Edit: Xanh Lá
“Độc của Vương gia đã giải gần hết, cho dù ta đi rồi, cũng sẽ không có gì đáng ngại.” Đường Khanh lạnh lùng nhìn nam tử quần áo đơn bạc trước mặt mình, trong mắt đầy vẻ hờ hững.
Kỳ Quân Túc lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tim như bị dao cắt. Nhìn ánh mắt xa lạ kia, hắn chỉ có thể dùng hết sức lực bắt lấy tay cô, không cho cô đi.
“Chỉ Nhi……”
Đường Khanh đau đớn nhăn lại mày đẹp, nội tâm vô cùng oán trách, gia hỏa này rốt cuộc muốn giữ cô lại hay là muốn phế cô đây, sức lực lớn như vậy, sắp bóp nát cả xương cô rồi!
Hệ thống, “Đáng đời ngươi.”
Khi các ký chủ khác bị nam chính hiểu lầm, dường như cũng đều nhanh chóng tha thứ cả, đâu có giống như cô, đã náo loạn đến nửa đêm còn chưa ngược đủ!
“Hệ thống bảo bảo, ngươi thế mà lại nói ta đáng đời. Ngươi không yêu ta.”
Đường Khanh diễn trò trong nội tâm, hệ thống lại vô cùng nản, “Có từng yêu sao?”
“Yêu mà!”
“Ồ, vậy có lẽ trước kia ta bị mù mắt.”
Đường Khanh tán dóc vui vẻ cùng hệ thống, hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Quân Túc giữ người không được lại trở nên mạnh bạo, trực tiếp khiêng cô lên.
“Ngươi làm gì đấy!”
Đường Khanh nổi giận, đối phương lại hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ dè dặt lúc trước, nói đúng lý hợp tình: “Trở về ngủ!”
Kỳ Quân Túc một đường khiêng cô về phòng ngủ, hoàn toàn không màng đến sự phản kháng của cô, mặc nguyên áo ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Sức lực không lớn bằng hắn, cuối cùng Đường Khanh chỉ có thể bị cưỡng ôm một đêm, ngay từ đầu cô còn tưởng mình sẽ không ngủ được, rốt cuộc thì bên cạnh cũng tự dưng có thêm một người, không quen lắm. Nào biết mắt vừa nhắm lại, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
“Chỉ Nhi, nàng tỉnh rồi? Đã đói bụng chưa?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc lại ôn nhu một cách quỷ dị, Đường Khanh cả kinh ngáp được nửa cái liền ngừng, nhìn về phía đối phương như gặp quỷ.
“Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
“Vì sao ta không thể ở chỗ này?” Sau đêm qua, Kỳ Quân Túc đã không còn tự xưng “bổn vương” với cô nữa.
“Ta…… Ngươi……” Đường Khanh vốn định nói đây là phòng ngủ của ta, nhưng nghĩ lại thì, nơi này hình như là địa bàn của hắn, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Ta đã cho người chuẩn bị món ăn nàng thsich nhất, nàng rửa mặt trước đi.”
Nam chính quá ôn nhu khiến cô không được tự nhiên cho lắm, cũng may đợi cô ăn xong thì hắn liền rời đi, còn về việc hắn đi đâu, cô hoàn toàn không muốn biết!
Lúc này, hệ thống đột nhiên mở miệng, “Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ %.”
Đường Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra chỉ cần đợi Thái Tử thất bại là cô sẽ có thể rời khỏi thế giới này.
Tưởng tượng đến đây, trong nháy mắt ý chí chiến đấu của cô đã tràn đầy!
Lão hoàng đế được Đường Khanh trị liệu, trong thời gian ngắn liền mặt mày toả sáng, giống như được tái sinh. Vì thế dưới sự xúi giục của cô, lão hoàng đế quyết định tổ chức cung yến. Làm ân nhân cứu mạng của hoàng đế, Đường Khanh đương nhiên có một vị trí đẹp.
Cung yến xa hoa lại náo nhiệt, mặc kệ nội tâm mọi người nghĩ thế nào về bệnh tình của lão hoàng đế, trên mặt cũng đều rạng rỡ vui mừng, mà Đường Khanh thân làm nhân vật nổi bật trong cung yến lại càng được không ít phu nhân quý nữ coi trọng.
Nhưng một buổi cung yến vốn nên vui mừng phấn khởi, giữa chừng lại liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là Vinh quý phi đột nhiên phát điên, thiếu chút nữa làm bị thương Hoàng hậu, không lâu sau đó Thái Tử thế mà lại nổi cơn điên bất thường, dùng kiếm ám sát Vinh quý phi.
Tuy nói Tam hoàng tử hiện giờ đã thất thế, nhưng Vinh quý phi dù sao vẫn là Quý phi, mặc dù bà ta thiếu chút nữa làm bị thương Hoàng hậu, nhưng cuối cùng vẫn không gây ra tổn thương gì, thế mà Thái Tử lại một kiếm đâm chết bà ta ngay trước mặt lão hoàng đế cùng văn võ bá quan.
Sau khi Thái Tử rút kiếm đâm chết Vinh quý phi, biểu cảm vốn đang dữ tợn liền nháy mắt bình tĩnh xuống, nhưng hiện giờ đã muộn, hắn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của mọi người, trong lòng hoảng hốt.
“Phụ hoàng……”
“Ngươi đừng tới đây.” Lão hoàng đế lập tức lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn thanh kiếm vẫn còn đang nhỏ máu trong tay hắn.
Thấy thế, Thái Tử lập tức vứt bỏ kiếm trong tay, quỳ trên đất, “Phụ hoàng, người nghe nhi thần giải thích.”
