Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

chương 61: trọng sinh ở tận thế 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Xanh Lá

Đường Khanh đầu đầy hắc tuyến tiếp nhận cái hiện thực cô cũng không muốn tiếp nhận này, nhìn dáng vẻ hoảng loạn kia của hệ thống, xem ra là thật sự không biết gì, chỉ là…… hắn không biết, nhiệm vụ dù thế nào vẫn phải tiếp tục, nghĩ đến những bước tiếp theo phải dò dẫm mà làm nhiệm vụ, cả người cô đều muốn bùng nổ.

Đầu tiên là nữ chính bỗng dưng xảy ra vấn đề, lại đến nam chính tiếp tục đi trật! Thế giới này có thể bình thường một chút cho cô không chứ!!

Đường Khanh không dám chọc Sở Việt, vì thế chỉ có thể nén giận, ngay khi cô hoàn toàn không biết nhiệm vụ nên tiếp tục như thế nào, sự tình đột nhiên có cơ hội chuyển biến.

Ngày đó, Sở Việt trước nay vẫn coi cô như vật trang sức tùy thân lại đột nhiên một mình rời khỏi biệt thự, mà không bao lâu sau khi hắn rời đi, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên tới tìm cô.

Người phụ nữ này có khuôn mặt đẹp đẽ, dù là tận thế nhưng vẫn mặc trang phục rất tinh xảo, giơ tay nhấc chân càng tràn ngập quý khí, vừa thấy liền biết không phải người tầm thường.

“Mộc Mộc, tôi biết chuyện này gây tổn thương rất lớn với cháu, nhưng cháu cũng không muốn nhìn anh Việt của cháu bị người ta chèn ép đúng không.” Lo lắng tràn ngập trong lời nói của bà ta, mà ánh mắt nhìn cô lại mang vẻ áy náy.

Đường Khanh không biết bà ta, cũng may có hệ thống nhắc nhở.

“Khanh Khanh, là mẹ của Sở Việt.”

Nghe vậy, cô hơi nhướng mày, đời trước chính cặp cha mẹ này đã từ bỏ con trai mình vào thời khắc sống còn đó nha.

“Bác gái, bác cứ nói thẳng đi.” Cô cắn răng, tay còn nắm thật chặt, hơi có vẻ cứng ngắc, làm Sở phu nhân có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến con trai mình, gia tộc mình, bà ta chỉ có thể tiếp tục nói.

“Tôi hy vọng cháu có thể chia tay với A Việt.”

Đường Khanh như bị sét đánh giữa trời quang lui về sau hai bước, dại ra hồi lâu, mới im lặng chảy nước mắt, thấp giọng nói: “Vì sao.”

“Mộc Mộc, tôi biết gia đình cúng tôi rất có lỗi với cháu, chỉ là, cháu cũng biết thế đạo hiện giờ, nếu là trước đây tôi rất vui lòng nhận cháu làm con dâu, nhưng hiện tại đã khác, A Việt cần một người có thể trợ giúp nó được, cháu……”

Lời tiếp đó Sở phu nhân không nói ra, nhưng Đường Khanh sao lại không hiểu ý trong lời bà ta chứ.

Cô giật mình tại chỗ, quật cường cắn răng, thật lâu không nói.

“Mộc Mộc, cháu yên tâm, tuy A Việt sẽ cưới người khác, nhưng chúng tôi sẽ không bỏ mặc cháu, cháu vẫn có thể tiếp tục sống yên ổn ở căn cứ an toàn.” Sở phu nhân nói, ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt xin lỗi.

Đường Khanh ngoài mặt tỏ vẻ hết sức tủi thân, trong nội tâm thì trợn trắng mắt, cô còn nghĩ hôm nay sao Sở Việt lại một mình đi ra ngoài, e là đã bị Sở gia động tay chân.

“Bác gái, chuyện này…… anh Việt biết không?”

Sở phu nhân nói: “Nó không đồng ý, cho nên tôi chỉ có thể tới tìm cháu hỗ trợ, coi như cháu giúp A Việt một chút đi. Nhà chúng tôi đã không còn như xưa nữa, sau khi ông nội A Việt qua đời, rất nhiều chuyện đã không giống trước kia, chúng tôi cũng thật sự bất đắc dĩ.”

Ông nội của Sở Việt là trụ cột Sở gia, về điểm này, cha Sở Việt hoàn toàn không thể bằng được, cho nên khi ông nội Sở vừa đi, tình cảnh Sở gia hiện tại quả thật gần như hỏng bét, căn bản không thể đối kháng với Triệu gia, bọn họ hiện giờ coi Sở Việt như cây cỏ cứu mạng, người họ muốn hắn cưới phỏng chừng cũng là vị tiểu thư nào đó của Triệu gia, trách không được lúc trước Sở Việt lạnh mặt tống bọn họ ra ngoài, hóa ra là muốn hắn liên hôn.

Trên mặt Đường Khanh đã nước mắt như mưa, chẳng qua cuối cùng vẫn đáp ứng lời Sở phu nhân nói, chỉ là, trước khi đáp ứng, cô đưa ra một yêu cầu.

“Bác gái, cháu có thể đồng ý với bác, nhưng, cháu không muốn làm một phế vật.”

“Ý của cháu là?”

“Cháu nghe nói căn cứ có phòng thí nghiệm, cháu muốn vào đó học tập, có được không bác?”

