Lúc nãy nói chuyện với Trình Ngộ Phong, Diệp Minh Viễn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vì vậy ông không cảm thấy quá sốc đối với lời thú nhận của Lộ Chiêu Đệ, chỉ là những gì ông dự đoán đã trở thành hiện thực nên trong phút chốc, tâm trạng cảm thấy thật phức tạp.
Ngược lại Dung Chiêu không rõ chuyện gì đang xảy ra, tâm tình trở nên kích động rõ ràng, “Con gái, con đang nói cái gì vậy? Có phải con sốt đến hồ đồ rồi nên mới nói những lời đó không, vì sao con lại không phải con gái của chúng ta chứ?”
Dung Chiêu vô thức nhìn về phía Diệp Minh Viễn, ánh mắt mang theo sự bất lực và lo lắng. Vợ chồng hai người đã cùng nhau vượt qua khó khăn hơn hai mươi năm, con gái không ở bên cạnh bọn họ mười bốn năm nên bọn họ là người thân duy nhất của nhau.
Diệp Minh Viễn nắm lấy đôi tay vợ mình, nhẹ giọng an ủi vài câu, sau đó đứng lên bước tới trước người Lộ Chiêu Đệ, cúi xuống nâng cô đứng lên.
Lộ Chiêu Đệ quá xấu hổ, cô không dám đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ông, nước mắt rơi lộp bộp không ngừng.
Diệp Minh Viễn vững vàng đỡ cô đứng dậy, “Cháu gái, chuyện này không trách cháu, thực sự không trách cháu, chú biết rằng cháu thật sự không có lỗi.”
Lộ Chiêu Đệ đột nhiên “oa” một tiếng khóc to lên, tất cả những sự xót xa, tủi thân, bất lực, mông lung giống như một cơn lũ cùng lúc trào ra, người cô run rẩy, thút thít nói, “Cháu…. không…. đứng dậy nổi.”
Lộ Chiêu Đệ cũng không biết tại sao mình lại muốn xin lỗi, có lẽ tự cô cảm thấy việc cô đến nơi này vốn dĩ là một sai lầm? Mặc dù trong chuyện này cô cũng là nạn nhân nhưng người làm sai là bố mẹ của cô, thế nên cô cũng cần phải xin lỗi.
“Không phải lỗi của cháu, đứa trẻ ngoan.” Diệp Minh Viễn vỗ nhẹ lên tay cô, “Chúng ta đứng lên nói chuyện.”
Lộ Chiêu Đệ dùng ánh mắt thận trọng, bất an nhìn Diệp Minh Viễn, thấy ông mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng, ánh mắt cũng bình tĩnh hiền lành, thật sự không có một chút ý tứ trách cứ thì đáy lòng cô rối loạn, cảm giác vừa xót xa vừa ngọt ngào đấu tranh trong nội tâm, mặc dù có chút “đại nghịch bất đạo” nhưng cô hi vọng biết bao rằng người đang đứng trước mặt thực sự là bố của mình, thật đáng tiếc, số mệnh trêu ngươi, “duyên phận cha con” ngắn ngủi mấy ngày nay chỉ là một sai lầm.
“Chú, cháu cảm thấy đó là Trần Niên.”
Một câu nói không đầu không cuối cũng đủ để Diệp Minh Viễn ngầm hiểu trong lòng, ông gật đầu nhưng không nói lời nào.
Dung Chiêu không biết họ đang nói cái gì, nghe mà cứ như lạc vào sương mù.
Lộ Chiêu Đệ nhìn Diệp Minh Viễn, ông cười nhẹ, xem như ngầm đồng ý.
Lộ Chiêu Đệ đi đến cạnh giường rồi cúi xuống, chỉ có tư thế thấp nhất như vậy mới khiến cô có đủ dũng khí và cảm giác an toàn, “Dì à, dì còn nhớ đã cho cháu xem bức ảnh con gái dì lúc nhỏ không?”
“Đó không phải là cháu.”
Trên mặt Dung Chiêu đầy vẻ nghi ngờ, sau đó lại nhìn sang Diệp Minh Viễn, “Nhưng mà báo cáo xét nghiệm DNA…”
Dung Chiêu nghĩ đến khả năng đáng sợ nhất, có phải vì an ủi bà nên Diệp Minh Viễn cố ý làm giả báo cáo xét nghiệm DNA? Nói như vậy, con gái Tiểu Diệp của bà đã không còn trên thế giới này?
