Lúc Lập Khang Dụ về tới nhà đã là bảy giờ hơn.
Anh vẫn chưa ăn tối, cũng chẳng có tâm trạng ăn.
Lập Khang Dụ về phòng của mình, tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm.
Anh mở điện thoại lên, ngắm tấm ảnh chụp chung giữa mình và Vân Thường Hi.
Giữa căn phòng tối, ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng cả một vùng, phủ lên cả gương mặt hơi rầu rỉ của anh.
Anh nhớ Vân Thường Hi rồi.
Lập Khang Dụ đánh liều, quyết định gửi tin nhắn cho Vân Thường Hi:
- Em có đó không?
Tin nhắn vừa gửi đi, anh đã căng thẳng đến độ suýt đổ mồ hôi.
Vậy mà năm phút sau, đầu bên kia vẫn chưa trả lời lại.
Lập Khang Dụ hít một hơi, nhắn thêm một tin nữa:
- Bao giờ em về vậy?
Vân Thường Hi vẫn không trả lời.
Lần này Lập Khang Dụ không nhắn nữa, anh nghĩ cô đang bận đi chơi cùng Hạ Phi Phi nên thôi.
Trong lúc chờ đợi, anh bấm gọi cho Hoàng Thanh:
- Alo? Sao thế Tiểu Dụ?
- Mẹ đã ăn tối chưa?
Hoàng Thanh đang chuẩn bị đánh mạt chược với mấy người hàng xóm, nghe anh hỏi vậy liền đáp:
- Con trai mẹ hôm nay bị sao vậy? Bình thường có thấy con hỏi han gì đến mẹ đâu?
Bà cười.
Thật ra không phải không hỏi han, mà là anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình.
Từ trước đến giờ, mỗi lần đi công tác với Vân Chính Toàn, anh đều mua về vài hộp thuốc bổ.
Không cần biết mẹ uống có hợp hay không, cứ thấy ai nói thuốc này bổ, tốt cho người già, anh đều lấy về hết.
Hoàng Thanh có lần còn phải đem phát cho hàng xóm, bởi vì bà uống không nổi nữa.
Dù sao anh cũng là đàn ông con trai, không thân thiết với mẹ được bằng con gái.
Lập Khang Dụ ngồi dựa vào đầu giường, không phản bác ý kiến của mẹ, chỉ nương theo đó mà trả lời:
- Sau này con có nhiều thời gian hơn, sẽ thường xuyên về thăm mẹ.
Hoàng Thanh dường như nghe ra được gì đó.
Bà bỏ tách trà trên tay xuống, cất tiếng hỏi han:
- Này Tiểu Dụ, có phải công việc có vấn đề gì rồi không? Con đắc tội với ai à?
Không có.
Hôm nay con vừa xin nghỉ việc ở tổng bộ, không tham gia đội tinh nhuệ nữa.
Hoàng Thanh đương nhiên không có ý kiến gì với việc này.
Bà đã muốn anh nghỉ từ lâu rồi, vì bà biết công việc này nguy hiểm đến mức nào.
Từ lúc anh gia nhập đội tới nay, số lần bị thương đếm không dưới mười đầu ngón tay.
- Nghỉ ở đó cũng tốt.
Làm ở nhà họ Vân dễ thở hơn.
À phải rồi, cô bé con nói đó, tình cảm của hai đứa sao rồi?
Nghe mẹ nhắc đến Vân Thường Hi, anh hơi khựng lại một chút, ánh mắt cũng thoáng qua một tia buồn rầu.
Anh không muốn mẹ phiền lòng về chuyện này, cho nên chỉ nói qua loa, bảo cả hai vẫn bình thường, có thời gian sẽ về thăm mẹ.
Hoàng Thanh không nghi ngờ, bà biết chuyện này không thể ép buộc, không thể trong ngày một ngày hai mà có con dâu nên vẫn kiên nhẫn đợi chờ.
Mà với tính cách của Lập Khang Dụ, e là khoảng thời gian chờ đợi của bà sẽ lâu gấp đôi người khác.