Sở phu nhân có chút chần chừ, tuy bà đã nhìn Hạ Mộc lớn lên, hơn nữa lên đại học cô cũng học y khoa, nhưng phòng thí nghiệm không phải là nhỏ, sẽ không cho phép xảy ra nửa điểm lỗi, hơn nữa nếu ở trong đó cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó Sở gia cũng không nhất định có thể bảo vệ cô.

Thấy bà ta do dự, Đường Khanh lập tức lấy lui làm tiến, “Bác gái, nếu bác cảm thấy khó xử, cứ coi như cháu chưa nói gì.” Nói xong, cô đột nhiên khom lưng chín mươi độ, “Hạ Mộc cảm ơn bác trai bác gái đã chăm sóc cháu mấy năm nay, sau này có thể chúng ta sẽ không gặp lại.”

Nước mắt nhỏ từng giọt trên sàn nhà, Sở phu nhân không đành lòng, cuối cùng gật đầu nói: “Mộc Mộc, yêu cầu của cháu tôi có thể đáp ứng, nhưng từ nay về sau, cháu không thể gặp lại A Việt.”

“Vâng.”

Sở gia ở căn cứ an toàn vẫn có chút quyền thế, sắp xếp Đường Khanh vào phòng thí nghiệm cũng không phải việc khó khăn, chỉ là trung tâm phòng thí nghiệm cô căn bản không tiếp xúc được. Hiện giờ nữ chính là người duy nhất có dị năng hệ chữa trị, tất nhiên sẽ trở thành nghiên cứu trọng tâm ở đây, cũng may cô cũng không nhụt chí, chỉ cần có thể đi vào phòng thí nghiệm, chuyện khác có thể từ từ xoay xở. Về phần Sở Việt bên kia, tạm thời cô không có tâm tư lo đến, nếu như Hứa Văn Thanh chết rồi, thế giới này sẽ liền sụp đổ.

Làm việc ở phòng thí nghiệm đều là nhân tài, loại đi cửa sau như Đường Khanh gần như không có, cho nên sự xuất hiện của cô, ban đầu liền khiến không ít người phản cảm, cũng may cô có khuôn mặt đẹp, hơn nữa thêm tài năng y thuật cổ, dần dần mọi người cũng không còn coi khinh cô, thậm chí chưa đến một tháng, cô cũng đã vươn lên trở thành trợ thủ ở trung tâm phòng thí nghiệm.

Đường Khanh có vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu, miệng lại ngọt, kỹ thuật cũng không kém, mấy giáo sư của phòng thí nghiệm rất tán thưởng cô, thậm chí đối với thứ cô không hiểu, cũng vui vẻ giải thích, cho nên không bao lâu, cô liền gặp được Hứa Văn Thanh bị nhốt trong phòng kính.

Vốn tưởng rằng với dị năng hiện tại của Hứa Văn Thanh, đãi ngộ cô ấy nhận được hẳn sẽ không kém, nhưng khi Đường Khanh nhìn thấy cô ấy, liền lập tức chấn kinh rồi.

Chỉ thấy cô ấy sắc mặt tái nhợt bị người ta còng lại trên giường, mà trên người lại gắn đầy đầy các loại dụng cụ, không hề nhúc nhích, nếu không phải trên dụng cụ giám sát vẫn hiện tần suất nhịp tim, cô cũng suýt nghĩ đây là một thi thể.

Đường Khanh hơi nhíu mày, kìm nén phẫn nộ dâng trào mà hỏi: “Giáo sư Vương, không phải cô ấy là người dị năng quý giá của phòng thí nghiệm à? Sao lại làm ra như vậy?”

Giáo sư Vương khẽ thở dài gần như không thể nghe thấy, “Tôi cũng không chủ trương biến cô ấy thành như vậy, cô ấy cực kỳ trân quý, hẳn nên đối đãi thật tốt mới phải, nhưng người phía trên lại không nghe, nếu không phải tôi mấy lần ngăn cản, nói không chừng hiện tại máu cô ấy cũng liền bị bọn họ rút cạn. Cô cũng biết, máu của Hứa Văn Thanh có công dụng ức chế đối với zombie.”

Trước mắt toàn bộ căn cứ an toàn đều do Triệu gia làm chủ, mà “người phía trên” trong miệng giáo sư Vương, e là người Triệu gia.

“Chẳng lẽ bọn họ không sợ làm vậy sẽ giết chết cô ấy à, đến lúc đó tất cả mọi người đều xong luôn?” Đây chính là nữ chính nha, nữ chính cứu vớt thế giới đó, thế mà lại bị bọn họ làm thành như vậy, thế giới này còn có thể tốt đẹp không đây!

Giáo sư Vương nghe lời phẫn nộ của tiểu nha đầu, đột nhiên bi thương nói, “Hạ Mộc, cô đã từng nghe về người nhân bản chưa?”

Đường Khanh vẻ mặt khiếp sợ, “Bọn họ điên rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy bọn họ điên rồi……”

Giáo sư Vương nói xong lời này liền không mở miệng nữa, ông chỉ là một nghiên cứu viên nho nhỏ, mặc dù học thuật của ông lợi hại, nhưng so với những quyền lợi kia, căn bản là không đáng nhắc tới.

Đường Khanh mím môi không nói, cô cần phải nhanh chóng cứu nữ chính ra, nếu không chờ đợi cô sẽ chỉ là một cái xác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio