Hôm sau, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng thì ba bạn khác trong ký túc xá đều đã lần lượt thức dậy đọc sách đọc sách, đi học đi học, chỉ có Trần Niên bị một giấc mộng đẹp ngăn cản nên đồng hồ sinh học từ trước đến nay luôn đúng giờ cũng tạm thời tiến vào trạng thái ngủ đông, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên mới tỉnh lại, vừa nhìn thời gian, cô lập tức sợ đến tỉnh cả ngủ.
Mười phút sau đó quả thực có thể dùng từ loạn cào cào để hình dung, cô đánh răng rửa mặt thay quần áo chải đầu xỏ giày, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, cầm lấy cặp sách bắt đầu chạy như bay đến phòng học...
Cuối cùng đương nhiên vẫn không thoát khỏi số phận trễ học, Trần Niên đứng ở cửa, nhìn thầy Tằng nghiêm túc đứng trên bục giảng mà gương mặt cô nóng bừng lên.
Hình ảnh hôm qua bị thầy Tằng phê bình với vẻ mặt nghiêm nghị vẫn còn sờ sờ trước mắt, đương nhiên thầy không chỉ nhằm vào cô mà vô cùng nghiêm khắc với tất cả các học sinh, lời phê bình tuy nặng nhưng có một câu nói đã khiến cô rất xúc động.
"Trần Niên, trong lớp mũi nhọn thì dù là nữ sinh duy nhất cũng không có đặc quyền, lại càng không có đãi ngộ đặc biệt nào cả."
Thực ra, Trần Niên rất thích loại cảm giác được đối xử công bằng này, trên vấn đề học tập, những chuyện nam sinh làm được thì cô cũng có thể làm được như thường, thậm chí còn có thể làm tốt hơn các bạn đó, hoàn toàn không cần đãi ngộ đặc biệt nào cả.
Trần Niên thu hồi tâm trạng, eo lưng thẳng tắp, tiếng nói lanh lảnh vang dội mà hô một tiếng: "Báo cáo."
"Vào đi."
Thầy Tằng cũng không hỏi nguyên nhân cô đi trễ, dường như không có ý định truy cứu, Trần Niên suy đoán, có lẽ lấy tiêu chuẩn của thầy mà nói, so với tính sai số liệu trên các thí nghiệm vật lý thì vấn đề nhỏ như đến muộn này vốn có thể bỏ qua được.
Nhưng Trần Niên không ngờ thầy Tằng còn giữ lại một chiêu, sau khi tan lớp học buổi sáng, ba nam sinh đều ở lại phòng học làm bài thi thì cô lại bị nhốt vào phòng thí nghiệm, tiếp tục hoàn thành bài thí nghiệm ngày hôm qua.
Âu Dương Bân cắn bút, nhìn cô một cái đầy đồng tình, làm một tư thế "cố lên".
Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng cũng quăng tới một ánh mắt "tự cầu phúc."
Trần Niên vùi đầu trong phòng thí nghiệm tới gần giữa trưa, trong lúc đó thầy Tằng tới ba lần, đợi thầy kiểm tra đối chiếu xong các hạng mục số liệu trong bài thí nghiệm của cô, lúc này mới gật gật đầu: "Được rồi."
Hai chữ này của thầy Tằng như lệnh đặc xá, nỗi lo lắng của Trần Niên cuối cùng cũng được buông lỏng, dạ dày rỗng tuếch do không ăn sáng cũng lập tức thức tỉnh, bụng cô đói cồn cào, sôi ùng ục.
Rõ ràng thầy Tằng cũng nghe thấy, trong mắt thầy hiện lên ý cười lấp lánh, giọng nói lại vui vẻ hòa nhã hiếm thấy, "Mau đi ăn cơm đi."
Khoá học buổi sáng đã kết thúc bất thình lình như thế.
Trần Niên kéo đôi chân mềm nhũn đi đến căng tin, cũng may người xếp hàng không nhiều, cô đã nhanh chóng lấy được phần cơm của mình.
