Những ngày sau đó xảy ra rất thảm hại vs 2 cặp hắn-nó và Minh-Mi. Còn Duy vs Trâm vẫn bình thường như cân đường hộp sữa. Vì chót hứa vs cô Lan nên hắn lúc nào cũng pị Lâm Nhã bám theo lấy cơ hỏi bài tập để gần gũi thân thiết vs hắn. Nhìn hắn như z tự nhiên nó thấy bực tức và vô số những em bàn đã ra đi ko ngày trở lại. Điển hình nhất là có 1 ngày như sau:Trống hết h vang lên, nó vừa thu dọn sách vở vừa quay qua hắn:
-Việt Anh, hay.....-Chưa kịp chưa nói hết câu thì Lâm Nhã đã ngồi luôn trong cổ họng nó. Nhỏ đi ra bấu lấy tay áo hắn nũng nịu:
-Anh giảng cho em bài lúc nãy đi. Bài đó khó hỉu quá. Đi ra đây này.-Nói rồi nhỏ kéo hắn đi. Hắn chỉ kịp quay lại nhìn nó vs ánh mắt "Đừng giận anh nha" rồi mất hút. Đầu nó nghi ngút khói. RẦM!!!! Như thường lệ, em bàn đã ra đi. Đúng lúc đó thì Phong đi qua. Nó liền nắm lấy tay Phong nói lớn để lọt vào tai ai kia:
-Phong ơi chiều nay chúng ta đi Timecity đi! 2h ở quầy ăn nha.
-Ơ nhưng mà.........-Phong lưỡng lự.
-Đi mà, đi mà. Phong ko muốn đi vs Linh sao?-Nó làm mặt cún con, mắt chớp chớp.
-Trời ơi, Linh biết là Phong ko thể từ chối Linh mà.-Phong cười tươi chịu thua nó.
-Hjhjhj.... Yêu Phong quá cơ! Chụt!-Nó hôn gió vs Phong rồi khoác tay phong ra khỏi lớp.
.........99...........................150.........................1000............................
Đấy là nhiệt độ trong máu hắn lúc này. "Khánh Linh, em đc lắm. Dám chọc tức anh sao? Hãy đợi đấy, chiều nay anh sẽ ko cho 2 người đi chơi vui vẻ đâu. Anh sẽ...................bám theo." (Trời ơi t/g tưởng làm j to tác lắm chứ @[email protected]). Hắn quay sang Lâm Nhã:
-Chiều đi Timecity.
-Dạ?-Lâm Nhã ngớ người, ko tin vào tai mk luôn. Lòng ngập tràn hạnh phúc.
-Tôi ko muốn nhắc lại.-Hắn nói lanh tanh
-Vâng vâng, em sẽ đi.-Nhỏ nhảy cẫng lên rồi chạy vụt lên, mặt đỏ bừng "Haaaaaaaa.. tưởng anh cứng rắn đến mức nào. Ko ngờ lại bị em hút hồn sớm đến z. Hjhjhjhjhj......." ( ọe ọe ọe tự sướng vừa thôi bà chị ơi.)
Buổi chiều hắn cùng Lâm Nhã đến Timecity vs mục đích tìm nó. Hắn nhanh chóng dẫn Lâm Nhã đến nơi nó hẹn phong nhưng ko thấy. Hắn nhanh trí dùng máy định vị nhưng nó khóa máy nên đành pó tay. Chỉ còn cách lôi mớ mùng tơi kia đi khắp nơi. Thành quả sau 1 buổi chiều cật lực tìm kiếm thì ko thấy đâu ngược lại còn bị Lâm nhã bám theo, õng a õng ẹo bên cạnh làm trò cười cho thiên hạ. Sau khi đuổi Lâm Nhã về, hắn lấy điện thoại gọi cho nó nhưng nó ko nghe. Hắn đành phải gọi cho "tình địch":
-Alo, Cậu gọi tớ có việc j z?-Phong nhanh chóng bắt máy
-Ak ko, chỉ là tớ tưởng chiều nay cậu cùng Linh đi chơi mà sao tớ tìm ko thấy.
-Tụi tớ đâu có đi/ Chiều nay Linh gọi cho tớ nói là bị mệt nên hủy hẹn rồi.
-Ak ra vậy. Thôi, cảm ơn cậu
-Ukm ko có j.
Nói chuyện vs Phong xong, hắn đã hỉu ra mọi chuyện. Hắn liền chạy ngay về biệt thự ngoại thành.
-Khánh Linh! Khánh Linh! Em mau ra đây cho anh!-Hắn vừa vào nhà vừa hét to
-Hé lu bây bi. Gọi j mà gọi to dữ z? Đi chơi vs Lâm Nhã có vui ko?-Nó cười trêu ngươi hắn
-Em....... lại dám hỏi anh đi chơi có vui ko hả? Có biết là cô ta bám theo anh làm anh thành chủ đề bàn tán ko hả?-hắn gắt
-KO!-Nó thản nhiên đáp:-Thấy 2 người thân thiết nên tạo điều kiện giúp thui mà. Có j đâu.-Nó tiếp tục nhưng giọng nói có đôi chút bực tức
-Ak thì ra là em kiếm cớ rủ phong đi chơi để anh đi theo đúng ko?
-Chính xác! Anh quá thông minh.-Nó vỗ tay
-Tại sao em phải làm z hả?-Hắn hét lên
-Ai bắt anh vs nhỏ ta suốt ngày bám lấy nhau.
-Vậy ra là em ghen hả?-Hắn vui sướng hỏi lại
-Ko có!-Nó ngượng ngịu
-Có phải ko? Là em ghen đúng ko?-Hắn tiếp tục
-Ko có mệ.-Nó chối
-Nói đi mà. Em ghen có đúng ko?-Hắn chuyển qua nài nỉ
-Ko có mệ!
-Khánh Linh, nói đi, nói là em ghen đi.
-Đã bảo là ko có mệ.
-Anh ko pít. Sự thật là em ghen.
-Ko phải
-Em ghen
-Ko phải
-Em ghen! Em ghen! Em ghen!
-Ko phải! Ko phải! Ko phải!
Hắn và nó cứ nói qua nói lại như z (Rảnh quá nhỉ). Hắn kết thúc:
-Hứa từ h ko ghen vớ vẩn nữa ha.
-Đã nói là ko ghen mệ.
-Thôi đc rồi. Em ko phải ngại. Ghen thì cứ nói ghen đi. Để anh nấu 1 bữa ngon cho em nhá.
-Dạ!!!!!!!!
Cứ như z, Lâm Nhã càng phá hoại thì t/c giữa nó và hắn ko chút giảm bớt mà còn tăng thêm, Khoảng cách giữa 2 người càng gần......