Edit: Xanh Lá
Đối lập với Thần Ánh Sáng còn có chút vẻ thân sĩ, Ma Hoàng quả thực bá đạo không nói lý đến mức tận cùng.
Cuối cùng, Đường Khanh to cả đầu, người cũng bị chọc tức, kết quả gia hỏa này vẫn ăn vạ một bước cũng không chịu rời đi.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Ma Hoàng cười rất vô tội, “Đều đã trễ thế này, dĩ nhiên là tới ngủ nha.”
Không thể trêu vào, ta còn không trốn được chắc, Đường Khanh hít sâu một hơi, “Được, vậy ngươi ngủ đi, ta không quấy rầy.” Nói xong, liền đi về phía cửa, nhưng ngay khoảnh khắc cô xoay đi, người lại bị hắn đột nhiên ôm vào trong ngực.
“Thân thể Lâm Lâm không tốt, không thể ngủ muộn được.” Nói xong, cũng không cho cô cự tuyệt, hắn cứ như vậy ôm cô lên giường.
Đường Khanh sao có thể là đối thủ của hắn, mặc dù nội tâm không vui, cô cũng chỉ có thể tùy hắn xử trí, rốt cuộc nếu như cô phản kháng, không chừng còn phải chịu thêm chút tội.
Giường lớn vốn còn tính là rộng, nhưng sau khi Ma Hoàng leo lên, nháy mắt liền cảm thấy chật không ít.
Đường Khanh mặt không biểu cảm co người vào bên trong, vốn tưởng Ma Hoàng đáng chết này sẽ không dễ dàng buông tha mình, rốt cuộc ký ức trước đó cũng khắc quá sâu, muốn quên quá khó, ai ngờ, gia hỏa này thế mà lại hiếm khi có phong độ, rõ ràng nằm ở bên cạnh cô, nhưng lại quy củ cực kỳ.
Ma Hoàng thấy trong mắt cô hiện một tia kinh ngạc, đột nhiên cười hỏi: “Sao Lâm Lâm lại nhìn ta như vậy?”
“Có ai từng nói với Ma Hoàng đại nhân, ngài đẹp đến mức giống một cô nương chưa vậy?” Đường Khanh nói lời này là đang cố ý khiến hắn khó chịu, đường đường là Thần Bóng Tối lại bị người ta nói đẹp giống một cô nương, đó quả thực là đang vũ nhục hắn.
Tuy nhiên, Ma Hoàng đại nhân của chúng ta không chỉ không tức giận, ngược lại cười tủm tỉm hỏi: “Vậy Lâm Lâm thích không?”
Đường Khanh trực tiếp nghẹn lời, cuối cùng cô cắn răng nói: “Thích, lắm.”
“Lâm Lâm thích là tốt rồi.”
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn kia của Ma Hoàng đại nhân, Đường Khanh thật sự cảm thấy mình gặp quỷ, đây ‘con mèo nhà nó’ không giống Ma Hoàng trong nguyên tác nha!
Đã bảo hắn không gần nữ sắc cơ mà?
Đã bảo trong mắt hắn chỉ có Thần Ánh Sáng cơ mà?
Đã bảo hắn chỉ muốn công chiếm đại lục Ánh Sáng cơ mà?
Vì sao vị Ma Hoàng trước mắt mình này lại không dính dáng nửa điểm tới vị trong tư liệu thế giới kia thế! Quả thực lừa người nha!
Ma Hoàng đại nhân nghe được chữ “thích” từ Thánh Nữ đại nhân xong, liền thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ. Ngược lại, cô nhìn vị nam tử đẹp như yêu nghiệt bên cạnh, căn bản không buồn ngủ chút nào.
Mắt thấy đêm nay e là mình sẽ mất ngủ, kết quả mỗ Ma Hoàng vốn nên đang ngủ lại đột nhiên mở mắt.
“Lâm Lâm, không nghe lời thì sẽ đánh mông đó. Lâm Lâm muốn nghe lời hay không nghe lời đây?”
Đường Khanh rất muốn rít gào, cô hiện tại nghe ba chữ đó liền thấy đau răng, rốt cuộc người từng đánh mông cô cũng không phải chỉ có một nam chính, nếu như hắn dám đánh, cô tuyệt đối không để yên cho hắn đâu!
“Nếu không muốn bị đánh, vậy ngoan ngoãn ngủ đi.”
Ma Hoàng sao lại không nhìn ra lửa giận trong mắt cô, nhưng hắn vẫn như cũ mang ý cười trên mặt, so với người tâm khẩu bất nhất (nghĩ một đằng nói một nẻo), hắn vẫn tương đối thích loại trực tiếp biểu lộ cảm xúc trên mặt này hơn.
Tức thì tức, nhưng mình không phải đối thủ của hắn, vì thế Đường Khanh chỉ có thể thở phì phì nhắm mắt lại.
Kết quả, cũng không biết có phải Ma Hoàng động tay động chân hay không, cô vốn đang nói chuyện phiếm với hệ thống, còn đang hứng khởi nói đến một nửa, kết quả cả người lại đột nhiên hôn mê, đợi cô lần nữa tỉnh lại, bên cạnh đã không còn Ma Hoàng nào hết.
“Thống, tối qua không phải ta nằm mơ đúng không?”
Hệ thống không thể nhìn được cảnh trong mơ của ký chủ, nhưng vẫn đoán ra ý trong lời cô, “Ừm, tối qua Ma Hoàng đã tới.”
“Hắn đi khi nào.”
“Một khắc trước khi trời sáng.”
“Chậc, rốt cuộc cũng là chủ nhân của bóng tối, không thể thấy ánh mặt trời.”
Sau khi mặt không biểu cảm châm chọc xong, Đường Khanh liền dùng một bữa sáng có hương vị xem như không tồi dưới sự hầu hạ của thị nữ.
Dùng xong bữa sáng, theo cốt truyện, cô sẽ phải đi Thánh điện cầu nguyện, thuận tiện nhìn xem nữ chính của thế giới này thế nào, chỉ là hiện tại, cô nhìn nam tử kim bào (áo bào vàng kim) đột nhiên xuất hiện trước mắt, liền cảm thấy hiện giờ cô không cần đi.
Nỗ lực nở một nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, cô nói: “Thần, sao ngài lại tới?”
Khuôn mặt Thần Ánh Sáng vẫn không thể thấy rõ, chẳng qua nghe giọng nói có vẻ tâm tình không tồi, “Lâm Na cũng thật dễ quên, nàng đã quên lời hôm qua ta nói rồi à?”
Đường Khanh: Ha hả, vậy thì thật quá khó quên, hỏi như vậy chẳng qua là muốn đuổi ngươi thôi mà.
Lời phía trên cô cũng chỉ dám nói cùng hệ thống, còn là dưới tình huống hệ thống ngăn thần thức của hắn lại, rốt cuộc có đôi khi cô đối thoại cùng hệ thống, chỉ nghe của một mình cô vẫn cực kỳ quỷ dị, huống chi Thần Ánh Sáng tốt xấu cũng là thần, e rằng rất nhanh có thể đoán được cô đang nói chuyện với người khác.
Vì đề phòng bại lộ, hệ thống liền chỉ có thể ngăn lại thần thức này vào lúc ký chủ cùng mình đối thoại.
“Lời Thần nói ta đương nhiên không dám quên, chẳng qua là vì quá mức kinh hỉ, nên mới không tự chủ được nói ra câu đó.”
Lời này của cô cực kỳ chân thành, tiếp theo, liền nghe được Thần Ánh Sáng cười khẽ.
“Lâm Na của ta, vẫn đáng yêu như thế.”
Sắc mặt Đường Khanh ửng đỏ, làm như đang ngượng ngùng, chẳng qua nội tâm lại vô cùng bình tĩnh.
“Đúng rồi, ta tới đây, là muốn đưa cho nàng một thứ.” Trong lúc nói chuyện, Thần Ánh Sáng không biết từ đâu lấy ra hai trái cây, trái cây đỏ tươi bắt mắt, dù ở trong phòng hơi tối tăm màu sắc của nó cũng không giảm chút nào.
“Thần quả!”
Còn chưa đợi Đường Khanh dò hỏi đây là trái cây gì, trong đầu liền nghe được tiếng kinh hô của hệ thống.
“Thần quả là gì?”
“Thần quả đến từ thần thụ, ngàn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết quả, hơn nữa mỗi lần đều chỉ kết một trái.” Nói xong, hệ thống cảm thán nói: “Thần Ánh Sáng đúng là hào phóng nha, một lần lấy ra hai quả.”
Hiếm khi thấy hệ thống có dáng vẻ như vậy, Đường Khanh liền đoán được trái cây này không đơn giản.
“Nó có ích lợi gì?”
“Có thể trị bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn thanh xuân, thậm chí……”
Nói đến trọng điểm đột nhiên tạm dừng, điều này khiến Đường Khanh có chút phát điên, “Thậm chí cái gì?”
“Nghe đồn, gom đủ năm quả, dù là người thường cũng có thể trực tiếp thành thần luôn.”
Đường Khanh lại không muốn làm thần linh gì đó, chỉ cảm thán một câu, “Lợi hại.”
Hệ thống lại nói: “Nhưng ngươi không phải người thường, ngươi là Thánh Nữ có thần lực mạnh nhất từ trước tới nay trên đại lục Ánh Sáng.”
“Cho nên ý ngươi là?”
“Cho nên ngươi có khả năng không cần đến năm quả.”
Đường Khanh nghe có chút trợn mắt há hốc miệng, đương nhiên, đây chỉ là cảm xúc trong nội tâm, ngoài mặt cô vẫn là Thánh Nữ đại nhân thanh nhã như cũ.
“Thần, thứ quý trọng như thế, ta không dám nhận.”
“Thần cũng không thu lại đồ vật đã tặng ra.”
Rõ ràng là giọng nói ôn nhu, nhưng Đường Khanh lại nghe ra trong đó có sự cường thế không cho phép cự tuyệt.
Cuối cùng, cô quy củ nhận lấy hai trái cây này, sau đó trước mặt Thần Ánh Sáng, ăn chúng vào bụng.
Nói đến trái cây này, rốt cuộc cũng là thần quả, hương vị quả thực ngon cực kỳ, cô dám khẳng định đây là thứ trái cây mỹ vị nhất cô từng ăn.
Đợi cô ăn xong toàn bộ, Thần Ánh Sáng hỏi: “Có cảm giác gì không?”
“Cảm giác……” Đường Khanh trầm ngâm một lát, “Thần lực tăng cường.”
“Còn gì nữa?”
“A……” Ngay khi cô muốn lần nữa cảm giác lại, phần lưng đột nhiên đau như bị xé rách.