So với cảnh ba khối lớp ầm ĩ tụ lại với nhau trước đây, bây giờ căng tin to lớn trông vắng vẻ không ít, Trần Niên vừa quay đầu lại đã thấy Trì Vân Phàm ngồi ở vị trí quen thuộc bên cửa sổ.
Cô bỗng có một cảm giác kích động như bạn bè cũ gặp lại nhau.
"Vân Phàm, đã lâu không gặp!"
Thực ra cũng chỉ mới nửa tháng không gặp thôi nhưng Trần Niên lại cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Trì Vân Phàm ngẩng đầu mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Trần Niên mừng rỡ phát hiện tuy ý cười của Trì Vân Phạm rất nhẹ nhưng đã không còn cảm giác xa cách như trước đây, cô ngồi xuống phía đối diện, không hề che giấu tâm tình vui vẻ của bản thân, nụ cười tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm cho người ta không thể nào chống đỡ được.
Trì Vân Phàm nhìn mà sững sờ, thì ra thật sự có người khi cười lên đôi mắt sẽ như phát sáng, ánh sáng thuần túy không lẫn một chút tạp chất nào... Bản thân cô chưa từng được cười như vậy bao giờ.
"Chuyện gì mà vui vẻ thế?"
"Tớ lại có thể ăn cơm cùng cậu rồi."
Ăn cơm cùng mình đáng để vui vẻ như vậy sao?
Đáy lòng Trì Vân Phàm thoáng nảy lên một luồng tâm tình phức tạp nhưng cô che giấu rất khá, liếc nhìn mâm thức ăn của Trần Niên, chỉ có cơm tẻ và một ít cà chua xào trứng: "Cậu ăn ít vậy sao?"
Trong ấn tượng của Trì Vân Phàm, mỗi lần Trần Niên ăn cơm thì các món ăn đều rất thanh đạm, lúc mới bắt đầu, Trì Vân Phàm còn cho rằng cô ấy không thích ăn thịt nhưng sau này lại phát hiện hình như không phải thế, có lẽ Trần Niên chỉ không nỡ xài tiền.
Trần Niên dùng đũa xới cơm: "Tớ ăn nhiêu đây là đủ rồi."
Nhìn món ăn phong phú trong mâm của mình, Trì Vân Phàm cảm thấy có chút châm chọc, ăn cơm đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là thủ tục cần thiết để lấp đầy cái bụng, ăn gì cũng giống nhau, còn Trần Niên thì sao, cho dù chỉ ăn cơm trắng cải xanh thì cô ấy đều có thể ăn ngon miệng đến vậy.
"Món thịt vịt hôm nay cũng không tệ lắm." Trì Vân Phàm nói có chút không được tự nhiên, "Cậu muốn nếm thử không?"
Ngoài dự liệu của cô, Trần Niên trả lời rất thẳng thắn: "Được."
"Cảm ơn nhé." Cô dùng đũa gắp một miếng thịt vịt nhỏ nhất bên cạnh, "Cà chua xào trứng cũng ngon lắm, cậu cũng thử xem?"
Trì Vân Phàm chần chờ trong giây lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Hai người cứ cậu cho tôi nhận mà chia sẻ cơm trưa, đối với Trì Vân Phàm thì đây là một chuyện rất mới mẻ và khó tin, cô là con gái một trong nhà, từ nhỏ không có anh chị em bên cạnh, cho dù có thì trên bàn cơm cũng phải tuân theo các loại lễ nghi nghiêm ngặt, không thể tùy tiện như thế này.
Cô ăn một miếng cà chua xào trứng, phát hiện thực sự ăn rất ngon.
Trần Niên đang muốn nói gì đó, nhìn thấy Hứa Viễn Hàng đối diện đang bưng mâm thức ăn đi thẳng về phía bên này, không thèm chào hỏi đã ngồi xuống bên cạnh Trì Vân Phàm.
Trì Vân Phàm làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, không hề chớp mắt, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu ấy một cái.
Hứa Viễn Hàng cũng chẳng để ý, cong môi mỉm cười, cầm đũa chọn món ăn trong mâm của Trì Vân Phàm, "Nhiều như vậy, cậu ăn hết không? Tớ giúp cậu nha."
Động tác và giọng nói của cậu ấy đều lộ ra vẻ thân mật, Trì Vân Phàm không nói gì, cũng không ngăn cản.
Trần Niên nhớ lại mình từng nghe Triệu Thắng Nam nói hình như Hứa Viễn Hàng của lớp bọn họ đang theo đuổi Trì Vân Phàm, lúc đó cô cảm thấy rất khó tin, đầu tiên là đe dọa trong sân bóng rổ, sau lại trào phúng lẫn nhau rằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngực to mà óc như quả nho gì đó, rõ ràng hai người xung khắc với nhau như nước với lửa, sao có thể....
Mà bây giờ mắt thấy là thật rồi.
Nếu như vậy, người ngoài cuộc như cô cứ tiếp tục ngồi ở chỗ này, có phải là không ổn lắm không?
Trần Niên cấp tốc lùa hai miếng cơm, đang do dự có nên đến bàn riêng hay không, cô bỗng nghe có người gọi tên mình, quay đầu nhìn lại thì mừng rỡ không thôi: "Chiêu Đệ, sao chị lại tới đây?"
Phía sau Lộ Chiêu Đệ còn có Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu.
Bởi vì bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng nên trường học cũng tương đối thoải mái với khách đến thăm, phụ huynh đưa cơm tới chỉ cần đăng ký ở chỗ bảo vệ một tí là có thể đi vào.
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu cũng đặc biệt mang canh đến cho Trần Niên.
Hai vợ chồng không dám biểu lộ cảm xúc nóng vội quá mức rõ ràng nên chỉ có thể mượn tên Lộ Chiêu Đệ đến đây thăm con gái, tự tay hầm canh gà mà lại nói là hầm nhiều quá uống không hết mới đưa tới cho cô.
Trần Niên nhìn Lộ Chiêu Đệ hơi béo ra, lặng lẽ nói với chị: "Em nói không sai mà, bố mẹ của chị đối với chị thật tốt." Cả cô cũng được dính một ít ánh sáng, được đặt vào phạm vi yêu ai yêu cả đường đi lối về này.
"Bọn họ đối với chị rất tốt." Trong lòng Lộ Chiêu Đệ tràn đầy cảm kích với Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, cũng thông cảm cho tâm tình muốn ở cùng con gái của họ nên âm thầm ra một quyết định.
"Niên Niên, chị dự định học ở trường Nhất Trung thành phố S.”
"Có thật không?" Trần Niên vô cùng vui mừng: "Vậy sau này chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày rồi!"
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu liếc mắt nhìn nhau, họ cũng cảm thấy bất ngờ, từ trước đến giờ Lộ Chiêu Đệ không nói chuyện này với bọn họ, con bé ở lại thành phố S đơn giản chính là vì có thể để cho ba người nhà họ có một phương thức đoàn viên tạm thời, đứa nhỏ này thực sự quá có tâm rồi.
"Có khi nào chị gạt em chưa?" Lộ Chiêu Đệ kéo cô ngồi xuống: "Mau mau uống canh đi."
"Đúng đúng đúng." Dung Chiêu cũng nói: "Uống khi còn nóng."
Trần Niên lễ phép nói: "Cảm ơn dì ạ."
Dung Chiêu "aizz" một tiếng, trong phút chốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bà không nhịn được bèn đưa tay sờ bàn tay nhỏ bé của cô, thật mềm mại, giống như không xương vậy, nhưng mà gầy quá, áp lực học tập thì lớn, thức ăn lại thanh đạm như vậy sao có thể không gầy?
Diệp Minh Viễn ôm vai vợ: "Để con dùng canh đi."
Lúc này Dung Chiêu mới buông lỏng tay, vẻ mặt khó nén kích động, bà khẽ nghẹn ngào, lấy âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói: "Em sờ được tay con gái rồi, thật mềm thật ấm, giống y như lúc còn bé."
Diệp Minh Viễn cười gật đầu, trong lòng không khó tránh khỏi có chút ao ước.
Giờ nghỉ trưa của Trần Niên không nhiều, ba người Diệp Minh Viễn chờ cô uống canh xong, sau khi trò chuyện mấy phút thì rời đi, cô rửa tay sạch sẽ rồi ra khỏi căng tin, vừa vặn lại đụng phải Trì Vân Phàm, nhìn một vòng xung quanh, Hứa Viễn Hàng đã không thấy đâu.
"Hai người lúc nãy là bố mẹ của cậu sao?"
Trì Vân Phàm thực sự có chút ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn, quanh cô đều là người không giàu sang cũng phú quý, cô vừa nhìn là đã thấy khí chất của hai phụ huynh kia không giống gia đình bình thường, nhưng theo cô biết, gia cảnh Trần Niên lại không tốt lắm, theo lý mà nói thì hẳn là không ăn khớp nhưng cảm giác ba người bọn đứng chung một chỗ….
Trần Niên lắc đầu: "Không phải đâu."
"Thật sao?" Trì Vân Phàm tự lẩm bẩm, "Nhưng các cậu trông rất giống người một nhà."
Trần Niên không nghe thấy nửa câu sau của Trì Vân Phàm, cũng không để khúc nhạc dạo ngắn ngủi này trong lòng, nửa tháng sau, Lộ Chiêu Đệ thuận lợi làm thủ tục nhập học, trở thành học sinh lớp chuyên Văn trường Nhất Trung thành phố S, cô cũng thơm lây, mỗi ngày đều được uống canh ngon, sắc mặt cũng ngày một hồng hào hơn.
Dung Chiêu chú ý đến những dấu hiệu đáng mừng này nên tiếp tục thay đổi cách lừa gạt, làm các loại món ăn cho con gái, đến cả Diệp Minh Viễn không thích vào nhà bếp mà khả năng nấu nướng cũng đã tăng lên không ít.
Diệp Minh Viễn và vợ chờ ở thành phố S nên không rảnh phân thân, những chuyện quan trọng trong công ty đã tạm thời do Trình Ngộ Phong quản lý.
Trong một phòng họp đa chức năng nào đó thuộc công ty tổng bộ của hãng hàng không Chiêu Viễn tại thành phố A.
Trình Ngộ Phong đang chủ trì hội nghị, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề, cúc áo cài cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt còn thắt cà vạt, ống tay áo xắn lên làm lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, trông anh vừa gọn gàng vừa có một sự thoải mái rất riêng.
"Bởi vì gần đây thường xuyên xảy ra các vụ tai nạn nghiêm trọng và sự cố không an toàn trong ngành hàng không dân dụng trong nước, để đề phòng tai nạn, lãnh đạo cục hàng không dân dụng, các phi công trưởng và giám đốc an toàn sẽ lập tổ kiểm tra giám sát an toàn, tiến hành kiểm tra kéo dài một tuần tại công ty Chiêu Viễn vào tuần tới."
Tuy là kiểm tra giám sát theo thông lệ, bình thường hãng hàng không Chiêu Viễn cũng rất chỉnh chu trong mọi mặt nhưng trên dưới công ty vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bầu không khí trong phòng họp bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Trình Ngộ Phong khẽ nhíu mày: "Các vị đang ngồi ở đây đều biết, những năm gần đây, Chiêu Viễn có danh tiếng rất tốt trong ngành, đặc biệt là phục vụ bữa ăn trên máy bay, không chỉ nhận được vô số lời khen của hành khách mà còn một lần nhận được huy chương vàng. Căn cứ vào một thống kê không chính thức, nguyên nhân % khách hàng đi máy bay lựa chọn Chiêu Viễn chính là vì món ăn trên máy bay, tôi kiến nghị bộ phận tiêu thụ thị trường có thể cân nhắc liên kết với bộ phận ẩm thực hàng không, cùng nhau phát triển nghiệp vụ ăn uống, hy vọng không lâu sau sẽ mở đại lý khắp cả nước với tên tuổi của hãng hàng không Chiêu Viễn.”
Trưởng phòng thị trường bị điểm tên không chỉ nghe hết sức chăm chú mà thậm chí còn cầm bút ghi chép.
Trình Ngộ Phong cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi."
Có ai nói đùa mà nghiêm túc trịnh trọng như vậy không?
"Ha ha ha, giám đốc Trình, anh thật sự quá hài hước rồi."
Ngoại trừ trưởng phòng thị trường lau mồ hôi trên đầu ra, những người khác đều nở nụ cười, bầu không khí trong cuộc họp đã thoải mái không ít so với lúc đầu.
Trình Ngộ Phong thấy mục đích đã đạt được, lại thay đổi chủ đề: "Vẫn là mấy lời nói cũ, an toàn mới là chủ đề quan trọng nhất của hàng không dân dụng, trong tương lai, tôi hy vọng có thể nhìn thấy khách hàng đi máy bay Chiêu Viễn không chỉ vì món ăn trên máy bay ngon mà quan trọng hơn là," Anh nhấn mạnh ngữ điệu, "An toàn."
Anh liệt kê tỉ mỉ chi tiết những sự kiện nguy hiểm của các công ty hàng không lớn trong năm nay: Lúc máy bay hạ cánh trên đường băng tạo ra sự cố nghiêm trọng; sau khi máy bay hạ cánh phát hiện mất bánh bên phải; động cơ bên trái máy bay bị nổ, mảnh vụn đập vỡ cửa sổ bên hông máy bay, một bộ phận của nữ khách hàng nào đó đi máy bay bị hút ra ngoài cửa sổ….
Trình Ngộ Phong lại lấy chuyến bay anh cầm lái từ tháng sáu để làm ví dụ: "Tháng sáu đến tháng tám là mùa mưa bão và sấm sét, lại là mùa hè nên lượng khách rất lớn, từ thời tiết khắc nghiệt sẽ dẫn đến một vài tai nạn đột phát không thể không lưu ý, theo dữ liệu thống kê cho thấy, tỉ lệ an toàn của những chuyến bay trong ba tháng này thường luôn thấp hơn những tháng khác..."
Ở một nơi khác, khi sắp hết tháng tám thì Trần Niên cũng chiêng trống rùm beng bắt đầu huấn luyện chuyên nghiệp, từ trong đề mục khô khan, cô phát hiện ra niềm vui mà Trình Ngộ Phong nói tới, thế là càng như cá gặp nước, mỗi ngày cô đều vượt qua trong sự bận rộn.
Đêm trước vòng loại kỳ thi Vật lý toàn quốc, Trình Ngộ Phong gấp gáp bay đến thành phố S gặp mặt Trần Niên một lần.
Mỗi lần hai người gặp nhau đều trùng hợp vào lúc hoàng hôn, vừa hay có thể ăn cơm tối cùng nhau.
Hoàng hôn rất nhạt, ánh nắng chiều phía chân trời tựa như một ngọn lửa.
Trần Niên ngồi trong xe, nhìn dòng người đi đường vội vã và hàng cây to lướt qua ngoài cửa xe, ánh mắt cô sáng ngời: "Cơ trưởng, em muốn đi ăn KFC."
Lớn như vậy nhưng cô vẫn chưa từng đi ăn KFC lần nào, trùng hợp hôm qua mới nhận được học bổng trường phát, thỉnh thoảng xa xỉ một buổi chắc là không sao.
Mong muốn đơn giản như vậy, Trình Ngộ Phong đương nhiên sẽ thỏa mãn cô.
Đẩy cửa kính ra, hơi lạnh phả vào mặt, Trần Niên ngửi thấy mùi thơm đồ ăn trong không khí bèn hít một hơi thật sâu.
Trình Ngộ Phong để cô tìm chỗ trước, mình thì đi chọn món ăn.
Trần Niên tìm được một bàn trống trong góc, cô kéo ghế tựa ngồi xuống, thấy xung quanh đa số là bố mẹ dẫn con nhỏ đi ăn, cũng có không ít các cặp tình nhân là học sinh cùng uống chung một ly nước, cầm khoai tây chiên đút lẫn nhau.
Chỉ chốc lát sau, Trình Ngộ Phong trở về, anh để đồ trong tay lên bàn, ánh mắt Trần Niên lơ đãng đảo qua rồi đột ngột dừng lại, dòng chữ “Happy Meal” dành cho trẻ em đập ngay vào mắt.
Trần Niên: "..."
Đừng bắt nạt người ta như vậy chứ.