Trong căn phòng tối đen,ánh đèn màu xanh quỷ dị,mọi thứ xung quang ngổn ngang,vô vàn âm thanh đỗ vỡ.
Rầm..choang...cốpppp...
-aaaaaaa,tại sao cô ta lại thoát được!thật vô lý!
Một đầu tóc rối bù sau lớp áo choàng phù thủy không ai khác chính là Koner,ả rất giận dữ sau khi thuộc hạ báo thất bại kế hoạch ả ta giao cho.Sát khí cuồn cuộn bủa vây đám thuộc hạ,bàn tay ả bấu chặt hằn lên vệt máu chảy ra từ những móng tay được chăm sóc kỉ càng,con ngươi ánh lên một vòng lữa đỏ gằn giọng:
-ai đã ra tay cứu mạng cô ta?là ai?
Bọn thuộc hạ run rẩy lên tiếng,chúng sợ khi nói ra điều này sẽ làm cho cơn giận của ả bùng phát lên thêm,nếu không nói,thì những linh hồn mà ả nuôi dưỡng sau khu nghĩa địa tữ thần sẽ ăn tái bọn chúng mất.
-ta bảo các ngươi nói,tại sao đứng khúm lại một chổ thế hả?là ai đã cứu tiện nhân loài người đó!
-dạạ...thưa..chủ nhân là...chính là...thiếu gia Jack và cậu chủ Richart...
Rầm...
Khi nghe được chính Jack đã cứu tiểu Ly,ánh mắt ả ta dại đi trong chốc lát,rồi bùng nổ tia chết chóc trong đôi mắt đen không thấy đáy kia,khuôn mặt nhăn nhó,môi đỏ mọng nhếch mép cười một tràng dài gê gợn:
-hahaha...haha..thì ra là anh,bao nhiêu năm qua tôi ỡ bên cạnh anh,làm bao nhiêu chuyện gì anh nhưng đổi lại một cái liếc mắt hay một nụ cười mỉm dành cho tôi cũng không có,vậy thế mà anh lại ra tay cứu mạng một con tiện nhân thấp kém đó!haha..
Tiếng cười bỗng dưng biến mất,trả lại cho không gian căn phòng một luồng khí u ám đến quá mức nặng nề.
Koner đứng dậy khỏi chiếc ghế đá quý được trãm đầu lâu công phu,xoay người đến bên kệ tủ,mở toang nó ra vô số chai thủy tinh đủ màu sắc,đưa tay với lấy chai thủy tinh màu đỏ rực nổi bật cả căn phòng,ra lệnh:
-J ngươi đem thứ này giao cho người trong coi thức ăn ỡ thực đường,mỗi ngày bỏ một ít vào thức ăn của ả tiện nhân đó cho ta!
Tiếp nhận chai thủy tinh,J cùng bọn thuộc hạ lui ra,giờ đay chỉ còn mỗi mình Koner trong phòng,ả ngồi xuống chiếc ghế cười lạnh:
-nhân loại a nhân loại,ngươi dù sao đi chăng nữa chỉ là một thứ thấp kém trong tay của ta thôi,hừ...ngươi nghĩ có thể cướp Jack từ tay ta sao..
Mắt đen tối thêm một tầng ngoan độc ả thấp giọng:
-còn Jack xem lần này anh cứu ả bằng cách nào...hahaha!
Cũng là một căn phòng,nhưng vô cùng yên tỉnh,trên giường ngủ lớn một chàng trai đẹp như tượng tạc không ai khác ngoài Jack,hắn đang chăm chú vào cái laptop trước mặt,mày kiếm nhăn lại thành đoàn:
Bụp
Màn hình laptop bổng nhiên vụt tắt,ngón tay thon dài đang lướt trên bàn phím bổng cứng đờ,gấp mạnh laptop,hất văng mái tóc lòà xòa trước mặt bực dọc:
-oh shit!
Bước xuống giường,đến quầy bar mini trong phòng rót cho mình ly rượu nhấm nháp,bước chân lướt qua chiếc giường tiến gần đến ban công ngồi xuống ghế bành lắc lư,hắn xoay xoay ly rượu trong tay nhìn vào những giọt rượu đõ sóng sánh trong ly,suy ngẫm:
“Thực ra cô ấy là ai,ngay cả một cao thủ hacker như mình không thể đột nhập vào tệp báo mật do hiệu trưởng cất giấu,có phải hay không cô ấy chỉ là một nhân loại như sơ yếu lí lịch đã ghi.Nhưng sức mạnh vô hình đó là thế nào,tính cách khác hoàn toàn ngày thường.Tại sao khi ôm cô ấy trong tay trong đầu lại xuất hiện vô số hình ảnh hỗn độn cảm giác xa xăm không diển tả,mùi hương thoang thoảng rất quen thuộc!”
