Edit: Xanh Lá
Một ngày cuối cùng trước khi ngủ say, Bạch Trạch vẫn cực kỳ có chừng mực, hắn dẫn theo Đường Khanh, chỉ trong chớp mắt đã đi tới một nơi khác trong thế giới này.
Khác với Thương Sơn phong cảnh tuyệt đẹp bốn mùa như xuân lúc trước bọn họ cư trú, nơi này vừa âm u lại ẩm ướt, ngay cả ánh mặt trời mỗi ngày cũng cực kỳ hiếm hoi, chỉ có yêu ma bị xua đuổi khỏi tộc đàn mới sống ở chỗ này.
Mà Tà thần lại ở chính nơi đây, nghìn năm qua, mỗi ngày hắn ta đều sống trong lo lắng đề phòng, chỉ sợ ‘con thú điên’ Bạch Trạch kia lại chạy tới đây tìm hắn ta gây phiền toái. Hắn ta tuy vết thương chồng chất, nhưng nếu cứ như vậy chết đi, hắn ta không cam lòng, nên suốt nghìn năm qua hắn ta vẫn kéo dài hơi tàn, mặc dù tay, chân, hai mắt, thậm chí ngay cả đầu lưỡi của hắn ta cũng không còn nữa, nhưng hắn ta vẫn không muốn chết.
Hắn ta là Tà thần, dù có chật vật hơn cũng vẫn là thần như cũ, nên mấy thứ này chỉ cần hắn ta khôi phục thần lực sẽ liền có thể mọc ra. Nhưng hắn ta lại không đợi được tới ngày đó.
Bạch Trạch dẫn Đường Khanh đi thẳng vào nơi tối tăm này, hai người vừa đến liền tựa như hai viên minh châu, nháy mắt chiếu sáng cả khu vực tăm tối.
Không có bất cứ giống loài nào thích bóng tối, nên hai người vừa đến đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của những kẻ ở đây, bọn họ tham lam nhìn hai người, ngo ngoe rục rịch, chỉ là bọn họ còn chưa kịp động thủ, mọi sự vật ở đây đã hoàn toàn ngã xuống trong khoảnh khắc, ngã vào mặt đất ẩm ướt kia, rốt cuộc không đứng lên được nữa.
Động tĩnh rất lớn, rất nhanh Tà thần liền phát hiện điều không thích hợp, hắn ta tuy không còn đôi mắt, nhưng trăm năm qua trốn ở chỗ này cũng coi như có chút hiểu nơi đây. Tiếp theo, hắn ta nghe được giọng nói mình sợ hãi nhất đời này.
“Chỉ Chỉ, nơi này bẩn, giẫm bẩn giày không tốt đâu. Hay để ta ôm nàng nhé.”
Mắt thấy Bạch Trạch khom lưng sắp ôm cô kiểu công chúa, Đường Khanh lập tức lui về sau một bước, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không cần, bẩn có thể vứt đi, dù sao ta cũng nhiều giày.”
Bạch Trạch bày vẻ mặt thất vọng, “Nhưng ta muốn ôm mà. Mắt thấy đã sắp phải ngủ say, ta rốt cuộc sẽ không gặp được Chỉ Chỉ, cũng không ôm được Chỉ Chỉ, không thân thiết được với Chỉ Chỉ nữa.”
Đối mặt với ‘đồ cổ vạn năm’ làm nũng, Đường Khanh mặt hướng thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn hắn cái nào. Nghìn năm qua cô đã tìm được biện pháp, chỉ cần không nhìn gương mặt kia của hắn, mình sẽ liền không mềm lòng.
“Ngươi làm chính sự cho ta!”
Giết một tên Tà thần mà cũng có thể kéo đến ngàn năm, cô cũng chịu phục!
Nhưng Bạch Trạch lại vô cùng nghiêm túc nói: “Chính sự của ta chính là ôm Chỉ Chỉ đó.”
Đường Khanh tỏ vẻ tâm có chút mệt, thấy hắn không động thủ, cô đơn giản nói: “Ngươi không giết, ta giết.”
Mắt thấy cô muốn động thủ, Bạch Trạch lại vẻ mặt ôn nhu ngăn cản nói: “Người như vậy, giết sẽ bẩn tay Chỉ Chỉ.”
“Vậy ngươi động thủ đi!”
“Muốn Chỉ Chỉ hôn hôn mới động thủ!”
Nghe đối phương nói lời ấu trĩ như vậy, Đường Khanh nghe mà khóe miệng hơi giật giật, một tiếng ‘thiểu năng trí tuệ’ thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.
Tà thần đã đủ thảm, kết quả cách mỗi trăm năm còn bị hai kẻ thù này khoe ân ái ngay trước mặt, tức khắc sắc mặt tối tăm vô cùng, đương nhiên càng thêm rất nhiều sợ hãi, hắn ta đã không còn thứ gì dư thừa để đối phương chặt đi, duy nhất còn lại cũng chỉ có một cái đầu.
Mặc dù bị đuổi giết ngàn năm, khi lần nữa nhìn thấy hai người này, theo tiềm thức hắn ta vẫn muốn chạy trốn, kết quả bởi vì không có hai chân, hắn ta chỉ có thể vặn vẹo trên đất, mưu toan thoát đi.
Nhìn dáng vẻ này của hắn ta, hệ thống hiếm khi đồng tình với vai ác, “Chậc, cũng thật đáng thương.” Chẳng qua đồng tình thì đồng tình, hệ thống cũng đã chịu đủ ở thế giới này rồi, vì thế câu tiếp theo liền đầy mặt lãnh khốc nói: “Nên hãy nhanh chóng giết đi.”
Tà thần định trước sẽ phải chết, Bạch Trạch cũng không sốt ruột, ngược lại cười tủm tỉm nhìn Đường Khanh.
Đường Khanh không dao động, dù sao một ngày nữa hắn sẽ phải ngủ say, cùng lắm thì cô tự mình động thủ. Hừ, chính là nhất quyết không hôn!
Nhưng lúc này hệ thống lại là vô cùng ủng hộ nam chính, “Khanh Khanh à, hôn xong rồi thế giới sau chúng ta lại là một hảo hán! Không cần sợ, lên đi!”
Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, “Thống Nát, nguyên tắc của ngươi đâu?”
Hệ thống vẻ mặt lạnh nhạt, “Nguyên tắc là cái gì, có thể ăn không? Có thể hoàn thành nhiệm vụ không? Không thể, ồ, không thể vậy ném đi.”
Nghe được lời này, Đường Khanh lại không còn gì để nói, cuối cùng cô khuất phục trước hệ thống, rốt cuộc gia hỏa này cũng quá mức âm hiểm, thế mà lại gào rú các loại ‘thần khúc’ trong đầu cô, ồn ào đến độ đầu cô cũng sắp to ra rồi!
“Đừng hát nữa, ta hôn còn không được sao!”
Bài hát ầm ĩ trong đầu kết thúc, Đường Khanh thở dài một hơi, lúc này mới nhón chân, vẻ mặt khí phách hôn đến.
Vốn chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Chỉ Chỉ nhà mình hiếm khi chủ động, sao hắn lại dễ dàng buông tha cô như vậy được.
Một chớp mắt trước còn có chủ quyền, nháy mắt tiếp theo Đường Khanh liền rơi vào vòng ôm quen thuộc. Bạch Trạch gia tăng nụ hôn này, chẳng qua mặc dù gia tăng nhưng vẫn không phải loại hôn tình cảm mãnh liệt đến mức khiến người ta sôi trào, mà là vô cùng mềm nhẹ, triền miên, nhưng lại cực kỳ mê hoặc……
Ngay khoảnh khắc đôi môi hai người chạm nhau, Bạch Trạch buông một bàn tay ôm cô ra, vừa nhấc tay liền giải quyết cái thứ chướng mắt vẫn đang vặn vẹo tới lui trên mặt đất kia.
Tà thần chết đi, cũng không có bất cứ thực thể nào, chỉ còn một sợi khói đen, cứ như vậy tiêu tán ở thế giới này.
Nụ hôn vẫn còn tiếp tục, trong đầu Đường Khanh lại nhảy ra giọng nói của hệ thống.
Đinh……
Giá trị nhiệm vụ trước mắt:
Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Khấu trừ xuyên qua thời gian , khen thưởng
Tổng giá trị điểm tích lũy trước mắt:
Giá trị nhiệm vụ thế giới sau:
Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Thân thể bất tử (thế giới đặc thù)
Giọng nói quen thuộc vang lên, Đường Khanh tức khắc có chút kinh ngạc, mà lúc này Bạch Trạch đã hơi buông đôi môi đỏ của cô. Tuy buông ra, nhưng gương mặt hai người vẫn dán rất gần như cũ. Vừa như cố ý vô tình tiếp tục chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, hắn vừa bất mãn mở miệng, “Chỉ Chỉ, sao lại không nghiêm túc thế?”
Đường Khanh đơn giản dứt khoát đẩy đối phương ra, “Ngươi động thủ khi nào?”
Bị cô đẩy ra, Bạch Trạch cười nhìn gương mặt ửng đỏ của đối phương, lưu luyến nói: “Người như vậy, chết ở trước mặt Chỉ Chỉ quá đau mắt.”
Đường Khanh cũng không mù, sự lưu luyến nồng đậm kia khiến cô nhìn cũng có chút không nỡ, nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, mình không ở lâu được nữa, cho dù cô muốn ở lại cũng không có khả năng.
Bạch Trạch một lần nữa ôm cô vào lòng, than nhẹ một tiếng, “Ta phải ngủ say, thật luyến tiếc Chỉ Chỉ, thật muốn vừa mở mắt lại có thể nhìn thấy nàng.”
Đường Khanh rũ mắt, giấu đi lưu luyến trong mắt mình, nhất thời không biết nên nói gì.
“Chỉ Chỉ không có gì muốn nói với ta sao?”
Nghe vậy, cô cũng không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có gì muốn nói với ta không?”
“Có chứ.” Vòng tay ôm cô, hơi chặt thêm vài phần, hắn đầy mặt ôn nhu, “Ta yêu Chỉ Chỉ.”
Đường Khanh dại ra một chớp mắt. Tuy đã ở chung ngàn năm, nhưng hắn lại chưa từng nói chứ “yêu” này.
“A, kỳ thật…… ta cũng……”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết lời, liền đột nhiên phát hiện mình thế mà đã rời khỏi thế giới này, hơn nữa ngay sau đó trong đầu còn vang lên tiếng hệ thống cảnh cáo, “Khanh Khanh, đối với nam chính, ngươi không thể nói ra chữ kia! Nếu không sẽ gặp tai họa! Tuy hệ thống chủ còn đang ngủ say, nhưng quy tắc vẫn ở đó!”
Bạch Trạch nhìn cô gái nhỏ trong ngực biến mất, lộ ra một tia tiếc nuối, chỉ thiếu một chút như vậy, chữ kia liền được nói ra rồi.