Nhưng bà hiểu rõ tính cách của chồng mình, ông làm chuyện gì cũng rất tỉ mỉ cẩn trọng, cho dù nói dối thì cũng không có một kẽ hở, nếu như ông muốn cố ý giấu bà, có lẽ đến lúc chết bà cũng không thể biết được sự thật.
Vì thế, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?
Lộ Chiêu Đệ tiếp tục nói, giọng nói chua chát nhưng nghe vào lại có sự kiên định, “Phần báo cáo giám định DNA là thật, nhưng con gái của dì không phải cháu mà là một người khác.”
“Mẹ của cháu không rõ bằng cách nào đã lấy được mẫu giám định, sau khi biết được kết quả là phù hợp, bà ấy xây dựng nên kế hoạch giả dối này, vì thế người đến đây là cháu, mà con gái thực sự của dì…”
Dung Chiêu liên tưởng lại đầu đuôi câu chuyện, đôi tay áp chặt lấy trái tim đang đập liên hồi, hai dòng lệ rơi xuống, “Là… Trần Niên?”
“Cháu nghĩ là em ấy.”
“Minh Viễn…”
Không cần phải hỏi nhiều, từ ánh mắt của chồng mình, Dung Chiêu đã biết được đáp án, bà ôm mặt vừa khóc vừa cười, trong mắt tràn đầy sự âu yếm của người mẹ, “Niên Niên…. Tiểu Diệp, là Tiểu Diệp của chúng ta.”
Cho dù vẫn còn thiếu một quy trình giám định DNA nhưng có lẽ mối quan hệ huyết thống chính là kỳ diệu như vậy, bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật Trần Niên là Tiểu Diệp.
Lộ Chiêu Đệ lặng lẽ lùi ra ngoài, để lại không gian cho hai người họ, bây giờ hai người họ nhất định có nhiều điều để nói, mà cô chỉ là một người ngoài cuộc không liên quan, cuối cùng cũng phải trở về chốn ban đầu.
Chỉ là, Lộ Chiêu Đệ nghĩ đến câu nói tuyệt tình của mẹ “Cắt đứt mối quan hệ mẹ con”, ngôi nhà đó cô còn có thể trở về sao?
Không hối hận.
Một chút cũng không.
Việc cô làm là một chuyện vô cùng chính xác, trong mười tám năm cuộc đời, trước giờ cô luôn bé nhỏ như hạt bụi, làm bất cứ việc gì cũng do dự, chần chừ, sống một cuộc sống luôn lo sợ bị người khác ghét bỏ, ngay lúc này đây, cô cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo về bản thân mình.
Đến tối, ông nội Trình và Trình Ngộ Phong nhận được tin tức cũng đã tới, ông nội Trình một mặt vì vợ chồng Diệp Minh Viễn tìm lại con gái mà vui mừng, mặt khác lại âm thầm lo lắng.
“Mẹ của Trần Niên, chính xác mà nói là mẹ nuôi của con bé - Lộ Như Ý, ở Trình gia làm người giúp việc ba tháng, cháu ấy là người siêng năng lại lương thiện, người mà cháu ấy hay nhắc đến trong những lúc rảnh rỗi trò chuyện cùng ta là Trần Niên, con gái của mình.”
Ông nội Trình nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng dần dần trở nên nặng nề, “Tháng ba năm nay, cháu ấy kiểm tra ra bị ung thư phổi, trước đây cơ thể không thoải mái thì chỉ nghĩ rằng bản thân đã làm việc quá độ nên vẫn không để tâm đến, cũng không nỡ bỏ tiền đi khám bệnh, vì thế khi phát hiện thì bệnh đã ở thời kỳ cuối….”
“Nhưng cháu ấy rất lạc quan, khát vọng sống cũng rất mạnh mẽ, thực ra ta biết, cháu ấy sợ rằng khi mình đi rồi sẽ để lại mẹ già con nhỏ rất cô quạnh. Trải qua một lần phẫu thuật, bệnh tình của cháu ấy đã chuyển biến tốt lên, không nói tiếng nào với người nhà bên đó. Đúng vào tháng chín năm nay, Trần Niên lên lớp , là một năm quan trọng của cuộc đời, cháu ấy sợ con gái lo lắng, không thể tiếp nhận hiện thực mà làm lỡ dở chuyện học hành, vì thế một mực giấu diếm bệnh tình.”