Haizzz....
Hắn thỡ dài,ngữa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Cốc...cốc...
Hắn đứng dậy trỡ lại giường ngủ lạnh nhạt cất giọng:
-vào đi!
Thấy từ ngoài vào là Ưng thì hắn hỏi:
-Việc gì?
Ưng cuối người,đưa cho hắn một tập hồ sơ:
-Thưa chủ nhân,thuộc hạ đã đi điều tra theo lời dặn nhưng chỉ biết được vài chi tiết và một manh mối liên quan đến thảm sát Phong gia tộc năm đó!
Hắn đưa tay mở tập tin nhìn vào tờ giấy ghi chép:
-Ngươi nói cô ấy có liên quan đến Phong gia!
-Vâng,nhưng thuộc hạ chỉ biết được hai người con của Phong gia mất tích trong vụ thảm sát,còn lại toàn bộ gia tộc bị diệt như báo chí đưa tin!
Gấp nhẹ tập hồ sơ,hắn chậm rãi cất giọng trầm thấp:
-ngươi trỡ lại ngôi biệt thự thảm sát đó,điều tra cặn kẽ,ta tin những linh hồn oán hận còn ỡ đó!cẫn thận một chút!
Ưng một lần nữa cuối người lui ra,vừa ra đến cữa thì chạm mặt một người bước vào phòng,Ưng gật đầu như chào hỏi rồi khuất sau hành lang.
-Cậu lại sai Ưng đi làm gì à?
Mái tóc xanh buộc hờ hững bằng sợi tơ lụa trắng,Richart điềm nhiên ngồi lên ghế trong phòng.
-Đó không phải chuyện của cậu!
Jack đưa tay ấn tập tin vào trong chăn,nhếch mép.
-Richart nhìn thoáng qua tay Jack,anh nhún vai:
-Chỉ tiện hỏi thôi mà!
-Hôm nay cơn gió độc nào thỗi cậu đến nhà tôi!
Hắn cất giọng mỉa mai anh.
-Tôi tới đây để hỏi cậu trong rừng đã sãy ra chuyện gì,bọn quỹ sai của ông ấy lại truy tìm dao động cả một vùng?
Hắn nhăn mi,trong chốc lát lại cười nhạt:
-Chỉ là một chuyện cỏn con của bọn linh hồn do Koner triệu hồi,chuyện như thế cũng đến hỏi tôi!
Hắn nhìn xoáy sâu vào trong mắt anh.
-Tôi đến chỉ nhắc lại cho cậu về ông ấy,mong câu nhớ nhiệm vụ của mình,đừng quá phận!
Một làn gió vụt qua bàn tay hắn giờ đang yên vị trên cổ của anh,đôi mắt màu khói hằn học ánh lên vài tia màu tím nhìn chằm chằm vào anh,gằn giọng:
-tôi là ai không cần cậu nhắc nhở, đừng đem thứ đó ra gông xiềng tôi,hôm nay tôi không bốp chết cậu,nhưng có một ngày tôi sẽ cho cậu biến mất khỏi tầm mắt tôi!
Hắn buông cổ anh ra,anh đưa tay xoa xoa cổ,mỉm cười:
-Tôi biết cậu không dám ra tay với tôi,cái gì tốt cũng có cái giá của nó,cậu đến cùng là ai chỉ có tôi và cậu mới rõ,số phận khi cậu sinh ra đả như vậy thì không bao giờ thay đổi được!
Anh đứng lên né tránh ánh mắt của hắn,xoay người bước ra khỏi phòng,đến gần cữa xoay người cười khổ:
-cậu đừng cố gắng nữa như thế nào cũng không thoát khỏi tay ông ấy đâu!
Hắn vừa nghe xong thì quát lớn:
-cút...cậu cút ngay cho tôi,tôi không tin trên thế giới này không gì không thể!tôi không như cậu một con có của ông ta!
Richart khuất sau cánh cữa,hắn tay lúc này nắm chặt,nhìn sàn nhà thỡ từng hồi khóc khăn.