Người phụ nữ trung niên thấy ánh mắt sắc lạnh và khí chất áp đảo của Trình Ngộ Phong, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc, bà ta luống cuống vài giây, sau khi hơi tỉnh táo lại phát hiện trên người anh mặc đồng phục cơ trưởng, bà ta cười lạnh hai tiếng, cằm cũng hếch ngược lên, "Thật sự là sống lâu mới biết, từ khi nào mà ngay cả một cơ trưởng nhỏ bé cũng có quyền tùy tiện đưa hành khách vào sổ đen?"
"Thả tay ra!"
Bà ta dùng sức muốn rút tay mình về, ngoài miệng còn không ngừng hung hăng uy hiếp, "Nếu không, tao sẽ đi tìm luật sư tố cáo chúng mày đánh người, quấy rối tình dục hành khách nữ."
Đây là muốn đổi trắng thay đen, cắn ngược lại người ta một miếng à?
Trình Ngộ Phong kéo Trần Niên ra sau người để bảo vệ rồi mới buông tay người đàn bà kia, anh dùng sức vừa phải, không để lại dấu vết gì trên cổ tay bà ta nhưng trên cổ tay Trần Niên thì lộ rõ một vòng tròn đỏ, bởi vì da cô trắng nên càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
"Không sao chứ?"
Trần Niên lắc đầu, len lén túm lấy áo sơ mi của anh, đây là lần đầu cô trải qua tình cảnh như vậy, trước kia ở thị trấn Đào Nguyên, mấy người cùng quê có gây gỗ mâu thuẫn với nhau thì cũng chỉ ầm ĩ vài câu ngoài miệng rồi ai về nhà nấy, hôm sau gặp mặt vẫn có thể cười nói chào hỏi nhau, đâu có giống hiện tại, không nói hai lời đã lập tức ra tay đánh người, nếu không phải đúng lúc Trình Ngộ Phong xuất hiện, cô tin rằng cái tát kia sẽ thật sự rơi xuống mặt mình.
Nữ nhân viên nhìn thấy Trình Ngộ Phong như thấy được cứu tinh, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhanh chóng lăn dài, cô ấy mím chặt đôi môi đỏ mọng, không tiếng động mà khóc, khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng oan ức.
Trình Ngộ Phong cho cô ấy một ánh mắt trấn an, "Trước tiên đi thay quần áo, những chuyện khác không cần lo lắng."
Nữ nhân viên hiểu ý anh muốn nói những việc kế tiếp sẽ có công ty hỗ trợ xử lý và đòi lại công bằng cho cô, mọi người trong hàng không Chiêu Viễn ai cũng biết vị Tổng giám đốc Trình này vô cùng bao che khuyết điểm, cô ấy cất giọng nghẹn ngào, "Tổng giám đốc Trình......"
Trình Ngộ Phong gật gật đầu.
Nữ nhân viên được đồng nghiệp dìu đi.
"Tổng giám đốc Trình!”
Chồng của người phụ nữ trung niên định đi thành phố S để đàm phán làm ăn hàng chục triệu tệ lúc này đã nhận ra thân phận Trình Ngộ Phong, ông ta có bạn bè làm ở hàng không Chiêu Viễn, dù gì cũng biết được chút nội tình, người mà vừa là Tổng giám đốc, vừa là cơ trưởng trong tập đoàn hàng không Chiêu Viễn chỉ có thể là vị cơ trưởng trẻ tuổi tài năng Trình Ngộ Phong.
Nếu thật sự như vậy thì bị liệt vào sổ đen vĩnh viễn cũng không phải là chuyện đùa.
Người đàn ông trung niên kéo bà vợ đang cố tình gây sự sang một bên rồi lộ ra khuôn mặt tươi cười về phía Trình Ngộ Phong: "Đàn bà ấy mà, tóc dài não ngắn, Tổng giám đốc Trình ngàn vạn lần đừng chấp nhặt cùng bà ta."