“Bác sĩ cũng nói cháu ấy là người có ý chí mạnh mẽ nhất trong số các bệnh nhân mà ông từng gặp, hơn nữa tình huống sau phẫu thuật cũng tương đối lạc quan. Những lời nói đó giúp cháu ấy có được sự cổ vũ rất lớn, tin chắc rằng bản thân có thể kiên trì đợi được kết quả thi đại học sang năm, nhưng đáng tiếc, vào đầu tháng sáu thì bệnh tình của cháu ấy đột nhiên chuyển biến xấu, không chống đỡ được bao lâu đã đi rồi, trước khi lâm chung có nhờ ta chăm sóc Trần Niên và giấu đứa nhỏ tin tức mẹ nó đã qua đời…”
Ông nội Trình nặng nề thở dài, ông cũng không rõ làm như vậy là đúng hay sai, duyên phận mẹ con chính là có kiếp này không có kiếp sau, kết quả lại là không thể gặp mặt nhau lần cuối, sự nuối tiếc này vĩnh viễn không thể bù đắp lại, hơn nữa, tương lai có một ngày Trần Niên biết được chân tướng có phải sẽ càng thêm tàn nhẫn với con bé hay không?
Tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng ông cũng lựa chọn tôn trọng ý nguyện của Lộ Như Ý.
Từ sự bối rối trong lời nói của ông, Diệp Minh Viễn nhìn ra được một nỗi niềm khó xử khác.
Trình Ngộ Phong nói rõ ý nghĩ của ông nội Trình hơn, “Dựa vào sự lo lắng của mẹ Trần Niên, cộng thêm hai tháng này là thời gian quan trọng đối với cuộc thi của cô bé, cháu nghĩ rằng,” anh nhìn về phía Diệp Minh Viên và Dung Chiêu, “Chú Diệp, dì Chiêu, việc nhận lại nhau có thể lùi một đoạn thời gian không?”
Sẽ không khó để tưởng tượng khi Trần Niên biết được cuộc đời của mình có thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, cô sẽ lập tức đi tìm người mẹ mà mình đã nương tựa, dựa dẫm vào hơn mười năm nay để đối chứng, đây là một bước không thể bỏ qua, nếu cô yêu cầu đối chứng thì tin tức mẹ cô đã qua đời sẽ không thể giấu diếm được nữa. Vẫn chỉ là một cô gái tuổi, cho dù có hiểu chuyện hơn các bạn đồng trang lứa nhưng cùng lúc có hai tin tức động trời giáng xuống, đôi vai nhỏ bé của cô làm sao có thể chịu đựng được?
Diệp Minh Viễn cảm thấy lo lắng của Trình Ngộ Phong rất có lý, đã xác định được thân phận của Trần Niên thì trái tim treo lơ lửng trên cao bao năm qua của ông đã có thể buông xuống. Một nhà đoàn tụ chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, lâu như vậy cũng đã đợi được rồi, giờ không cần để ý chút thời gian này, ông bèn nhẹ giọng thương lượng với vợ.
Vành mắt Dung Chiêu đỏ ửng, không ngừng gật đầu, bà mang cảm kích rất lớn đối với ân nhân đã cứu con gái bà - Lộ Như Ý, cũng thật tâm bằng lòng tôn trọng ý nguyện trước lúc lâm chung của bà ấy.
Việc lùi lại thời gian nhận nhau xem như đã quyết định, song cũng không thể ngăn cản tâm trạng nóng lòng muốn gặp mặt Trần Niên của Dung Chiêu, Diệp Minh Viễn tất nhiên cũng không ngoại lệ, vì vậy hai người quyết định sáng sớm ngày mai sẽ đến thành phố S.
Còn về Lộ Chiêu Đệ……
Trước tiên Diệp Minh Viễn hỏi ý của cô, xem cô có muốn cùng quay về thành phố S không? Lời nói của ông chọc vào vết thương đau đớn ở tận sâu trong lòng Lộ Chiêu Đệ, cuối cùng thì chưa trải sự đời, không giấu nổi chuyện gì nên cô nghẹn ngào thuật lại những lời Miêu Phượng Hoa đã nói cho Diệp Minh Viễn biết.
“Cháu không biết sau này phải làm như thế nào nữa.”
Cô tràn đầy sợ hãi đối với tương lai mịt mù.
Diệp Minh Viễn nghĩ tới người mẹ hám lợi đen lòng, ngay cả con gái ruột cũng nỡ lợi dụng, người bố luôn khúm núm lo sợ, bán con cầu vinh kia, ông còn nghe thấy tập tục trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng ở thị trấn Đào Nguyên, không khó tưởng tượng tình huống con bé trở về nhà sẽ như thế nào. Ông trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Như thế này, cháu gái, nếu như cháu đồng ý thì có thể tiếp tục sinh sống và học tập ở thành phố A.”
