Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

chương 156: tế phẩm 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Xanh Lá

Sau khi Quân Lẫm rời khỏi thành phố H liền hạ một mệnh lệnh, Sở gia và Diệp gia đã không còn tác dụng, người còn lại dĩ nhiên cũng không cần giữ, huống hồ việc năm đại gia tộc làm đều là việc âm độc, giữ bọn họ lại cũng là giữ tai họa mà thôi, đối với điều này, Đường Khanh tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

Tuy nhiên, rốt cuộc cũng là năm đại gia tộc, muốn diệt gọn trong thời gian ngắn cũng không dễ, hơn nữa hai người rời khỏi thành phố H cũng không che giấu tung tích, rất nhanh đã bị những kẻ dư nghiệt đó đuổi theo.

Tề gia tách biệt ở nơi xa xôi, tuy không thể nói ngăn cách với người đời, chẳng qua nhìn dân cư thưa thớt xung quanh, Đường Khanh liền cảm thấy số người mình nhìn thấy trong một ngày cũng có thể đếm được. Trấn nhỏ lúc xuống ga xe lửa còn đỡ, tuy người không nhiều lắm, nhưng phương tiện nên có đều có cả, ít nhất cũng không cần bọn họ ngủ trên xe việt dã, nhưng càng đi về phía Tề gia, quả thực càng thêm hẻo lánh ít dấu chân người.

Trấn nhỏ vào đêm đường sá khó đi, tuy đã thuê một chiếc xe việt dã, chẳng qua hai người vẫn tìm một khách sạn ở trấn trên nghỉ tạm một đêm.

Ông chủ khách sạn là một ông lão thấp bé, tuy năm tháng đã để lại dấu vết trên mặt ông, chẳng qua khi thấy khách, trên mặt ông luôn hiện nụ cười tủm tỉm, nụ cười này cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ thân thiết, “Ai nha, tình nhân trẻ tuổi như các cô cậu, luôn thích tìm mấy nơi phong cảnh chưa khai phá mà cũng không sợ xảy ra chuyện.”

Ông lão hiếu khách, Đường Khanh cũng rất lịch sự đáp lời: “Có thể xảy ra chuyện gì ạ?”

Nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt ông lão phai đi một chút, nghiêm túc nói: “Nếu cô cậu muốn đi chơi, thì tôi giới thiệu cho mấy chỗ, nhưng nhớ lấy, không thể ra khỏi trấn nhỏ này, đặc biệt là hướng Tây kia, không thể đi.”

Phía Tây của trấn nhỏ chính là hướng đi Tề gia, Đường Khanh nghe có chút hứng khởi, lại hỏi: “Vì sao không thể đi về hướng đó?”

“Mấy năm trước cũng có mấy đôi tình nhân trẻ đến đây du lịch, kết quả không nghe khuyên bảo, dù thế nào cũng muốn chạy về phía Tây kia, cuối cùng à……” Nói đến đây, ông lão dừng một chút, mặt đầy đáng tiếc nói: “Chờ đến khi phát hiện bọn họ, đã chết không toàn thây, xương cốt trên người đều không cánh mà bay, chỉ còn một đống thịt nát.”

Đường Khanh đã sớm nghe nói Tề gia âm độc, lại không nghĩ sẽ âm độc đến nước này, tuy mỗi thế giới cô xuyên đến đều là vì nhiệm vụ, nhưng những người này lại tồn tại một cách chân thật, muốn thờ ơ căn bản là không thể nào.

Ông chủ thấy bọn họ không nói, cho rằng bọn họ nghe lọt, lại khôi phục dáng vẻ cười ha hả lúc trước, “Ai nha, hơn nửa đêm nói lời này, hẳn đã khiến cô cậu sợ hãi.”

Đường Khanh nghĩ thầm mình cũng từng gặp qua trường hợp lớn, sợ thì không đến mức, cùng lắm cũng chỉ có chút thổn thức mà thôi.

Lúc này, Quân Lẫm trước nay trầm mặc ít lời đột nhiên mở miệng, “Nếu sợ hãi, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau ta.”

Ý ngầm trong lời này là bảo vệ cô, Đường Khanh cũng không kháng cự, có người bảo vệ sao lại không cần, vì thế cô đáp: “Được.”

Ông lão thấy hai người ân ái như vậy, cười đưa thẻ mở cửa phòng cho bọn họ, “Nếu có chuyện gì, liền xuống dưới lầu tìm tôi, nếu không thấy tôi, vậy có khả năng tôi đang ngủ, gọi một tiếng là được.”

“Được, chúc ông ngủ ngon.”

“Cô gái nhỏ miệng thật ngọt, cô cũng ngủ ngon nhé.”

Bên trong khách sạn tương đối cổ xưa, cũng may tạm chấp nhận vẫn có thể dùng. Ngồi xe lửa cả một ngày, Đường Khanh đã sớm mệt đến nằm liệt, tùy ý tắm rửa bằng nước ấm xong, cô liền chui trong ổ chăn. Ngay khi cô sắp ngủ, trước mắt hiện lên một dáng người thon dài không mặc quần áo. Tức khắc, cơn buồn ngủ của cô đi tong.

Giờ đã là mùa đông, máy sưởi trong khách sạn lại yếu, nếu ngủ cùng bánh chưng ngàn năm một đêm, ngày hôm sau chắc chắn sẽ cảm mạo.