Phụ nữ thường giỏi quan sát ngôn ngữ và sắc mặt, thấy thái độ chồng mình đột ngột thay đổi thì trong lòng cũng thót một cái, đưa mắt nhìn kỹ lại lần nữa người đàn ông vừa đến.
Anh ta không có phong thái sắc sảo của cấp trên mà ngược lại khí chất rất trầm ổn, sườn mặt toát lên sự lạnh lùng, dưới ánh đèn, đôi môi mỏng mím lại gần như thành một đường thẳng.
Bà ta càng quan sát, trong lòng càng không bình tĩnh nổi.
Trình Ngộ Phong chính xác bắt được ánh mắt đánh giá của bà ta, mỉm cười, "Dì à."
Người phụ nữ trung niên cùng lắm chỉ hơn anh hơn tuổi, bị anh gọi một tiếng Dì thì sắc mặt khẽ thay đổi nhưng lại không thể phát tác, hai cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến cơ mặt bà ta co quắp dữ tợn, ngoài cười nhưng trong không cười.
Trình Ngộ Phong tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Nguyên tắc an toàn hàng đầu của hàng không Chiêu Viễn là khi thời tiết xấu có ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn của chuyến bay, chúng tôi không thể coi tính mạng hành khách như trò đùa, hủy bỏ chuyến bay cũng là lựa chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, điều này mong dì có thể hiểu được."
"Hiểu được, hiểu được!" Người đàn ông trung niên liều mạng nháy mắt với vợ, bà ta không tình nguyện nói, "Có thể hiểu được."
Trình Ngộ Phong mỉm cười, thoạt nhìn như kiểu muốn dàn xếp mọi chuyện một cách êm thấm, "Tôi có thể hiểu việc chuyến bay bị hủy bỏ mang lại những rắc rối và bất tiện cho mọi người.........."
Nói đến đúng chỗ ngứa, người đàn bà kia lại bắt đầu kích động, rất mất lịch sự cắt ngang lời nói của anh, "Đúng vậy, đúng vậy, việc làm ăn hàng ngàn vạn nhân dân tệ, nếu hợp đồng bị ngâm nước nóng, tổn thất sẽ rất nghiêm trọng đấy!"
"Câm mồm!" Người đàn ông quát bà ta.
"Tổng giám đốc Trình, ngài nói tiếp, ngài nói tiếp đi."
"Chỉ có điều," Trình Ngộ Phong vừa nói chuyện vừa chuyển mắt nhìn người đàn ông trung niên, "Tôi không thể hiểu được hành vi của vợ ngài đây.”
Người đàn ông trung nhiên nhớ đến hành động hất ly mì và đánh người trước đó của vợ mình thì khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, tươi cười cũng giảm đi, "Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm......."
Nhiều người nhìn thấy như vậy, sao có thể chỉ là hiểu lầm? Trong lòng Trần Niên cũng rất tức giận, rõ ràng chính vợ ông vô lý ngang ngược, trước mắng chửi sau lại ra tay đánh người, hiện tại chỉ nhẹ nhàng nói một câu hiểu lầm đã muốn bỏ qua tất cả sao? Nhưng dù sao cũng không sợ mấy người lấp liếm, vừa rồi có hành khách khác quay lại bằng điện thoại di động, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.
"Có phải hiểu lầm hay không," Trình Ngộ Phong khẽ cười một tiếng, "chỉ sợ là hai người phải giải thích với cảnh sát rồi."
Trần Niên nhìn theo ánh mắt anh, hóa ra là lực lượng an ninh hàng không đã đến, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát mang đôi vợ chồng trung niên, nữ nhân viên và hành khách đã quay video đi, trước khi đi, Trình Ngộ Phong lại vô cùng thiện ý mà nhắc nhở: "Nếu vị phu nhân này có bất kỳ ý kiến nào về tôi hay về việc bị xếp vào danh sách đen thì đoàn luật sư của hàng không Chiêu Viễn sẽ tiếp đón bà bất cứ lúc nào.”