Nghe xong những lời này, cả người Lộ Chiêu Đệ choáng váng, một lúc lâu cũng không thể tỉnh táo.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cô nghe thấy giọng nói mình đang run rẩy khi cất tiếng hỏi: “….. Thật ạ?”
“Là thật.” Diệp Minh Viễn vừa cười vừa xoa đầu cô, giọng điệu ôn tồn như một người cha hiền từ, “Chỉ cần cháu bằng lòng.”
Hơn hai giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Minh Viễn, Dung Chiêu và Lộ Chiêu Đệ thuận lợi đi đến thành phố S, Trình Ngộ Phong đang điều khiển chuyến bay từ thành phố A sang thành phố S, giờ phút chiều mới tới nơi.
Bốn người sẽ tụ họp ở một nhà hàng gần Nhất Trung.
Lộ Chiêu Đệ đã báo tin mình đến thành phố S cho Trần Niên biết, còn hẹn cô cùng nhau ăn cơm.
Lúc Trần Niên từ phòng thí nghiệm vật lý đi ra thì mặt trời đã lặn xuống núi, cô xoa xoa đôi vai và cánh tay đã mỏi nhừ, vô tình nhìn vào cửa kính thấy bản thân giống một nhánh cây bị ủ rũ vì mất nước bèn quay người bước vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, cô mới cảm thấy không mệt như trước nữa.
phút sau, cô đẩy cánh cửa nhà hàng ra, trong nháy mắt tìm thấy bóng dáng của Lộ Chiêu Đệ, lại nhìn thấy Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, thậm chí Trình Ngộ Phong cũng ở đây thì cô đã phấn chấn vui vẻ trở lại.
So với Trần Niên, tâm trạng của Dung Chiêu càng kích động hơn, bà nắm chặt lấy đôi tay Diệp Minh Viễn, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Đến rồi, đến rồi!”
Bà đợi không được bèn đứng dậy đón, siết chặt lấy bàn tay của Trần Niên, ”Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi không ít, khỏi phải nói Dung Chiêu đã đau lòng biết bao nhiêu, “Mẹ… Dì đặc biệt bảo đầu bếp của nhà hàng này nấu một món canh bồi bổ thân thể, lát nữa cháu phải uống nhiều một chút mới được.”
Thực ra hôm qua Trần Niên mới từ thành phố A trở về, buổi trưa cũng đến nhà họ Diệp một chuyến, chẳng qua lúc đó cơ thể Dung Chiêu không khỏe nên nghỉ ngơi ở trong phòng, hai người không có cơ hội gặp mặt.
Trần Niên cảm thấy Diệp phu nhân quá nhiệt tình rồi, cô có chút cảm giác được yêu thương mà lo sợ, sau khi ngồi vào chỗ, cô nhịn không được dùng cánh tay chạm vào Lộ Chiêu Đệ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt mang theo nghi ngờ.
Lộ Chiêu Đệ chỉ cười nhẹ.
Trần Niên lại quan tâm hỏi: “Chị đã hạ sốt chưa?”
“Ừ, đã khỏi rồi.”
Phục vụ bưng canh gà nhân sâm lên, Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ mỗi người một phần, cả một buổi chiều làm thí nghiệm nên đói muốn chết, cô bèn cầm thìa lên, múc từng thìa từng thìa đưa đến bên miệng. Uống hơn một nửa, cô cảm giác có ánh mắt cứ nhìn vào mình nên ngẩng đầu lên, đầu tiên là sững sờ, sau đó cô nở nụ cười ngọt ngào về phía Diệp Minh Viễn.
Tim của Diệp Minh Viễn ngay lúc đó đã nóng đến mức sắp tan chảy.
Lúc ở trên máy bay, bọn họ còn là người xa lạ không hề quen biết, trong thời khắc nguy cấp, hai đôi tay đã nắm chặt vào nhau, ông nghĩ đến con gái mình khi đứng giữa bờ vực sinh tử nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng khi đó, con gái đang ở ngay cạnh bên….
Giống như định mệnh sắp đặt vậy, làm ông bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy bồi hồi, nước mắt lưng tròng.
Trần Niên ăn xong bữa cơm này phải lập tức trở về trường học, mặc dù không có những quy định nghiêm khắc về việc học tập và ôn bài vào buổi tối nhưng đó là khoảng thời gian rất quý báu, cô vẫn còn hai đề kiểm tra cần phải hoàn thành.
Trình Ngộ Phong đã lái xe đến, Dung Chiêu đứng bên đường lưu luyến không rời nói chuyện với Trần Niên, cuối cùng vẫn là Diệp Minh Viễn nhắc nhở bà, “Thời gian không còn sớm nữa.”