“Quân Lẫm, thương lượng chút được không.”

“Không được”

Không đợi cô nói xong, Quân Lẫm trực tiếp phủ quyết, kỳ thật muốn đoán tâm lý cô rất dễ dàng, nhìn dáng vẻ cô co người trong ổ chăn run bần bật, liền biết cô đang sợ cái gì.

“Biết vì sao nhiệt độ cơ thể ta thấp như vậy không?”

Hắn đột nhiên nói vậy khiến Đường Khanh nao nao, cô chưa bao giờ hỏi hắn vấn đề này, cũng không phải vì trong lòng đã biết nên không hỏi, rốt cuộc Sở Ca hẳn là hoàn toàn không biết gì về chuyện của hắn, cô sở dĩ không hỏi, là vì muốn trốn tránh, cô sợ mình mềm lòng, càng sợ không giữ được tín niệm nào đó.

“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”

Quân Lẫm đi về phía cô, cầm bàn tay đặt bên ngoài chăn của cô, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cô, biểu cảm không lạnh không nóng, tựa như đang nói về chuyện của người khác vậy, “Ta cũng đã từng ấm áp như vậy, cho đến khi bị người phản bội, bọn họ lấy đi từng thứ – mắt ta, máu ta, xương cốt và cả da ta, thậm chí ngay cả tóc ta cũng bị lấy mất. Ta trải qua ngàn năm, mới chậm rãi hồi phục lại mấy thứ này, chẳng qua mấy thứ này tuy đã mọc lại, nhưng linh khí lại nghiêm trọng giảm sút, mà nhiệt độ cơ thể ta rốt cuộc cũng không cách nào khôi phục độ ấm năm đó được.”

Rõ ràng vẻ mặt đối phương vô cùng bình thản, nhưng Đường Khanh lại nghe không nổi nữa. Cô trước nay mềm lòng, nhưng cũng lại cứng rắn nhất, cô có thể mềm lòng với tất cả mọi người, chỉ riêng với nam chính, cô không cách nào thương hại, bởi vì cô không dám.

Hơi rũ mắt, cô nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”

“Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.” Quân Lẫm thả bàn tay dần lạnh của cô vào trong ổ chăn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi cũng không nợ gì ta cả.”

“Nhưng máu trong cơ thể tôi, là của ngài mà.”

“Nếu là ngươi, vậy cho ngươi thì đã sao.”

Lúc này, Đường Khanh căn bản không biết nên trả lời như thế nào, cô có chút do dự bất an, rất muốn nói ngài đừng tốt với ta như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cô liền yên lặng ngậm miệng. Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói với hệ thống: “Ta đối tốt với hắn một chút, hẳn là không vi phạm quy định của tổ chức chứ nhỉ?”

Hệ thống dừng một chút, hắn bắt đầu hiểu rõ vì sao các hệ thống khác đều không chịu tiếp nhận nhiệm vụ nam chính hắc hóa này, quả thực quá đau khổ, nghe một chút chuyện từng trải này thôi, quả thực đã khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.

“Chính ngươi tự chú ý một chút, nếu nơi này của ta nhận được cảnh cáo, xui xẻo vẫn chính là ngươi.”

“Biết rồi.”

Hệ thống nghe giọng nói vui vẻ thoải mái của ký chủ, âm thầm thở dài, hắn và cô ở chung lâu như vậy, sao lại không phát hiện được phía sau sự vui vẻ thoải mái kia là cái gì.

Quân Lẫm cũng không biết hết thảy điều này, thấy cô hơi thất thần một chút, liền nói: “Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.”

“Ồ.”

Đường Khanh ngoan ngoãn chui trong ổ chăn, khách sạn nhỏ nên giường cũng không lớn, Quân Lẫm tuy ngủ cùng cô trên một giường, nhưng thân thể hai người lại không có bất cứ tiếp xúc gì cả, bởi hắn ôm lấy, là cô đã bọc chăn.

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau trời vừa sáng, hai người liền rời khỏi khách sạn.

Ông lão cười ha hả từ biệt bọn họ, trước khi đi vẫn không quên dặn dò, bảo hai người đừng nên đi phía Tây. Chỉ là, mục đích cuối cùng của bọn họ là nơi nào, sao có thể không đi chứ.

Rời khỏi trấn nhỏ, đường cái trở nên càng ngày càng khó đi, con đường lúc trước vẫn được rải nhựa hiện giờ liền thành đường đá gồ ghề lồi lõm, dù đây là xe việt dã kháng xóc nảy, Đường Khanh vẫn bị xóc đến độ thiếu chút nôn luôn bữa sáng ra.

Quân Lẫm thấy thế, liền giảm tốc độ xe lại, chẳng qua điều này cũng không giúp ích quá lớn.

“Cứ đi bằng tốc độ lúc trước đi, dù sao cũng vẫn xóc như thế, chúng ta đi nhanh hơn, nói không chừng còn có thể đến nơi sớm một chút.”

“Được.”

Cũng không biết có phải ông trời không chiều lòng người hay không, ngày hôm qua mặt trời vẫn rực rỡ, đến hôm nay lại mưa dầm, tuy là ban ngày, nhưng vẫn âm trầm đến đáng sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio