Edit: Xanh Lá
Bị ngắt lời, Cố Dĩ Mạt cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy hôm nay đối phương có chút khác khác.
“Ôi? An Nhiên, cậu thành thật nói cho tớ biết, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ là tớ mắng người đại diện kia một trận. À, có lẽ còn đắc tội một người.” Cái loại rác rưởi này, không đánh hắn đã là rất kiềm chế. Về phần Lục thiếu kia, chẳng qua chỉ là một thân thích của nam chính, cô chỉ cần ôm chặt nữ chính, còn phải sợ hắn ta sao?
Tính cách Cố Dĩ Mạt có chút nhát gan, nghe cô nói đắc tội với người ta, tức khắc kinh hãi, “Cái gì? Cậu đắc tội với ai?”
“Để tớ ngẫm lại, bọn họ gọi hắn là Lục thiếu.”
“Lục Thế Kiệt?”
“Cậu biết à?”
“Sao lại không biết được, đoàn phim ngày mai chúng ta muốn đến chính là của nhà hắn đầu tư nha. Hơn nữa, Lục Thế Kiệt kia còn là cháu trai Lục Trạch, cậu đắc tội hắn chẳng khác nào đắc tội Lục gia, vậy phải làm sao bây giờ.”
Cố Dĩ Mạt cuống lên, nhưng Đường Khanh lại rất bình tĩnh, “Yên chí, vị Lục thiếu kia ngày nào cũng có nhiều phụ nữ nhào vào trong ngực như vậy, sao lại nhớ kỹ tớ được. Lại nói, cho dù đoàn phim kia là do nhà hắn đầu tư, hắn sẽ đi quản đến từng diễn viên quần chúng chắc?”
Nghe xong lời này của cô, Cố Dĩ Mạt tuy cảm thấy cực kỳ có lý, nhưng vị Lục thiếu kia ở trong giới là hoa hoa công tử nổi danh, thấy một người chơi một người, nữ minh tinh bị hắn ta vứt bỏ đã không phải số ít, trong số đó thậm chí còn mấy người do hắn dùng thủ đoạn xấu xa để đoạt được, chẳng qua cũng không ai dám nói hắn, rốt cuộc vị này chính là cháu trai Lục tổng, ai dám lắm miệng?
Thành phần không quyền không thế như các cô, một khi bị ghi thù, sống qua ngày cũng rất khó.
“An Nhiên à, tuy nói vị Lục thiếu kia bận rộn, hẳn cũng không có thời gian chạy đến đoàn phim chịu khổ. Chỉ là……”
“Được rồi, đừng “chỉ là” nữa. Giờ mà không ngủ được ngày mai liền khó coi, tuy chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng ai biết cậu có thể được người ta nhìn trúng hay không nha!” Đường Khanh còn đang mong nữ chính gặp được nam chính sớm một chút để cứu vớt anh ta, đến tận ngày hôm sau, cô mới biết được cái hệ thống đáng chết này không làm được trò trống gì cả!
Đoàn phim Cố Dĩ Mạt muốn đến đang quay một bộ phim cổ trang cung đình, tên là “Linh Lung truyện”, kể về việc nữ chính làm thế nào một đường tranh đấu, cuối cùng bước lên hậu vị, chuyện xưa tuy nghe có vẻ cũ kỹ nhưng tình tiết lại cực kỳ xúc động, mà vai nữ chính còn do đương kim ảnh hậu đảm nhiệm, đầu tư trên trăm triệu, chính là một bộ phim chưa chiếu đã cực hot.
Đường Khanh không hứng thú lắm với việc này, nhưng Cố Dĩ Mạt lại cực kỳ hưng phấn, dọc theo đường đi đều ríu rít nói với cô sự tích về vị ảnh hậu kia.
Đoàn làm phim “Linh Lung truyện” cực kỳ náo nhiệt, bên trong càng không thiếu mỹ nhân, cho nên hai người đến đây cũng không gây chú ý quá lớn, sau khi diễn viên quần chúng được chuyên viên trang điểm hóa trang thành cung nữ, liền ở một bên chờ phó đạo diễn mở miệng.
Đường Khanh không hề cảm thấy hứng thú với đoàn phim, rốt cuộc thì cuộc sống hiện tại của cô còn thú vị hơn đoàn phim rất nhiều, vì thế liền chui vào trong góc, cầm di động trong tay, chơi trò chơi nhỏ hôm qua mới download về.
Đang chơi game rất nghiêm túc, dĩ nhiên cô không chú ý tới động tĩnh từ phía đoàn phim, đến tận khi Cố Dĩ Mạt đưa tay chọ chọc cô, lúc này cô mới mờ mịt ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu lên mới kinh ngạc phát hiện xung quanh dường như có chút kỳ quái, cũng không biết từ khi nào, trước mắt mình lại xuất hiện một người đàn ông đẹp trai cao lớn, chẳng qua lúc này cô không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của người đàn ông kia, bởi vì một cảm giác áp bách khó hiểu khiến cả người cô có chút cứng đờ, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người này không đơn giản.
“Cô tên là gì.”
Người tới ánh mắt tuy sắc bén, chỉ là thần sắc lại mang vẻ hứng thú không chút che giấu, đối diện với ánh mắt như vậy, Đường Khanh liền theo bản năng lui về sau một bước. Người như vậy, cô hiện tại không thể trêu vào nha.
Nhưng cô vừa mới lui một bước, cổ tay lại đột nhiên bị người kia bắt lấy.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt không chút gợn sóng, đột nhiên khẽ mỉm cười, “Là tôi đã mạo phạm giai nhân. Trước khi hỏi tên, tôi hẳn nên giới thiệu trước một chút về mình.” Nói đoạn, hắn khẽ thở ra, thong thả ung dung nói: “Tôi tên Lục Trạch.”
Bốn phía truyền đến từng đợt tiếng hít vào, đây chính là Lục Trạch, đường đường là đại Boss tập đoàn Lục thị, bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu muốn bò lên giường hắn, người như vậy từ khi nào lại có hứng thú với một cô gái không biết tên đây?!
Đường Khanh không thấy vinh dự, ngược lại còn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, ngay cả cổ tay bị nắm đau cũng đều tạm thời quên mất.
“Hệ thống! Ngươi! Con! Mèo! Nhà! Nó!! Ra! Đây! Cho! Ta!”
Hệ thống: “Hệ thống đang treo máy, có việc xin chờ trong chốc lát.”
“Ta (……&%!” Đường Khanh chán nản, hô lớn: “Bản lĩnh của ngươi chỉ là treo máy trong đó thôi hả, có bản lĩnh thì chường mặt ra đây!”
Đối mặt với mấy lời quát tháo của Đường Khanh, hệ thống lại không giả chết nữa, chỉ là lời nói ra còn không bằng câm miệng.
“Khanh Khanh à, một khi đã như vậy, chi bằng chúng ta đối mặt hiện thực đi.”
Đường Khanh: “……” Cái hệ thống rách này sớm hay muộn cũng sẽ xong!
Đường Khanh tỏ vẻ tâm mệt, nhìn nam chính đại nhân trước mắt, mặt tê liệt, thiếu chút nữa đều không muốn hoàn thành nhiệm vụ luôn.
“Chuyện gì cũng phải từ từ, anh có thể buông tay tôi ra trước không?”
Lục Trạch nhìn cổ tay trắng nõn trong tay mình đã có chút đỏ lên, tuy rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia không muốn. Không biết vì sao, hắn không hề muốn buông người trước mắt ra chút nào, rõ ràng chưa từng gặp cô ấy lần nào cả, vì sao lại có loại này cảm giác kỳ quái này đây?
“Tôi buông tay, hiện tại, cô có thể nói cho tôi biết tên chứ?” Lục Trạch vẻ mặt ôn hoà nói.
Người xung quanh nhìn dáng vẻ tươi cười dễ thân kia của Lục tổng tài, đều đồng loạt lộ biểu cảm như nhìn thấy quỷ vậy. Đạo diễn càng thêm nơm nớp lo sợ đứng một bên, hận không thể tiến tới thúc giục cô một chặp.
Nếu không phải vì cô chỉ là diễn viên quần chúng, không ai biết tên cô, ông ta còn hận không thể tiến lên thay cô mở miệng!
Có thể được Lục tổng coi trọng, đó chính là vinh dự lớn bằng trời, nha đầu này sao lại không hiểu chuyện như thế!
Đường Khanh thấy không còn chỗ trốn, thêm nữa, người đàn ông trước mắt này nếu muốn tìm cô, quả thực sẽ dễ như trở bàn tay, cho nên đành ngoan ngoãn nói tên mình ra.
“Cố An Nhiên.” Nói xong, cô lại nói: “Lục tổng bận rộn việc công, tôi liền không quấy rầy Lục tổng nữa. Lục tổng đi thong thả.”
Lục Trạch thế mà lại không tiếp tục dây dưa nữa. Hắn tuy không rõ vì sao mình lại đau lòng khi nhìn thấy một người con gái chưa từng gặp mặt như vậy, chẳng qua đã biết tên rồi, muốn tìm cô sẽ dễ như trở bàn tay, rốt cuộc tương lai còn dài, thời gian của hắn vẫn rất nhiều.
“Vậy cô đóng phim cho tốt, lần sau chúng ta gặp lại.”
Lục Trạch đi rồi, nhưng ánh mắt mọi người nhìn Đường Khanh lại thay đổi, đặc biệt là đạo diễn, ông ta tự mình đi tới, tươi cười thân thiết nói: “Cố tiểu thư à, cô có yêu cầu gì khi đóng phim không? Cô thấy đó, kịch bản “Linh Lung truyện” này còn mấy nhân vật quan trọng chưa chọn được người, cô xem, hiện tại cô có rảnh đọc kịch bản một chút, chọn nhân vật cô thích hay không?”
Phim đã bắt đầu quay, sao có thể còn nhân vật chưa chọn được người, đạo diễn nói như vậy, đơn giản chính là mấy vị trí này đều dành cho người đi cửa sau, hiện tại Đường Khanh có thể được Lục Trạch coi trọng, những người khác đương nhiên sẽ phải dẹp sang bên.
Đường Khanh sao lại không hiểu hành động này của đạo diễn, chẳng qua hiện tại cô cũng không vội vã nổi danh, tới nhận vai diễn viên quần chúng này cũng thuần túy chỉ vì đi cùng Cố Dĩ Mạt.
“Không cần, tôi làm diễn viên quần chúng của tôi là được, đạo diễn cứ lo việc của ông đi.”
Đạo diễn có chút không thể nào hiểu được mà nhìn cô, tựa như muốn nhìn xem cô đang thật sự không có hứng thú hay là vì điều gì khác, nhưng sau khi quan sát mấy giây, phát hiện đối phương thế mà lại thật sự không có hứng thú với kịch bản. Chẳng lẽ vị này thật sự không có hứng thú với việc đóng phim? Nhưng nếu như không có hứng thú, sao còn phải chạy tới đây làm diễn viên quần chúng?