Bây giờ Dung Chiêu mới buông tay Trần Niên, ngoảnh mặt qua chỗ khác, Diệp Minh Viễn giữ lấy đôi vai không ngừng run rẩy của bà.
Trần Niên lên xe và cài dây an toàn, cô kéo cửa kính xe xuống vẫy tay tạm biệt với mọi người, lại nhướng nhướng mày với Lộ Chiêu Đệ, “Có thời gian cùng nhau đi chơi nhé.”
Lộ Chiêu Đệ nói: “Được.”
Xe khuất dần khỏi tầm nhìn của cô.
Trong xe.
Trần Niên nhìn vào gương chiếu hậu, có một loại cảm giác không nói nên lời, buổi tối hôm nay chú Diệp và vợ của chú ấy có chút kỳ lạ.
Lúc ăn cơm, cô không có cơ hội nói chuyện với Trình Ngộ Phong, khó có được thời gian hai người ở cùng một chỗ, tâm trạng cô hoàn toàn thả lỏng: “Cơ trưởng, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại anh rồi.”
Trình Ngô Phong cười cười, cố ý hiểu sai ý cô, “Không muốn nhìn thấy tôi à?”
Trần Niên mở to đôi mắt trừng anh.
Ý cười trong đôi mắt của Trình Ngộ Phong càng sâu hơn, ánh đèn hai bên đường chiếu lên khuôn mặt anh, ý cười kia như được tỏa sáng, Trần Niên thấy thế thì ngay cả chớp mắt cũng không nỡ.
Thật sự rất đẹp trai.
Tối ngày tháng đó, anh bước từ trên máy bay xuống, ngay ánh mắt đầu tiên cô đã cảm thấy như vậy, không ngờ tới khi ở gần thì anh càng dễ nhìn hơn, đẹp trai hơn.
Lúc này là giờ cao điểm, cách trường học chỉ khoảng m mà chiếc xe vẫn bị kẹt giữa dòng xe không thể di chuyển, Trình Ngộ Phong đành phải dừng xe bên đường, cùng Trần Niên đi bộ về trường.
Trải qua một ngày nóng như đổ lửa, trên đường đều là mùi vị của bụi bặm, đến cả gió cũng mang theo hơi nóng bỏng rát nhưng nhìn vào hai cái bóng dựa gần nhau trên mặt đất, cô lại cảm thấy tâm trạng đột nhiên tốt lên.
“Chiều hôm nay, khi em làm thí nghiệm vì bất cẩn nên làm sai mất một số liệu, kết quả là thí nghiệm thất bại.” Gương mặt cô tràn đầy thất vọng, lắc đầu, “Bị thầy Tằng phê bình một trận.”
Thầy Tằng là người trong mắt không thể chứa một hạt bụi, huống hồ cô cũng không phải là lần đầu bất cẩn dẫn tới sai lầm như vậy, cứ mãi không qua được cửa này nên cô càng thêm tự trách.
“Khóc hả?”
“Không có!” Trần Niên kiên quyết bảo vệ mặt mũi, “Em là ai chứ, em là Trần Niên, làm sao có thể khóc chứ?!”
Chỉ là, có chút mệt mỏi thôi.
Cũng có chút mờ mịt, không biết bản thân chọn lựa con đường này có đúng hay không, không biết rốt cuộc bản thân có thể chạm tới tương lai tốt đẹp hay không.
Hai người Âu Dương Bân và Thu Hàng Hàng luôn an ủi Trần Niên, cô cũng cố tỏ ra bình tĩnh, nói với mọi người rằng mình không sao, nhưng cô không muốn giả vờ kiên cường trước mặt Trình Ngộ Phong mà muốn cho anh xem một mặt yếu đuối này của cô.
Trình Ngộ Phong đương nhiên thấy được màu sắc u buồn trong đáy mắt cùng hình ảnh đôi mi rũ xuống của cô, sắc thái mệt mỏi đè nặng gần như không xóa được, thời gian này nhất định cô rất vất vả, cơ thể vốn dĩ đã gầy, bây giờ xem ra càng mảnh mai hơn rồi.
“Cơ trưởng, với tư cách là thí sinh duy nhất tính đến nay có được giấy dự thi, em có thể ứng trước một số phúc lợi không?”
“Hửm?”
Đáy mắt Trần Niên hiện lên vẻ lấp lánh thẹn thùng chỉ thuộc về những cô gái trẻ, hàm răng cắn nhẹ lên cánh môi hồng rồi lại buông ra, “Em muốn ôm anh, được không?”