Người phụ nữ trung niên đã mất hết dáng vẻ kiêu căng, mặt trắng như tờ giấy, lảo đảo bước đi theo cảnh sát, nữ nhân viên quay đầu lại gửi đến Trình Ngộ Phong một nụ cười cảm kích, cảm giác ấm áp khi được bảo vệ này thật là tốt đẹp, đó là cảm giác độc nhất vô nhị mà cô chỉ có thể cảm nhận ở đại gia đình hàng không Chiêu Viễn này.
"Trình tiên sinh," Trần Niên lắc lắc cánh tay anh, "Vừa rồi anh..... siêu đẹp trai luôn!"
Trình Ngộ Phong nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt chỗ cổ tay, "Còn đau không?"
"Không đau." Trần Niên mỉm cười ngọt ngào, lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện.
"Sau này mà gặp chuyện như vậy, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt bản thân, biết chưa?"
Cô gật đầu như giã tỏi: "Biết rồi biết rồi.”
Trình Ngộ Phong còn không hiểu rõ bạn gái mình hay sao? Ngoài miệng thì đồng ý dứt khoát ghê lắm, nhưng nếu thực sự có lần sau thì chắc chắn cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi.
Bên ngoài mây đen phủ kín trời, mưa rơi như trút nước, không hề có dấu hiệu ngơi bớt, rất nhiều hành khách bị mắc kẹt trong sân bay, tiếng nói chuyện vang lên không dứt, cách đó không xa, đài quan sát cao nhất ở sân bay vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đến phòng nghỉ ở sân bay, Trần Niên vừa mới ngồi xuống, trong tay đã có thêm một chiếc cốc giữ nhiệt đã được vặn nắp, cô cúi đầu uống hai ngụm rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi.
Động tác của cô chỉ theo thói quen nhưng lại không biết rằng trong mắt Trình Ngộ Phong, đây quả thực là một hành động vô cùng cám dỗ.
"Không biết khi nào thì mưa....." mới ngừng đây.
Toàn bộ lời nói còn lại đã bị nụ hôn của anh chặn đứng, Trần Niên ôm cổ anh, chủ động dùng đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng ấm áp của anh, chỉ chốc lát sau đã bị anh đảo khách thành chủ....... Hai người anh đến em đi, không khí theo đó mà nóng bừng lên.
Tâm trí Trần Niên bị tiếng chuông điện thoại gọi về, cô nhanh nhẹn lấy di động từ trong túi ra, ánh mắt động tình cũng dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy màn hình nhảy lên dòng chữ “Bố”, cô giật mình suýt nữa thì cắn phải môi Trình Ngộ Phong.
Nóng bỏng qua đi, tiếng chuông trầm bổng.
Trần Niên hít một hơi thật sâu để nhịp thở bình thường trở lại rồi mới nhận điện thoại, "Bố ạ."
"Vừa nãy con không nghe thấy." Đây là lời nói thật, vì hôn đến say mê.
"Vâng, chuyến bay bị hủy, bây giờ con vẫn đang ở sân bay."
"Bố và mẹ đừng lo lắng cho con, đêm nay có thể con........." Cô liếc mắt nhìn Trình Ngộ Phong một cái, "Không trở về nhà."
Diệp Minh Viễn ẩn ý hỏi cô có phải đang ở cùng Trình Ngộ Phong không.
"Vâng, đúng vậy ạ."
Một lúc lâu sau, Diệp Minh Viễn mới nói: "Chú ý bảo vệ bản thân."
Trần Niên nghe vậy tai nóng bừng lên. Rất rõ ràng, lời này của bố cô rất có ý tứ hàm xúc, thân là người từng trải, hẳn ông cũng đoán được ý nghĩa sâu xa của việc đêm nay không về nhà, ông không cấm mà chỉ dặn cô bảo vệ tốt bản thân.
Đây có phải mang ý nghĩa…..