- Được rồi, có người gọi mẹ rồi, mẹ đi đây.
Con giữ gìn sức khỏe nhé!
Nói rồi, Hoàng Thanh cúp máy.
Lập Khang Dụ định vứt máy sang một bên để đi làm việc khác, nhưng đúng lúc này, Vân Thường Hi đã trả lời lại.
Anh vội vàng cầm lên đọc.
- Có thể là ngày mai.
Lập Khang Dụ nhắn lại ngay lập tức.
- Vết thương của em có đau không? Hay tôi chở em đi bệnh viện nhé! Em gửi tôi địa chỉ, tôi chạy sang ngay.
- Không cần, không đau.
Anh nhìn dòng tin nhắn cụt lủn kia, trong lòng có chút hụt hẫng.
Sao lại nghe xa cách vậy chứ? Giống hệt thái độ lúc cô chuẩn bị đi du học.
Lập Khang Dụ vò đầu, không biết nên làm thế nào để dỗ dành cô, để cô hiểu lòng anh.
Vân Thường Hi ở bên kia vừa đắp xong mặt nạ.
Hạ Phi Phi đưa cho cô một ly sữa chua, nói:
- Sữa chua tớ tự làm đấy, mau ăn thử đi.
Cô vui vẻ nhận lấy rồi nếm thử một muỗng.
Hương vị không tệ, khá giống sữa chua người ta bán ngoài hàng.
Nghe cô khen, Hạ Phi Phi cười đến tít mắt, đáp lại:
- Tay nghề của tớ cũng ổn mà, phải không?
Hạ Phi Phi vừa ăn vừa luyên thuyên kể chuyện.
Nhưng chỉ được mười phút đã phát hiện ra người bạn thân của mình hình như chẳng nghe được bao nhiêu, ngược lại còn thẫn thờ như đang ngồi trên mây.
Hạ Phi Phi vẫy tay trước mặt cô.
Vân Thường Hi giật mình, hỏi:
- Sao thế? Cậu kể tiếp đi.
Hạ Phi Phi làm bộ giận dỗi, chu môi trách cô:
- Tâm trí của người ta đã không đặt ở đây, tôi còn kể làm gì?
Vân Thường Hi đặt ly sữa chua xuống, vuốt lưng an ủi Hạ Phi Phi.
Cô cười, nhưng nụ cười lại mếu xệch.
- Không đùa cậu nữa.
Nói thật đi, có phải cậu đang nhớ tới ông chú ở nhà không?
Vân Thường Hi cúi đầu thừa nhận, ánh mắt của cô thoáng chút đau lòng.
- Khi nãy tớ thấy chú ấy bị thương ở đầu ngón tay, chỗ đó chắc là đau lắm.
- Vậy sao lúc người ta gửi tin nhắn tới lại giả vờ không biết, còn trả lời hời hợt nữa chứ?
Cô im lặng không đáp, tay cứ vần vò áo ngủ.
Hạ Phi Phi thở dài, thật hết cách với cái người si tình này.
- Thường Hi, nếu cậu còn thích chú ấy thì hai người ở bên nhau đi, kéo dài thêm chỉ giày vò nhau mà thôi.
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì chứ? Cậu trẻ như vậy, sau này có thể yêu thêm nhiều người.
Thất bại lần này vẫn có lần sau.
Còn chú ấy đã ba mươi rồi, lần này đánh mất cậu, chỉ có chú ấy hối hận mà thôi.
Nghe Hạ Phi Phi nói vậy, Vân Thường Hi lại im lặng ngồi suy nghĩ.
Cô còn trẻ như vậy, sau này vẫn còn nhiều thời gian.
Cô đã theo đuổi anh tám năm trời, vì cớ gì mà bây giờ phải từ bỏ? Hơn nữa Lập Khang Dụ đã thừa nhận thích cô, sao cô phải e ngại? Vân Thường Hi hạ quyết tâm, ngày mai phải nói chuyện với anh cho ra lẽ.
Dây dưa nhiều năm như vậy, cô không tin không có kết quả..