Anh lục lại tin nhắn cũ, lúc trước cô rất hay gửi tin nhắn thoại cho anh, có mấy cái anh còn chưa nghe hết.
Giọng của Vân Thường Hi cực kì êm tai nhưng lại khiến anh thấy trong lòng nhói buốt.
Lập Khang Dụ cong người lại, ôm lấy chiếc điện thoại nhỏ bé đang phát ra âm thanh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối, tin tức thời sự đưa tin về sự cố hàng không kia.
- Đã hai tuần trôi qua kể từ khi chiếc máy bay mang số hiệu AN gặp sự cố trên vùng biển gần đất liền, đội cứu hộ vẫn chưa tìm thấy các nạn nhân bị mất tích.
Trong số đó có một người tên Vân Thường Hi, là con gái của vị chính trị gia nổi tiếng - Vân Chính Toàn.
Hiện tại, hãng hàng không đang dốc sức phối hợp cùng đội cứu hộ để nhanh chóng tìm kiếm, đưa các nạn nhân về với gia đình.
Tống Bái ngồi xem tivi, chậc lưỡi nuối tiếc.
- Này, mấy ngày nay việc tìm kiếm không có tin tức gì hả?
Lập Khang Dụ ngồi bên cạnh, hai tay chống lên đùi, ôm lấy mặt rồi mệt mỏi đáp:
- Ừm.
Tống Bái lại vỗ vai anh, đắn đo một lúc, không nhịn được tò mò nên mới nói:
- Cậu có nghĩ Vân Thường Hi đã...
Lập Khang Dụ liếc mắt sang nhìn anh, gương mặt không có chút thiện chí nào.
- Đt con m, mày không muốn ăn cơm mà muốn ăn đấm à?
Tống Bái vội xua tay, nới khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng nóng, đừng nóng.
Xin lỗi, tôi sai rồi.
Nói xong, anh ta rất biết điều mà tự vả vào miệng mình ba cái.
Lập Khang Dụ không nói gì nữa, chỉ là mặt đã nhăn nhó thành một đống bùn, đằng đằng sát khí đi vào phòng.
Ngày hôm sau, Lập Khang Dụ không có ca trực.
Bình thường lúc rảnh rỗi anh sẽ đến sân bay để nghe ngóng tình hình.
Nhưng đã hai tuần trôi qua, tin tức ít nhiều cũng đã chìm xuống.
Người nhà của các nạn nhân vẫn ngồi ở đây, họ vẫn đang đợi người thân quay về.
Lúc anh đi tìm nhà vệ sinh, đột nhiên thấy ở một góc ít người ở sân bay có bày mấy chiếc bàn dài, bên trên là hoa cúc trắng, loại thường dùng để tặng cho người đã khuất.
Lập Khang Dụ nhíu mày, sải dài chân bước lại gần đó.
Ở cạnh bàn có hai người phụ nữ đang gục mặt khóc, bộ dạng vô cùng thảm thương.
- Con trai tôi, sao con lại thành ra nông nỗi này?
- Mau về với mẹ đi con.
Mẹ sẽ không ép con làm điều con không thích, có được không?
Lập Khang Dụ nhìn lên bàn, trên đó còn bày ra mấy trăm tấm ảnh.
Là ảnh thờ.
Đáy mắt anh tối sầm lại.
Anh liếc mắt quan sát một lượt, lập tức thấy ảnh của Vân Thường Hi.
Lập Khang Dụ với tay chụp lấy, tháo khung ra rồi cất bức ảnh chụp chân dung của cô đi.
Anh tức tối hét lớn:
- Là ai? Còn chưa rõ sống chết đã bày ảnh thờ.
Đt con m, điên hết rồi sao? Vân Thường Hi của tôi làm sao có thể xảy ra chuyện?
Giọng nói của anh thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Quản lí thấy bên kia hơi ồn ào, vội chạy sang xem thử có chuyện gì.
- Chào anh, không biết chúng tôi có thể giúp gì được cho anh?
Lập Khang Dụ quay lại nhìn quản lí.
Thân hình cao một mét chín của anh hoàn toàn lấn át đối phương.
Lập Khang Dụ nhíu mày, mặt rõ ràng rất tức giận.
Quản lí thấy anh đang không bình tĩnh, sợ hãi lùi ra sau mấy bước.
- Các người làm thế này là có ý gì? Bất tài không tìm nổi nữa nên nghiễm nhiên cho rằng người ta đã chết rồi sao?
- Xin anh bình tĩnh.
Tôi biết anh đang đau buồn, nhưng...
- Biết rồi thì im lặng làm tốt chuyện của mình đi.
Lập Khang Dụ nói xong thì bỏ đi không hề quay đầu.
Vị quản lí thở phào một hơi.
Cô ta nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng không khỏi cảm thán:
- Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng sao người này lại hung dữ vậy chứ?
Lúc này, cả người Lập Khang Dụ đằng đằng sát khí, trên mặt như in mấy chữ đừng tới gần vậy.
Hình như người xung quanh cũng cảm nhận được tia lửa trong mắt anh cho nên rất tự giác tránh sang một bên, không dám ngán đường.
Anh vừa ngồi lên xe đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là đội trưởng Từ gọi đến.
Tim anh đột nhiên đập hụt một nhịp.
- Alo?
- Khang Dụ, đã tìm thấy người rồi.
Cô ấy vẫn còn sống..