Cô và Trình Ngộ Phong bên nhau năm, ngoại trừ thỉnh thoảng không khống chế được, còn thì chưa bao giờ anh vượt qua vòng lễ giáo, cho dù qua đêm ở nhà anh nhưng hai người cũng chia phòng ngủ, sẽ không phát sinh chuyện gì.
Có đôi khi Trần Niên cũng sẽ nghi ngờ, đàn ông tuổi khí huyết phương cương mà chẳng lẽ anh thật sự không nghĩ tới chuyện đó sao?
Hay là về chuyện đó, anh….
Thôi thôi thôi!
Mưa to đến gần giờ thì chuyển thành mưa nhỏ, Trình Ngộ Phong và Trần Niên quay về chung cư, trên người họ đều dính nước mưa, đầu tiên Trình Ngộ Phong dùng khăn mặt lau mặt và tóc giúp cô, sau đó để cô vào phòng tắm tắm rửa rồi chính anh cũng cầm quần áo ngủ vào phòng tắm cho khách bên cạnh.
Nửa tiếng sau, Trần Niên với khuôn mặt sạch sẽ hơi ửng đỏ từ phòng tắm đi ra, Trình Ngộ Phong tắm nhanh hơn cô, anh đang dùng máy sấy sấy tóc, cô rón rén đến bên cạnh, nhẹ vỗ mu bàn tay anh rồi lấy máy sấy qua, "Để em giúp anh."
Trình Ngộ Phong phối hợp khom lưng xuống, trong tiếng "Vù vù" của máy sấy, anh cảm nhận được bàn tay mềm mại của người con gái đang luồn qua mái tóc mình, cả hương thơm tự nhiên len lỏi nơi chóp mũi, xuyên qua tim, biến thành ngọn lửa thiêu đốt không thể giải thích được, chạy thẳng xuống dưới.......
"Xong rồi."
Cơ thể anh căng cứng cả lên, "Ừm."
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."
Ngay lúc Trình Ngộ Phong xoay người đi ra ngoài thì Trần Niên kéo lại vạt áo ngủ của anh, hai má cũng dán sát vào lưng anh cọ cọ hai cái, cô thấy ngoài cửa sổ lập lòe ánh chớp, đáy mắt lộ ý cười, giọng nói cũng mềm mại đi, "Có sấm sét, em không dám ngủ một mình."
Đây là lời nói dối.
Trình Ngộ Phong lại thật sự tin, đến lúc hai người nằm đối mặt nhau trên chiếc giường lớn, anh mới chậm chạp nhận ra chính mình đã rơi vào cạm bẫy dịu dàng của cô bạn gái bé bỏng.
Có ngu mới nghĩ tới chuyện nhảy ra.
Vào đêm sấm chớp như này, được ngủ với người con gái mình yêu thì dù không làm gì anh cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, trong bóng đêm, một chân Trần Niên gác lên eo Trình Ngộ Phong, gần như dán sát vào người anh mà hỏi, "Trình tiên sinh, anh đã ngủ chưa?"
"........... Ngủ rồi."
Trần Niên: "..........."
"Niên Niên." Giọng của người đàn ông vô cùng khàn, nhẹ nhàng không tiếng động mà nhích ra ngoài, Trần Niên cũng cảm giác được phản ứng khác thường của anh bèn thò tay dọc theo cơ bụng rắn chắc của anh đi xuống..............
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng thở dốc ngắn ngủi, trầm thấp mà gợi cảm.
Trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh, tiếng tim đập hòa cùng một chỗ, không phân rõ là của cô hay của anh.
Trần Niên cũng hồn bay phách lạc, cô hơi ngẩng đầu muốn hôn lên môi anh, kết quả chọn sai góc độ, hôn phải hầu kết của anh, cô bèn cắn nhẹ một cái, cẩn thận cảm nhận hầu kết trượt lên trượt xuống, đồng thời mơ mơ màng màng chuyển động vật nóng bỏng trong lòng bàn tay..........