Đúng lúc Vân Thường Hi tuyệt vọng nhất, cô đột nhiên phát hiện ra phần dây cột ở tay mình hơi lỏng.
Lúc nãy lúc trói cô, tên điên kia chỉ làm qua loa, bởi còn bận ứng phó với Lập Khang Dụ.
Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại bản thân, sau đó nhẹ nhàng cởi trói.
Lập Khang Dụ nhìn cô, bằng sự nhạy bén của mình, dường như đã đoán được cô đang làm gì, cho nên cố tình nói chuyện với tên kia để kéo dài thời gian.
- Nếu như tao thắng, thì những người này đều được thả ra? Tao lấy cái gì tin mày?
Gã xoa tay cười cười, nghiêng đầu nói với anh:
- Mày không tin tao thì không còn sự lựa chọn nào khác à?
Canh lúc hắn sơ suất, Lập Khang Dụ ngay lập tức gõ nhẹ ba cái lên thiết bị nghe lén gắn ở cổ áo.
Đây là kí hiệu riêng của đội tinh nhuệ, ra lệnh sẵn sàng hành động.
Vân Thường Hi cũng đã cởi được dây trói, cô vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo cho nên quyết định ngồi yên.
- Còn chờ gì nữa? Lượt của mày đấy.
Lập Khang Dụ nhìn bộ dạng hả hê của hắn liền cười nhạt một cái.
Hắn ta nghĩ anh đang nhạo báng mình, cho nên tức giận quát:
- Mày cười cái gì?
Anh mân mê khẩu súng trên tay, sau đó thản nhiên đáp lại:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy chơi với mày khá vui đấy.
- Ồ, thời gian vui vẻ của mày cũng chẳng được bao lâu nữa đâu, ráng mà tận hưởng đi.
- Tao và cô ta không quen biết.
Hi sinh một người để cứu mười người, có gì mà không đáng chứ?
Nói rồi, Lập Khang Dụ thẳng tay đưa súng chĩa vào đầu Vân Thường Hi.
Cô gần như không dám thở.
Lập Khang Dụ nhìn cô, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Anh mở miệng, ngữ khí rõ ràng:
- Một.
- Hai.
Cả người Vân Thường Hi cứng đờ.
Cô phải làm gì đây? Khoan, ánh mắt này, hình như có gì đó không đúng lắm.
Phải rồi, cô phải hành động, cô phải làm gì đó để ngăn chặn những chuyện này lại.
Ngay lúc Lập Khang Dụ đếm đến ba, anh đã ngay lập tức chuyển họng súng về phía tên kh ủng bố.
Vân Thường Hi đứng bật dậy, hét toáng lên rồi đẩy gã điên kia ngã ngửa ra sau, gần như ngay cùng lúc với anh.
Lập Khang Dụ nhanh tay kéo lấy cô, giấu ra sau lưng mình.
Tên kh ủng bố trợn tròn mắt, hắn vội vàng rút công tắc kích nổ ra.
Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn thấy, chỉ trong vòng chưa đầy hai giây, anh đã nhảy qua cái bàn to ở giữa, phi ngay đến chỗ hắn, dùng chân đá văng công tắc kích nổ.
Đội tinh nhuệ chớp lấy thời cơ xông vào, bắn hắn chết ngay tại chỗ.
- Mau đưa hết con tin ra ngoài, chia đội phá bom thành ba nhóm nhỏ, kiểm tra hết tất cả mọi ngóc ngách.
- Rõ.
Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức những người xung quanh còn chưa tin được.
Tên này nguy hiểm đến mức nào, ai cũng biết, nhưng tiêu diệt gã lại dễ dàng đến vậy.
Có lẽ là vì gã chỉ có một mình.
Sau khi giải quyết xong xuôi, con tin đã ra ngoài hết, đội đặc nhiệm cũng tản ra khắp nơi để hoàn thành nốt nhiệm vụ còn lại, chỉ có Lập Khang Dụ và Vân Thường Hi ở trong phòng.
Cô đang ngồi một góc, gắt gao ôm lấy bản thân, hơi thở còn chưa bình ổn lại.
Lập Khang Dụ đứng ngay bên cạnh, anh lau tay vào quần áo của mình, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
Anh biết cô sợ hãi, cho nên chưa nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai để cô bình tĩnh lại.
Hai mắt Vân Thường Hi kéo một lớp sương mỏng, cô không biết bản thân suy nghĩ điều gì, chỉ biết rằng ngay giờ phút này, cô rất muốn ôm anh.
Nghĩ là làm, Vân Thường Hi chồm người tới phía trước, quàng tay ôm lấy anh.
Lập Khang Dụ cũng đáp lại cô, vòng tay siết chặt lại, vùi đầu vào cổ của cô, hít hà mùi hương quen thuộc.
Vân Thường Hi không nhịn được mà bật lên khóc nức nở.
- Em đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Không sao cả.
Vân Thường Hi không đáp lại lời anh mà càng ngày càng khóc to hơn.
Lập Khang Dụ thấy cô như vậy, trong lòng rối như tơ vò.
Tim anh đau như bị ngàn mũi dao đâm qua.
Lẽ ra không thể để tên k hủng bố kia chết dễ dàng như vậy.
Lập Khang Dụ hận không thể ngũ mã phanh thây hắn, để hắn trả giá vì đã khiến Vân Thường Hi của anh sợ hãi như vậy.
- Đều là lỗi của tôi, không bảo vệ tốt cho em.
Xin lỗi em, em đừng khóc nữa mà.
Xin em đấy, bé con, em đừng khóc nhé! Những lời tôi nói khi nãy, muốn em hi sinh để cứu người khác đều là dối trá hết.
Em không thể hi sinh, tôi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi, tôi không muốn làm tổn thương em.
Bé con, xin em mà, đừng khóc nữa.
Vân Thường Hi dụi đầu vào vai anh, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Cô nấc lên vài tiếng rồi từ từ buông lỏng cánh tay.
- Lập Khang Dụ…
Cô nhỏ giọng gọi tên anh.
Lập Khang Dụ đưa tay định lau nước mắt cho cô, nhưng chợt nhớ ra khi nãy vì đào bới ở tầng dưới mà tay đã trầy hết cả, bây giờ đầu móng đều đã dính đầy đất đá trộn lẫn với máu, anh không nỡ bôi bẩn lên mặt cô.
Anh lục tìm trên người, không có chiếc khăn tay nào cả.
Lập Khang Dụ bèn cởi áo quân phục bên ngoài ra, xé áo thun màu đen bên trong thành miếng vải dài rồi dịu dàng chấm lên khóe mắt của Vân Thường Hi.
- Lập Khang Dụ.
Cô lại gọi.
Anh cũng thuận miệng ừ một tiếng, nhưng chợt nhận ra điều gì đó.
Bình thường anh vẫn luôn miệng gọi anh là chú, sao hôm nay lại gọi đầy đủ họ tên thế này.
Lập Khang Dụ sững người, anh nhìn cô hồi lâu, sau đó ngập ngừng hỏi:
- Em, em nhớ ra rồi à?.