“Trẫm không muốn nghe.” Lão hoàng đế già rồi, tính nghi kỵ cũng càng thêm nghiêm trọng, nếu nói ban đầu ông ta không có ý kiến gì về Thái Tử, thậm chí còn xem như vừa lòng, thì sau khi chứng kiến cảnh tượng này, hạt giống nghi kỵ đó liền được gieo vào lòng ông ta.
Vinh quý phi là phi tử của ông ta, dù có sai cũng không tới phiên con ông ta ra tay giáo huấn, hơn nữa giáo huấn này còn lấy cả mạng!
Trong lúc tất cả mọi người đều đang chú ý đến Thái tử, Đường Khanh lặng lẽ đi tới bên cạnh Vinh quý phi. Vinh quý phi đã chết hẳn, chẳng qua điều này cũng không gây trở ngại cho việc cô muốn làm.
Lão hoàng đế thấy Đường Khanh bước qua, lập tức truy vấn, “Vân thần y, Vinh phi của trẫm thế nào rồi?”
Đường Khanh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vinh quý phi từ sau khi Tam hoàng tử xảy ra chuyện thì tinh thần liền có chút hoảng hốt, dân nữ vẫn luôn khuyên Quý phi uống thuốc, nhưng Quý phi lại không nghe, hôm nay làm bị thương Hoàng hậu nương nương, e là do chứng rối loạn tâm thần lại tái phát.”
Lời này thành công giải thích chuyện Vinh quý phi ngộ thương Hoàng hậu, cũng đẩy Thái Tử đến bên vách núi.
Thái Tử trước kia tán thưởng cô bao nhiêu, hiện giờ lại muốn giết cô bấy nhiêu.
“Vân Chỉ!” Hắn không ngu, đến bây giờ sao lại có thể không rõ từ đầu đến cuối cô đều lợi dụng mình!
Cũng không biết làm sao, Thái Tử vốn còn có chút trấn định lại đột nhiên đỏ mắt, cầm thanh kiếm trên đất đột ngột đâm về phía Đường Khanh.
Động tác kia cực nhanh, ngay cả thị vệ đứng một bên cũng không kịp phản ứng.
Người có phản ứng đầu tiên chính là Kỳ Quân Túc, trong tay hắn không có bất luận vũ khí nào liền trực tiếp tay không tiếp chiêu, vững vàng bảo vệ Đường Khanh sau lưng mình.
Thái Tử thấy bên này bản thân không chiếm được lợi thế, lại giống như phát điên mà quay đầu đâm về phía lão hoàng đế bên kia.
Có Túc Vương ngăn trở trước đó, thị vệ lúc này đã hoàn hồn mà sớm vây quanh bảo vệ lão hoàng đế. Tuy nhiên, Thái Tử đã giết đến đỏ cả mắt rồi, sau khi giết mấy thị vệ, hắn ta không chỉ không dừng tay, ngược lại còn một đường tấn công thẳng tới lão hoàng đế.
Giờ phút này, cung yến đã đại loạn, xung quanh đầy tiếng thét chói tai, tiếng khóc la náo loạn ầm ĩ.
Mà Đường Khanh, lại như đứng ngoài cuộc mà nhìn trò khôi hài trước mắt.
“Thái Tử nổi điên như vậy, là nàng động tay?” Kỳ Quân Túc lui đến bên cạnh cô, nhẹ giọng dò hỏi.
“Ai bảo hắn quá mức khinh địch.” Đường Khanh tỏ vẻ vô tội nói.
Kỳ Quân Túc càng cảm thấy như mình đạt được bảo vật, mà bảo vật ấy hiện tại còn đang đứng về phía mình, điều này khiến hắn mừng rỡ như điên.
“Chỉ Nhi, nàng động thủ với Thái Tử lúc nào?”
“Lần đầu tiên gặp hắn ta liền cho hắn một lễ vật.”
“Vậy vì sao người của ta lại không nhìn thấy?”
Nếu như thấy được, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện hồ đồ kia mà thiếu chút nữa mất nàng.
“Ngươi cũng quá coi thường ta. Nếu người của ngươi đều thấy được, vậy chẳng phải Thái Tử cũng có thể biết hay sao?”
Kỳ Quân Túc nhìn cô khẽ nâng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt cao ngạo lại ngạo kiều kia thật đãng yêu chết đi được, nếu không phải hiện giờ không đúng chỗ, hắn liền hận không thể kéo cô vào trong ngực, hung hăng ôm lấy.
Hai người còn đang ở một bên nói chuyện phiếm, bên kia, Thái Tử phát điên đã sắp giết đến trước mặt lão hoàng đế rồi.
Thái Tử vốn có võ nghệ cao cường, hiện giờ sức lực lại tựa như dùng không hết, gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.
Đường Khanh xem đánh nhau một hồi, nói: “Vương gia, ngài có thể động thủ rồi, nếu không động thủ Thái Tử liền đắc thủ đấy.”
Kỳ Quân Túc lạnh nhạt nhìn cảnh tượng đằng kia, đột nhiên hỏi: “Nếu ta không được giải độc, liệu có phải cũng sẽ trở thành người như thế hay không?”
Đường Khanh sờ sờ cằm, “Ồ…… cũng không khác mấy, chẳng qua ngươi hẳn sẽ nghiêm trọng hơn.”
P/s: Việc xưng hô “ngài” và “ngươi” của Đường Khanh đối với Kỳ Quân Túc được chuyển ngữ theo y nguyên bản gốc, không phải editor bỏ sót hay chuyển ngữ lung tung: