Buổi tối, sau khi đã trang điểm xong, nó và hắn cùng nhau lái chiếc xe Lamboghini đến biệt thự nhà Lâm Nhã theo địa chỉ cô Lan đưa.-Xin chào!-Nó vẫy tay vs các thành viên trong lớp và mỉm cười
-Chào công chúa.-Chúng bạn cười tươi đáp lại nó
-Woo! Hôm nay nhìn công chúa xinh ghê luôn đó.-Ngân vừa vuốt vuốt mái tóc hung đỏ đã đc tết thác nước của nó vừa khen.
-Ý bạn là mọi hôm công chúa không xinh sao?-Hắn vừa cất xe đi vào cũng nhập hội.
-A, hoàng tử. Sao 2 người lúc nào cũng đẹp đôi hết vậy, lại còn kè kè bên nhau nữa chứ. Trời ơi gato quá đi.-Lam trêu
-Làm j có chứ.-Nó xua xua tay cười hì hì.
Một luồng khí lạnh từ xa bay đến . Khung cảnh vui vẻ nói chuyện của bọn nó đã đc thu vào tầm mắt của Lâm Nhã. Nhỏ nắm chặt tay nghĩ "Cô cứ vui vẻ nốt những giây phút cuối đời đi. Vì chỉ ít h nữa thôi tôi sẽ cho cô trầu trời Khánh Linh ạ." Nhỏ nhếch mép rồi quay 180 độ, miệng cười toe toét chạy ra chỗ hắn, tay ôm lấy cổ hắn ngọt sớt nói:
-Hoàng tử của em, anh đến rồi ak?
Hắn vẫn chưa định chính lại việc j đang sảy ra còn nó thì bực bội thấy rõ
-Của em? Ảo tưởng!-Nó nói giọng lạnh rồi bỏ đi. Theo sau nó là nhóm nữ bắt nãy. Ai cũng liếc nhìn nhỏ rồi phán 1 câu ngắn gọn mà xúc tích:
-Mơ tưởng hão huyền.
Sau khi đã tiêu hóa đc cả hành động lẫn lời nói của Lâm Nhã thì hắn gỡ tay nhỏ ra:
-Cô bị sao vậy? Tôi nói cho cô biết, cô nghe cho rõ đây: Tôi! Trầm Nguyễn Việt Anh này là của riêng, thuộc quyền sở hữu của đúng 2 người . 1. mẹ tôi. 2. Nguyễn Hoàng Khánh Linh. Sẽ không bao h có người thứ ba. Từ h đừng có làm j lố trc mặt tôi nếu ko đừng trách tôi ko nương tay với con gái!-Hắn hừ lạnh rồi bỏ đi tìm nó. Nhỏ ta ko khóc, ngược lại còn cười khuẩy. "Cứ thử xem. Bây h có nó thì thế nhưng khi nó chết rồi thì em đây, Lâm Nhã này sẽ thay thế. Dù gì thì anh vẫn sẽ là của em, không sớm thì muộn"
Nó chán nản dựa người vào tường, tay cầm đĩa điểm tâm, mặt vẫn rất bình thản nhưng trong lòng thì rạo rực "Việt Anh đang ghét! Việt Anh ngu ngốc! Nhỏ ta ôm mà ko đẩy ra cứ đứng đờ ra đấy như con bò á! Định làm người ta tức chết sao hả ?????????
Bất chợt Lâm Nhã đi đến trc mặt nó và chìa li rượu ra tỏ ý mời. Nó cũng lịch sự nhận lấy. Lâm Nhã mỉm cười, mở miệng nói:
-Bạn uống đi, rượu ngon lắm đấy.
Nó cảm ơn rồi nhấp một hụm vào miệng. Lâm Nhã sau khi xác nhận nó đã uống hết thì nhếch mép đi ra chỗ khác. Ít phút sau, nó có cảm giác choáng váng, tay chân bủn rủn, mắt tối sầm lại. Nó cố gắng lê xác vào nhà vệ sinh. Xả nước ra và hất lên mặt nhưng dường như ko có tác dụng. Nó từ từ ngã xuongs sàn. Vì tiệc vẫn đang diễn ra nên hầu như mọi người ko ai ra khỏi phòng tiệc. Lâm Nhã khoái chí bước ra theo sau ả là 2 tên vệ sĩ cao to vs một cây đên từ trên xuống dưới. Nhỏ phất tay:
-Lối đi!
Vừa rứt lời, 2 tên kia nhanh chóng làm theo. Nhỏ đưa nó đến phòng đông lạnh. Nhiệt độ trong phòng lúc này là 28 độ. Để nó ngồi dựa vào tường, nhỏ đứng trc mặt nó, hai tay khoanh trc ngực, khinh khỉnh nói:
-Tao cũng định cho mày tỉnh dậy để cho biết sự nhục nhã là j. Nhưng nghĩ lại tao lại thấy thương cho đứa mồ côi cha như mày nên đành để mày từ từ chết mà ko biết gì cả. Nhẹ nhàng quá cho cái đồ con gái lẳng lơ giựt ck người khác đúng ko? Mày đừng trách ao ác mà hãy trách mày ngu khi động vào Lâm Nhã này. Việt Anh là của tao. Bây h và mãi mãi. Sẽ ko có bất cứ j thay đổi đc. Nhưng điều ấy chỉ xảy ra khi trên thế gian này không có mày. Haaaaaaaaaa.........-Nhỏ cười lớn để kết thúc cuộc độc thoại vs nó. Nhỏ ra khỏi phòng và ra lệnh cho vệ sĩ:
-Hạ nhiệt -10 độ và khóa cửa lại. Ko đc để cho bất kì ai đặt chân đến đây nghe chưa?
Lâm Nhã nhàn nhạ đi về phía phòng tiệc, trong lòng sung sướng. Còn nó, một mk trong phòng đông lạnh vs mực nhiệt là -10 độ. Liệu còn có thể sống sót? Tử thần đã cách nó ko xa.
Trong phòng tiệc, hắn vẫn đang cố gắng mở to mắt để tìm nó vì có quá nhiều khách mà lại ko bật đèn sáng, chỉ có mấy tia sang ít ỏi phía sân khấu như những tia sống của nó...